Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 8



Tôi luôn luôn suy nghĩ sáng suốt nhất khi đứng dưới vòi sen. Đêm qua là để dành cho những lo lắng, dằn vặt, phân tích đúng sai. Nhưng đến sáng, dưới làn nước nóng, tôi mới hiểu thấu đáo mọi chuyện. Vậy là trong lúc xoa đám bọt lên mái tóc, ngửi hương thơm của dầu gội đầu hương bưởi, tôi dần dần bỏ đi từng chi tiết cho đến lúc tất cả chỉ còn lại một sự thật căn bản: Dex và tôi đang làm một việc sai trái.

Tối qua, chúng tôi đã hôn rất lâu, sau đó anh ấy ôm tôi thậm chí còn lâu hơn nữa, chúng tôi chỉ nói với nhau rất ít. Tim tôi đập thình thịch vào tim anh ấy trong khi tôi tự nhủ với chính mình rằng, hai đứa không đi xa đến mức làm chuyện đó, thế cũng đã là một thành công rồi. Nhưng đến sáng nay, tôi biết như vậy vẫn sai. Chỉ đơn giản là sai. Tôi phải dừng lại. Sẽ dừng lại. Bắt đầu từ lúc này.

Khi còn nhỏ, tôi thường nhẩm trong đầu, đếm đến ba khi muốn bắt đầu lại. Phát hiện ra mình đang cắn móng tay, tôi bèn giật phắt mấy ngón tay ra khỏi miệng, và đếm. Một. Hai. Ba. Bắt đầu. Thế là tôi hết phạm lỗi. Từ đấy về sau tôi không còn cắn móng tay nữa. Tôi cũng dùng cách này để bỏ đi nhiều thói xấu. Vậy là đếm đến ba, tôi sẽ quên đi thói quen có tên Dex. Tôi sẽ lại làm một người bạn tốt. Sẽ xóa bỏ mọi chuyện, sửa chữa tất cả những sau lầm.

Tôi chậm rãi đếm đến ba, rồi sử dụng phương pháp ‘hình dung’ mà Brandon nói với tôi cậu ấy đã dùng trong suốt mùa bóng chày. Brandon kể cậu ấy hình dung ra chiếc chày đánh trúng vào quả bóng, nghe tiếng nứt, thấy bụi bay mù mịt khi cậu ấy chạy nhanh về chốt của đội mình. Cậu ấy chỉ tập trung vào những lần chơi tốt chứ không phải những lầm chơi dở.

Vậy là tôi làm theo. Tôi tập trung vào tình bạn của mình và Darcy chứ không phải tình cảm dành cho Dex. Tôi quay một cuốn băng video trong tâm tưởng, thu vào đó những cảnh có Darcy và mình. Tôi thấy hai đứa ngồi trên giường của cô ấy trong một đêm ngủ lại nhà nhau hồi tiểu học. Chúng tôi đang nói với nhau những kế hoạch trong tương lai, hai đứa sẽ có bao nhiêu đứa con, sẽ đặt tên chúng là gì. Tôi thấy Darcy, cô nhóc mười tuổi, chống khuỷu tay, miệng ngậm ngón tay út, giải thích rằng nếu có ba đứa con thì đứa thứ hai không nên cùng giới tính với hai đứa kia, để cho mỗi đứa có một điểm gì đó đặc biệt. Cứ như là người ta có thể kiểm soát được điều đó không bằng.

Tôi hình dung ra hai đứa ở hành lang trường trung học Naperville, chuyền giấy cho nhau giữa các giờ học. Những tờ giấy của Darcy được gập lại thành những hình thù phức tạp giống như trò gấp giấy origami, hay ho và thú vị hơn của Annalise nhiều, Annalise chỉ toàn viết chuyện ngồi trong lớn buồn chán ra sao. Giấy của Darcy thì đầy nhóc những câu miêu tả khi quan sát bạn cùng lớp, những lời nhận xét ác ý về thầy cô giáo. Và cả những trò chơi nho nhỏ cho tôi. Phía bên trái tờ giấy cô ấy viết ra những lời trích dẫn, bên phải là tên người nói để cho tôi ghép lại. Tôi cười đau bụng khi nối câu nói "Đèn pha đẹp đấy, anh bạn" với bố của Annalise, ông toàn nói câu đó mỗi khi những người lái xe quên không tắt đèn pha. Darcy tức cười thật. Thỉnh thoảng chua cay, thậm chí xấu tính thậm tệ. Nhưng điều đó chỉ làm cô ấy càng trở nên buồn cười hơn.

Tôi xả sạch tóc và nhớ lại một chuyện khác, một kỷ niệm trước kia tôi chưa từng nghĩ đến. Nó giống như khi bạn tìm thấy một bức ảnh của chính mình, bức ảnh mà bạn cũng chẳng hề biết có người đã chụp. Darcy và tôi lúc đó là học sinh năm thứ nhất trung học, đang đứng cạnh tủ để đồ của học sinh sau khi tan học. Becky Zurich, một trong những đứa con gái nổi tiếng nhất khối mười hai (nhưng không phải vì tốt nết mà vì xấu tính, khiến người ta phát sợ thì đúng hơn) cùng anh chàng bạn trai Paul Kinser đi qua chỗ bọn tôi. Với cái cằm có-cũng-như-không và đôi môi mỏng quẹt, trông cô ta thực sự chẳng xinh tẹo nào, cho dù hồi đó không hiểu sao cô ta khiến nhiều người, trong đó có tôi, tin rằng cô ta thực sự xinh đẹp. Vậy nên lúc Paul và Becky đi qua chỗ chúng tôi, tôi nhìn bọn họ vì đó là những học sinh năm cuối nổi tiếng, và tôi bị họ làm cho ấn tượng, hay ít nhất là tò mò. Tôi tin rằng lúc đó mình muốn nghe xem họ nói gì để có thể hiểu được chút ít cái chuyện được ở tuổi mười tám (già dặn ghê!) và được nổi tiếng thì thế nào. Tôi nghĩ đó chỉ là cái liếc bình thường về phía họ, nhưng cũng có thể là kiểu nhìn chòng chọc.

Dù thế nào đi nữa, Becky nhìn chòng chọc đáp lại tôi hết mức, khiến cho hai mắt cô ta lồi cả ra trông như một nhân vật hoạt hình. Rồi cô ta nở một nụ cười cong môi khinh bỉ như loài linh cẩu và nói, "Nhìn cái gì?"

Sau đó Paul chen vào bằng câu "Nhìn khóa quần người ta à?" (Tôi tin rằng hẹn hò với Becky khiến Paul trở nêu xấu tính hơn, hay có thể là anh ta mới phát hiện ra là làm một kẻ xấu tính sẽ mang lại cho anh ta nhiều điều thú vị sau này).

Y như rằng, miệng tôi há hốc cả ra. Tôi ngậm vào ngay, xấu hổ vô cùng. Becky cười, lấy làm tự hào vì đã khiến cho một đứa năm đầu bị mất mặt. Sau đó cô ta lại bôi thêm thỏi son màu hồng nhạt, nhét một miếng bánh Big Red mới vào cái miệng xấu xa, rồi nhăn mặt nhìn tôi lần cuối.

Darcy đang bới đống sách vở trong tủ đồ nhưng rõ ràng thấy hết cuộc nói chuyện đó. Cô ấy quay ngoắt lại, nhìn hai đứa đầy ác cảm, cái nhìn cô ấy đã tập luyện và thành thạo lắm rồi. Sau đó Darcy nhại lại kiểu cười the thé chói tai của Becky, ngoái cổ ra sau một cách thiếu tự nhiên, hai môi co lại phía trong, chẳng thấy đâu nữa. Cô ấy xấu khủng khiếp – trông y hệt Becky lúc đang cười ầm ỹ.

Tôi cố nén cười trong khi Becky trông sửng sốt trong giây lát. Sau đó cô ta bình tĩnh lại, tiến một bước về phía Darcy, phun ra hai từ "con khốn".

Darcy không hề nao núng, ngay lập tức nhìn chòng chọc đáp lại hai đứa lớp mười hai và nói, "Vẫn còn hơn một con khốn xấu điên. Đồng ý không, Paul?"

Đến lượt Becky nhìn chòng chọc vào kẻ thù mới phát hiện, miệng há hốc. Trước khi cô ta kịp nghĩ ra câu đốp lại, Darcy tung thêm một lời sỉ nhục nữa, "Nhân tiện, Becky này, thỏi son chị đang dùng ấy à? Mốt cũ rích từ năm ngoái rồi."

Tất cả những gì diễn ra trong khoảnh khắc ấy đột nhiên trở nên rõ mồm một. Tôi thấy ngăn tủ đồ của hai đứa bọn tôi dán ảnh trang trí của Patrick Swayze trong phim Dirty Dancing. Tôi ngửi thấy cả mùi bột và mùi thịt rõ rành rành của quán ăn tự phục vụ ở gần đó. Tôi nghe thấy cả giọng nói của Darcy, uy quyền và tự tin. Tất nhiên, Paul không đáp lại câu hỏi của Darcy, vì cả bốn đứa đều thấy rõ ràng Darcy nói đùa – trong hai đứa, cô ấy xinh hơn. Và ở trường trung học thì điều đó đôi khi cũng khiến cho bạn hơn hẳn kẻ khác đấy, dù bạn có là học sinh năm đầu đi nữa. Becky và Paul vội vã chuồn thẳng, và Darcy chỉ tiếp tục kể với tôi câu chuyện hai đứa đang nói gì, không biết là chuyện gì, cứ như thể Becky và Paul hoàn toàn chẳng để ý gì đến. Hai đứa đó đúng là thế thật. Phải mất rất lâu tôi mới nhận ra điều đó vào năm mười bốn tuổi.

Tôi tắt vòi nước, quấn cái khăn tắm quanh người và một cái khác trên đầu. Đến chỗ làm tôi sẽ gọi ngay cho Dexter. Tôi sẽ nói với anh ấy phải dừng chuyện này lại thôi. Lần này tôi nói thực sự nghiêm chỉnh. Anh ấy sẽ cưới Darcy, còn tôi là phù dâu chính. Cả hai chúng tôi đều yêu quý cô ấy. Đúng, cô ấy có những khuyết điểm. Có thể cô ấy hư, chỉ biết mình, hách dịch, nhưng cũng trung thành, tốt bụng và vô cùng vui tính nữa. Cô ấy là người gần giống nhất với một cô em gái tôi từng có.

Trong suốt đoạn đường đi đến chỗ làm, tôi tập dượt những điều mình sẽ nói với Dex, thậm chí có lúc ở trên tàu điện ngầm tôi còn nói to. Cuối cùng khi đã đến công ty thì tôi nhớ hết bài trình bày của mình đến mức nói ra không còn nghe như học thuộc lòng nữa. Trong Bản Tuyên ngô của lòng kiên định và dự tính cho tương lai, tôi cũng thêm vào những đoạn ngừng đúng chỗ rồi. Tôi đã sẵn sàng.

Đúng lúc sắp gọi điện thì tôi để ý thấy mình nhận được một e-mail Dex gửi. Tôi mở ra, chờ đợi anh ấy cũng cũng đi đến một quyết định như mình. Trên tiêu đề bức thư viết "Em".

Em là một người thật tuyệt vời, tôi không biết những cảm xúc em mang đến cho tôi xuất phát từ đâu. Nhưng có một điều tôi biết rõ là tôi thích em vô cùng và tới tất cả tình cảm của mình, tôi muốn thời gian ngừng trôi để được ở bên em mãi mãi và không phải nghĩ đến bất kỳ điều gì khác nữa. Thực sự tôi thích tất cả những gì thuộc về em, cái cách gương mặt em để lộ mọi điều em đang nghĩ, và nhất là gương mặt em khi chúng ta ở bên nhau, mái tóc em buộc lại phía sau, mắt em nhắm nghiền và đôi môi hé mở. Vậy thôi. Đó là những gì tôi muốn nói. Em hãy xóa bức thư này đi.

Tôi nghẹn thở và cảm thấy quay cuồng chóng mặt. Chưa có ai viết cho tôi những lời như vậy. Tôi đọc lại, nuốt lấy từng từ. Thực sự em cũng thích tất cả những gì thuộc về anh, tôi thầm nghĩ.

Và chỉ có vậy, lòng quyết tâm của tôi lại một lần nữa tan biến. Làm sao tôi có thể kết thúc một thứ mình chưa từng được nếm trải bao giờ? Một thứ tôi đã chờ đợi trong suốt cuộc đời? Trước Dex, chưa từng có ai khiến tôi cảm thấy như thế, và nhỡ tôi không bao giờ có thể tìm lại cảm xúc này nữa? Nếu như đây chính là tình cảm đó thì sao?

Điện thoại reo vang. Tôi nhấc máy, thầm nghĩ đó có thể là Dex, cầu mong không phải Darcy. Ngay lúc này đây, tôi không thể nói chuyện với cô ấy được. Bây giờ tôi không thể nghĩ đến cô ấy. Tôi còn đang xốn xang vì bức thư tình điện tử.

"Chúc mừng nhé, bé yêu."

Đó là Ethan gọi điện từ bên Anh sang, cậu ấy đã sống ở đó hai năm. Nghe thấy tiếng nói của cậu ấy tôi vui biết bao. Ethan có một giọng nói biết cười, lúc nào nghe cũng như thể cậu ấy sắp phá lên cười đến nơi. Với Ethan đa phần mọi thứ vẫn nguyên vẹn như hồi lớp năm. Cậu ấy vẫn biết cảm thông với người khác, vẫn có đôi má trông như thiên thần, cứ trời lạnh là lại ửng hồng. Nhưng giọng nói thì mới mẻ hơn. Giọng nói ấy thay đổi từ khi học trung học – do tuổi dạy thì �ồ rất lâu sau khi mối tình con nít của một cô nhóc đã được thay thế bằng tình bạn.

"Chào Ethan!"

"Đạo luật nào quy định giới hạn về việc chúc ai đó một sinh nhật hạnh phúc nhỉ?" cậu ấy nói. Kể từ hồi tôi học ở trường luật, cậu ấy khoái trò sử dụng những thuật ngữ của ngành luật, thường là nói bất ngờ. "Luật dâu tây" là thứ cậu ấy thích nói.

Tôi cười. "Đừng lo chuyện đó. Chỉ là sinh nhật lần thứ ba mươi của mình thôi mà."

"Cậu có ghét mình không? Lẽ ra cậu phải gọi điện nhắc mình chứ. Mình đúng là thằng tồi, sau mười tám năm không hề quên thì bây giờ lại thế. Chết tiệt thật. Đầu óc mình đang già đi, mà mình thì vẫn đang còn độ tuổi đôi mươi – thôi cậu đừng nhắc đến nữa nhé."

"Cậu cũng quên cả sinh nhật thứ hai bảy của mình nữa đấy," tôi ngắt lời.

"Thế à?"

"Ừ."

"Mình không nghĩ thế đâu."

"Có đấy – cậu đã ở với Bran…"

"Thôi. Đừng nhắc đến cái tên đó. Cậu đúng. Mình quên sinh nhật thứ hai bảy của cậu. Điều đó khiến cho vụ phạm luật này bớt nghiêm trọng đi, đúng không? Mình không phá vỡ một chuỗi những năm không quên ngày sinh nhật cậu mà… Thấy thế nào?" Cậu ấy huýt sáo. "Không thể tin nổi cậu ba mươi rồi. Cậu vẫn còn mười bốn thì đúng hơn. Cậu có cảm thấy già hơn không? Khôn ngoan hơn? Từng trải hơn? Buổi tối trọng đại đó cậu đã làm gì?" Cậu ấy tuôn ra những câu hỏi theo kiểu ào ào cuống cả lên, không kiềm chế được.

"Chuyện đó vẫn thế. Mình cũng vẫn thế," tôi nói dối. "Chẳng có gì thay đổi cả."

"Thật không?" cậu ấy nói. Cứ như là cậu ấy sắp hỏi sau đó thế nào. Cứ như là cậu ấy biết tôi còn đang giấu giếm điều gì vậy.

Tôi ngừng lại, đầu óc suy nghĩ lung lắm. Mình có kể không? Hay là thôi? Cậu ấy sẽ nghĩ gì về mình? Cậu ấy sẽ nói gì? Ethan và tôi thân thiết kể từ khi học trung học dù chúng tôi ít khi liên lạc với nhau. Nhưng cứ khi nào chuyện trò là chúng tôi lại nói tiếp câu chuyện còn đang dang dở. Cậu ấy sẽ là người bạn tâm tình rất tốt trong thiên truyện dài hơi đặc biệt này. Ethan biết tất cả những nhân vật chính. Quan trọng hơn, cậu ấy biết mọi chuyện rối tung lên là như thế nào.

Với Ethan, mọi chuyện khởi đầu đều tốt đẹp. Cậu ấy thi SAT được điểm tốt, ra trường được á khoa, được bầu là người có nhiều khả năng thành đạt nhất, qua mặt cả Amy Choi, đứa là thủ khoa tốt nghiệp, một người quá trầm lặng, quá nhút nhát, chẳng bao giờ thắng trong cuộc bầu cứ cái gì. Cậu ấy đến học ở trường Stanford, sau khi ra trường thì kiếm được công việc ở một ngân hàng đầu tư, cho dù chuyên ngành học lại là lịch sử nghệ thuật và chẳng thích thú gì lĩnh vực tài chính. Ngay lập tức cậu ấy ghét cay ghét đắng tất cả những gì liên quan đến ngân hàng. Cậu ấy bảo cứ thức đêm thức hôm suốt là đi ngược với tự nhiên, và nhận ra rằng mình thích ngủ hơn thích tiền. Vậy là cậu ấy đem đổi mấy bộ vest lấy áo lông cừu, dành vài năm sau đó để đi học ở vùng West Coast, chụp ảnh hồ nước và cây cối, rủ rê bạn bè đi cùng. Cậu ấy đi học lớp viết văn, hội họa, nhiếp ảnh, tiền học kiếm được nhờ làm một chân bartender ở quầy bar và những mùa hè đi đánh cá ở Alaska.

Lúc đó, Ethan gặp Brandi – "Brandi có đuôi i" như tôi vẫn gọi trước khi nhận ra rằng cậu ấy thực sự thích cô ta, và rằng cô ta không phải chỉ là chuyện yêu đương nhăng nhít rồi thôi. Yêu nhau được vài tháng thì Brandi có thai (cô ta cứ nhất định nói rằng mình là mình là một trong số 0,05 phần trăm những người đen đủi khi dùng thuốc tránh thai, dù tôi thì nghi ngờ điều đó lắm). Cô ta nói phá thai là chuyện không thể, vậy là Ethan làm cái điều cậu ấy cho là đúng, cưới cô ta ở Tòa thị chính trong thành phố ở Seattle. Bọn họ gửi cho chúng tôi thiệp cưới tự làm, trên đó có một bức ảnh đen trắng của hai người chụp hồi đi bộ du lịch đường dài. Darcy cứ chế giễu cái quần jean quá-ngắn-quá-chật của Brandi. "Có ai dở hơi lại đi du lịch đường dài ở Daisy Duke không có chứ?" cô ấy nói. Nhưng Ethan có vẻ cũng hạnh phúc.

Vào mùa hè năm đó, Brandi sinh một bé trai… một cậu nhóc khỏe mạnh người Eskimo, đôi mắt gần như thấy ngay là màu đen láy. Brandi, có đôi mắt xanh giống như Ethan, cầu xin sự tha thứ. Ethan nhanh chóng hủy bỏ cuộc hôn nhân, và Brandi lại quay về Alaska sống, có lẽ đi tìm lại người tình bản xứ của mình.

Tôi nghĩ Brandi đã khiến Ethan thay đổi, không còn thích cuộc sống trong lành có gì hưởng nấy nữa có thể chỉ là cậu ấy muốn một thứ gì đó mới mẻ. Bởi lẽ cậu ấy chuyển đến sống ở London, ở đó Ethan viết bài cho một tạp chí và vẫn đang viết một cuốn sách về kiến trúc của thành phố London, một sở thích mà trước khi đặt chân lên đất Anh cậu ấy chẳng hề có. Nhưng đó mới là con người Ethan. Trên bước đường đi, cậu ấy dần hiểu ra mọi thứ, lúc nào cũng sẵn sàng lùi xuống và bắt đầu lại từ đầu, không bao giờ chịu thua trước áp lực hay những kỳ vọng. Tôi ước gì mình được giống cậu ấy nhiều hơn.

"Hôm sinh nhật cậu tổ chức thế nào?" Ethan hỏi.

Tôi đóng cánh cửa phòng làm việc lại và buột miệng kể. "Darcy chuẩn bị cho mình một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, mình say khướt, và đến với Dex."

Tôi nghĩ điều này xảy ra khi bạn không quen có những bí mật của mình. Bạn không học được cách giữ kín chuyện. Thực ra, tôi còn lấy làm ngạc nhiên là mình lại giấu lâu như thế. Tôi nghe thấy những tiếng lại xạo trong điện thoại khi tin này truyền qua Đại Tây Dương. Tôi hốt hoảng, thầm ước giá như mình có thể nuốt lại lời thú nhận ấy.

"Chuyện quái quỷ gì thế này. Cậu đang đùa mình, đúng không?"

Sự im lặng của tôi cho cậu ấy biết rằng tôi nói thật.

"Ôiii, khỉỉỉ thật." Cậu ấy vẫn còn đang cười.

"Sao? Cậu đang nghĩ gì thế?" Tôi cần phải biết cậu ấy có phán xét gì mình không. Tôi cần phải biết cậu ấy nghĩ gì về tôi, liệu cậu ấy có về phe với bà mặc vest Chanel không.

"Khoan đã. Cậu bảo ‘đến với’ là thế nào? Cậu không ngủ với anh ta đấy chứ hả?"

"Ừm. Có. Thực sự là có."

Tôi nhẹ cả người khi nghe thấy cậu ấy bật cười, cho dù tôi bảo rằng chẳng có gì đáng cười hết, rằng đây là chuyện nghiêm chỉnh.

"Ôi, tin mình đi. Chuyện này đáng cười đấy."

Tôi hình dung ra lúm đồng tiền bên má trái của Ethan. "Mà chính xác là buồn cười ở chỗ nào mới được?"

"Cô nàng Ngoan Hiền lăng nhăng với chồng chưa cưới của bạn. Đúng là chuyện hài hạng nhất."

"Ethan!"

Cậu ấy ngừng cười một lúc đủ để hỏi tôi có bị lộ tẩy không.

"Không. Bọn mình lo êm xuôi kín đáo hết rồi."

"Thật thế à?"

"Ừ," tôi nói. Câu chơi chữ 1 tôi nói ra chỉ là tình cờ thôi.

"Vậy thì cũng có gì tai hại đâu đúng không? Đó là một chuyện sai lầm. Chuyện bậy bạ cũng hay xảy ra lắm. Mọi người đều mắc sai lầm, nhất là khi người ta say. Cứ xem mình với Brandi có đuôi i thì biết."

"Chắc thế. Nhưng mà…"

Ethan huýt sáo với cái điều hiển nhiên – đó là Darcy sẽ nổi đóa lên nếu biết chuyện.

Điện thoại ở đường dây khác reo vang. "Cậu có cần nghe không?" Ethan hỏi.

"Không. Cứ để dẫn vào hộp thư thoại cũng được."

"Cậu chắc chứ? Có thể đó là anh bạn trai mới của cậu đấy."

"Tự xét bản thân xem cậu có giúp gì được mình không đi," tôi nói, dù nhẹ cả người vì cậu ấy không nói nghiêm chỉnh và dạy đời. Đó không phải là kiểu của Ethan, nhưng biết thế nào được, có ai đó phê phán mình thì sao. Và trong chuyện này thì chắc chắn là có rồi, nhất là Darcy cũng là bạn của cậu ấy nữa. Không thân thiết như cậu ấy với tôi nhưng thỉnh thoảng họ cũng nói chuyện.

"Xin lỗi. Xin lỗi." Cậu ấy cười hinh hích. "Thôi được rồi. Chỉ một câu hỏi quan trọng nữa thôi."

"Gì vậy?"

"Chuyện đó thích chứ?"

"Ethan! Mình không biết. Bọn mình đều say mà!"

"Vậy là cẩu thả lắm hả?"

"Thôi mà, Ethan!" tôi nói như thể mình chẳng nghĩ đến chi tiết làm gì. Lúc đó, một hình ảnh thoáng qua của Sự Cố xuất hiện trong tâm trí tôi – những ngón tay tôi ấn vào lưng Dexter. Một hình ảnh tuyệt với được vẽ bằng bình phun sơn. Chuyện đó chẳng có gì là cẩu thả hết.

"Vậy từ đó đến nay cậu đã nói chuyện với anh ta chưa?"

Tôi kể với cậu ấy về kỳ nghỉ cuối tuần ở Hamptons và buổi hẹn với Marcus.

"Hay đấy. Đến với bạn của anh ta. Bằng cách đó, nếu cậu cưới Marcus thì các cậu có thể đổi vợ chồng cho nhau được đấy."

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Mình chỉ thắc mắc là cậu muốn chuyện này đi đến đâu," cậu ấy nói. "Cậu muốn gì từ chuyện này? Đó là chuyện lăng nhăng ngắn ngủi thôi, hay cậu muốn anh ta hủy bỏ đám cưới?"

Tôi cứng người lại khi nghe từ "lăng nhăng". Chuyện không hề là như thế, nhưng đồng thời tôi lại không nghĩ là mình muốn Dex hủy đám cưới. Tôi không thể tưởng tượng nổi, mình lại làm như vậy với Darcy. Tôi nói với Ethan là tôi không biết, tôi không chắc chắn điều gì cả.

"Hừmmm… anh ta có nhắc đến chuyện đính hôn không?"

"Không. Cũng không hẳn vậy."

"Hừmmm."

"Gì thế? ‘Hừmmm’ nghĩa là sao?"

"Nghĩa là mình nghĩ anh ta nên hủy."

"Vì mình ư?" Lòng tôi chùng xuống trước ý nghĩ mình gây ra chuyện đám cưới của Darcy bị hủy. "Có thể chỉ là do anh ấy sợ?"

Tôi thấy giọng nói của mình cất cao lên đầy hy vọng trước câu nói anh ấy đang sợ. Tại sao một phần trong tôi lại muốn mọi chuyện đơn giản như vậy? Sao tôi có thể sung sướng đến thế khi được gần Dex, xúc động đến thế khi đọc e-mail của anh ấy, vậy mà ở một mức độ nào đó tôi vẫn muốn anh ấy cưới Darcy?

"Rach…"

"Ethan, mình biết cậu định nói gì rồi."

Tôi không biết chính xác cậu ấy định nói gì, nhưng nghe giọng thì tôi đoán nó có liên quan đến việc mọi thứ sẽ có kết cục ra sao nếu tôi không chịu chấm dứt, không chịu từ bỏ. Bằng cách nào đó rồi mọi chuyện sẽ vỡ lỡ. Rồi sẽ có người – rất có thể người đó sẽ là tôi – sẽ bị tổn thương. Nhưng tôi không muốn nghe cậu ấy nói bất kỳ điều gì trong số đó hết.

"Thôi được. Cậu phải cẩn thận đấy. Đừng để bị lộ tẩy. Khỉ thật."

Tôi lại nghe tiếng cậu ấy cười.

"Gì thế?"

"Chỉ là mình đang nghĩ đến Darcy… Cũng hơi mãn nguyện đấy."

"Mãn nguyện gì chứ?"

"Ôi, thôi đi mà. Đừng có bảo mình là một phần nào đó trong cậu không thích nói xấu cậu ta một tẹo nào đấy nhé. Chuyện này là luật nhân quả đây. Từ bao nhiêu năm nay Darcy đối xử với cậu có ra gì đâu."

"Cậu đang nói gì vậy?" Tôi hỏi, thực sự ngạc nhiên khi nghe cậu ấy nơi về tình bạn của chúng tôi như thế. Tôi biết thời gian gần đây tôi cảm thấy khó chịu hơn với cô ấy, tôi biết cô ấy chẳng phải là người biết vì người khác nhất trong số bạn bè, nhưng tôi chưa từng nghĩ cô ấy đối xử với mình không ra gì. "Không đúng."

"Có, có đấy."

"Không. Cậu ấy không như thế," tôi nói một cách chắc chắn hơn. Tôi không biết mình đang bênh vực ai – tôi hay Darcy. Đúng, đúng là có chuyện liên quan đến cậu, Ethan ạ. Nhưng cậu không biết chuyện đó.

"Ôi, thôi xin cậu. Còn nhớ trước Notre Dame không? Nhớ kỳ thi SAT không?"

Tôi nghĩ lại cái ngày chúng tôi nhận kết quả kỳ thi SAT từ Phòng hỗ trợ học sinh, được dán kín trong chiếc phong bì trắng. Ai cũng kín miệng như bưng, nhưng lại muốn biết điểm những đứa khác đến chết đi được. Cuối cùng, lúc ăn trưa, Darcy nói, "Thôi, ai thèm quan tâm chứ. Cứ nói hết điểm của bọn mình ra đi. Rachel?"

"Sao mình lại phải nói đầu tiên?" tôi hỏi. Tôi hài lòng với điểm số của mình nhưng vẫn muốn nói đầu tiên.

"Đừng trẻ con thế," Darcy nói. "Hãy nói cho chúng tớ biết đi."

"Được thôi. 1300," tôi nói.

"Phần thi ngôn ngữ của cậu được bao nhiêu?" cô ấy hỏi.

Tôi nói là 680.

"Được đấy," cô ấy nói. "Chúc mừng cậu."

Tiếp theo là Ethan. 1410. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tôi quên mất Annalise được bao nhiêu rồi – đâu đó hình như dưới 1100 thì phải.

"Thế nào?" tôi nhìn Darcy.

"Ôi. Thì đây. Mình được 1305."

Tôi biết ngay là cô ấy chẳng được 1305 đâu mà. Bài thi SAT đâu có thang điểm lẻ năm. Ethan cũng biết điều đó, vì cậu ấy đã vào chân tôi dưới gầm bàn và giấu đi nụ cười bằng một cái bánh sandwich.

Tôi chẳng quan tâm việc Darcy đã nói dối. Cô ấy nổi tiếng thích thêm thắt mà. Nhưng cô ấy nói dối về điểm số của mình để hơn tôi được năm điểm ấy mà – điều đó đâu có gì là lạ. Chúng tôi đã không bóc mẽ cô ấy. Làm thế chẳng được gì.

Nhưng rồi cô ấy nói, "Có thể cả hai chúng ta cùng được nhận vào trường Notre Dame thì sao."

Khi đó, chuyện cô ấy cướp mất Ethan hồi lớp năm trở về.

Giống như nhiều đứa khác ở vùng Trung Tây, ước mơ của tôi khi lớn lên là được vào học trường Notre Dame. Chúng tôi không phải người Ailen, thậm chí còn không theo Công giáo, nhưng kể từ hồi bố mẹ đưa tôi đến xem trận đấu bóng bầu dục của trường Notre Dame năm tôi lên tám, tôi đã muốn được học ở ngôi trường ấy. Đối với tôi, đó là một trường đại học đúng chuẩn – những tòa nhà bằng đá nằm biệt lập, những bãi cỏ cắt xén cẩn thận, giàu truyền thống. Tôi muốn được làm một phần trong đó. Darcy chẳng bao giờ cho thấy một tẹo hứng thú nào đối với Notre Dame cả, và khiến tôi bực bội là ở chỗ cô ấy đang chen vào ngôi trường của tôi. Nhưng tôi cũng không lo lắng cho lắm về chuyện cô ấy chiếm chỗ của mình. Điểm số của tôi cao hơn, điểm SAT có thể cũng cao hơn, với lại, năm nào trường tôi cũng có trên một học sinh được nhận vào Notre Dame mà.

Mùa xuân năm đó, những lá thư từ chối và nhận học chậm chạp đổ về. Ngày nào tôi cũng kiểm tra hòm thư mà khổ sở vô cùng. Mike O’Sullivan, cậu bạn có ba thế hệ trong gia đình học trường đó, lớp trưởng lớp chúng tôi, là người đầu tiên được nhận vào trường Notre Dame. Tôi nghĩ chắc người tiếp theo sẽ là mình, nhưng Darcy nhận được thư trước cả tôi. Lúc cô ấy nhận phong bì thì tôi có ở đó, dù cô ấy không chịu mở phong bì khi có mặt tôi. Tôi về nhà, thầm hy vọng một cách tội lỗi rằng cô ấy nhận được tin xấu.

Một tiếng sau, cô ấy gọi lại, vui mừng hết sức. "Mình không thể tin nổi! Mình được nhận rồi! Cậu có tin được không?"

Nói ngắn gọn là, không. Tôi không thể tin. Tôi cố nặn ra một câu chúc mừng, nhưng trong tôi như vỡ tan. Tin đó của cô ấy có nghĩa là một trong hai điều sau đây sẽ xảy ra: hoặc cô ấy cướp mất chỗ của tôi, hoặc cả hai sẽ cùng đi học ở Notre Dame và cô ấy sẽ lại nổi trội hơn tôi thêm bốn năm nữa. Dù biết khi đi học xa thì sẽ nhớ Darcy, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn phải chứng tỏ con người thật của mình mà không cần đến cô ấy. Một khi cô ấy được nhận rồi thì sẽ chẳng có giải pháp hoàn hảo nào hết.

Thế nhưng, tôi vẫn mong muốn được nhận học hơn bất kỳ thứ gì cần muốn. Và tôi cũng có niềm kiêu hãnh của mình chứ. Tôi chờ đợi, cầu nguyện, thậm chí còn nghĩ đến chuyện gọi điện đến ban tuyển sinh để xin. Sau một tuần chờ đợi đến phát ốm, thư của tôi cũng đến. Trông nó giống hệt như của Darcy. Tôi chạy vào trong nhà, tai tôi vang lên tiếng tim đập thình thịch khi tôi rọc chiếc phong bì, mở tờ giấy đang nắm giữ số phận của mình ra. Gần đạt… kết quả của em rất xuất sắc… nhưng không được.

Tôi suy sụp hoàn toàn, ngày hôm sau đi học tôi hầu như không thể nói được gì với bạn bè ở trường, nhất là Darcy. Đến giờ ăn trưa, trong khi tôi cố ghìm những giọt nước mắt, cô ấy thông báo với tôi là sẽ đi học ở trường đại học Indiana. Rằng cô ấy không muốn dính dáng gì đến cái trường đã từ chối tôi. Lòng tốt của cô ấy càng khiến tôi khổ hơn. Lần đầu tiên Annalise lên tiếng. "Cậu đã cướp mất chỗ của Rachel, rồi thậm chí còn không muốn đi học ở đó ư?"

"Ừm, đó từng là nguyện vọng đầu tiên của mình. Mình đã đổi ý. Mà làm sao mình biết được chuyện sẽ ra nông nỗi thế này chứ?" cô ấy nói. "Mình cứ nghĩ cậu ấy sẽ được nhận; mình chỉ hơn cậu ấy có vài điểm SAT thôi mà."

Ethan chịu đựng hết nổi. "Cậu làm quái gì được 1305 điểm chứ, Darcy. SAT chấm theo điểm lẻ mười."

"Ai bảo mình được 1305?"

"Cậu chứ ai," cả Ethan và tôi đồng thanh nói.

"Không phải. Mình nói 1310 cơ mà."

"Ôi trời!" tôi nói, nhìn Annalise tìm kiếm sự ủng hộ, nhưng lòng cam đảm của cô ấy đã cạn sạch. Cô ấy tuyên bố đã quên mất Darcy đã nói gì rồi.

Từ đó cho đến hết giờ ăn trưa, chúng tôi cãi nhau về chuyện Darcy đã nói gì và tại sao cô ấy lại nộp đơn vào trường Notre Dame nếu không muốn học ở đó. Cuối cùng cả hai đều phát khóc, Darcy đi về sớm, nói với cô y tá ở trường là bị chuột rút. Chuyện cũng qua đi khi tôi vào học ở Duke, tự thuyết phục chính mình là hãy cứ hài lòng với kết quả đó. Trường Duke trông giống Notre Dame, cảm giác cũng tương tự - những tòa nhà xây bằng đá, khuôn viên cổ kính nguyên vẹn, có danh tiếng. Trường cũng tốt như Notre Dame, và có lẽ tốt hơn hết là mở mang kiến thức của mình và rời khỏi Indiana thôi.

Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thắc mắc tại sao Notre Dame lại chọn Darcy chứ không phải tôi. Có lẽ một thành viên nam trong ban tuyển sinh đã thích mê tấm ảnh của cô ấy. Có lẽ đó cũng chỉ là may mắn điển hình của Darcy.

Dù thế nào đi nữa, tôi vui vì Ethan đã gợi cho tôi nhớ lại kỷ niệm về Notre Dame. Nó thay thế cho màn xúc phạm Becky Zurich mà lúc nào tôi cũng nghĩ đến. Đúng vậy, Darcy người bạn tốt thật đấy – lúc nào cũng vậy – nhưng cô ấy cũng đã hủy hoại một số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời tôi: mối tình đầu, ngôi trường ước mơ. Đó đâu phải chuyện nhỏ.

"Thôi được rồi," tôi nói với Ethan. "Nhưng mình nghĩ cậu nói vậy hơi quá. Mình sẽ không dùng cụm từ ‘đối xử không ra gì’ đâu."

"Thì thôi, nhưng cậu hiểu ý mình muốn nói chứ. Có một cuộc cạnh tranh ngầm ý mà."

"Chắc là vậy. Cũng có thể," tôi nói, thầm nghĩ cạnh tranh gì khi một người cứ thua triền miên chứ.

"Vậy cậu cứ thông báo cho mình biết tình hình nhé. Chuyện này hay đây."

Tôi nói ừ.

"À, còn điều này nữa," cậu ấy nói. "Khi nào cậu sẽ đến thăm mình?"

"Sớm thôi."

"Lúc nào cậu cũng nói vậy."

"Mình biết. Nhưng cậu thấy rồi đấy. Công việc thì điên đầu… nhưng mình sẽ đến thăm cậu sớm thôi. Chắc chắn trong năm nay."

"Thế cũng được," Ethan nói. "Mình thực sự rất nhớ cậu."

"Mình cũng vậy."

"Mà này," cậu ấy nói. "Khi nào giải quyết xong hết chuyện này thì có thể cậu sẽ cần một kỳ nghỉ dài đấy."

Sau khi chúng tôi cúp máy, tôi hài lòng khi nhận ra một điều, Ethan không hề bảo tôi dừng lại đi. Cậu ấy chỉ nói là hãy cẩn thận. Và tôi sẽ làm như thế. Tôi sẽ cẩn thận khi gặp Dex vào lần sau.

--- ------ ------ ------ -------

1 Nguyên bản: "We have that covered." Động từ cover có nghĩa là che đậy, danh từ chỉ chăn, ga, đệm nói chung, ở đây ám chỉ chuyện chăn gối.
Chương trước Chương tiếp
Loading...