Xuxu, Đừng Khóc!

Chương 40



chúng tôi dọn bàn ăn ra với đầy các món thật ngon,

và cả bánh kem hồi chiều ba mới mua về nữa..

2 cây đèn cầy số 1 và 6…

ông nội đòi cắm thành 16… ack ack.

mẹ của Đu Đu bảo bận nên không sang,

thành ra chỉ có Đu Đu là khách mời danh dựhappy.gif

“ông thấy đĩa thịt nướng bị bốc hơi thì phải”

nghe ông nội đề cập tới vụ đĩa thịt, tôi và Đu Đu ngó nhau,

rồi mặt lấm la lấm lét…

điệu bộ đó càng làm cho cả nhà phát hiện ra

giọng ba tôi nửa đùa nửa thật.

“hai đứa bây ham ăn như nhau thì làm sao mà cưới nhau được.”

“cưới, cưới cái gì, anh chỉ nói linh tinh”

mẹ tôi lên tiếng gạt phắt và mặt hầm hầm dù ba tôi đang cười,

có vẻ như thành kiến mẹ dành cho Đu Đu vẫn chưa hết hẳn.

“nào, tới tiết mục tặng quà đi!!”

ông nội già rồi mà còn tham quà như trẻ con,

cứ hối thúc mọi người để mở quà..

ba tặng cho ông 1 cái MP3 nghe nhạc của ca sĩ Hương Lan,

còn quà của mẹ là đôi kính lão..

tôi chỉ lấy 1 phần tiền thưởng, ra cửa hàng mua cho ông … 1 đôi dép,

hôm trước thấy dép ông đứt quai mà không chịu bỏ

còn cột cọng dây kẽm để mang nữa..

“sao con tặng ông dép?”

“thì đôi của ông đứt rồi kìa.”

“ông không mang đôi của con tặng đâu”

“sao vậy..?”

mẹ nói rồi tỏ ra tiếc đã không đi theo tôi để cản,

tôi vẫn không hiểu lý do tại sao mẹ nói thế..

ba tôi cũng cười rồi nhìn ông nội.

“không, quà Xu Xu tặng thì ông phải mang chứ. mỗi ngày mang 1 đôi.”

“ông không bỏ đôi cũ đi à?”

“con không nhớ đôi ấy là của bà nội tặng cho ông sao?”

….

oh…ah phải rồi…

trước khi bà mất 1 năm, bà đã tặng ông đôi dép này,

nhân dịp 2 ông bà đi du lịch ở Đà Lạt..

hèn gì mà ông cứ mang mỗi đôi ấy, dù nó đứt quai hay sờn cũ lắm rồi.

tình yêu của ông bà thật là vĩnh cửu..

“Đu Đu tặng gì cho ông thế?”

ông hỏi và tôi quay sang nhìn Đu Đu,

cậu ấy rụt rè chìa ra bộ cờ tướng bằng gỗ màu vàng sáng

so với bộ của ông đang xài thì đẹp hơn nhiều..

“woaa… chà, được, được đó. ông sẽ gả Xu Xu cho mày!”

TT___TT hết ba rồi tới ông.

giống như bọn tôi là đồ chơi để 2 người chọc ghẹo vậy

mẹ nghe thì lại 1 lần nữa tỏ ra không thích, bỏ vào trong bếp dọn dẹp..

“không, ông không được gả Xu Xu cho nó!!”

câu đó, không phải của mẹ tôi.

giọng của anh bạn mà tôi hẳn là không thể không nhận ra

cả nhà tôi đều quay mặt ra cửa, trố mắt nhìn

anh chàng đang đứng ngay cạnh chiếc xe của hắn,

vẻ mặt bất bình phản đối,

Trí Long.

……………..

“cậu vào nhà đi. chưa chào ai mà đã nói ngang vậy à?”

ba tôi đứng dậy và nói nghiêm giọng,

Long biết sai cúi đầu nhận lỗi nhưng vẫn liếc Đu Đu đầy…lửa.

Đu Đu đáp lại cái nhìn đó bằng 1 vẻ thản nhiên,

còn tôi thì cũng không hiểu anh ta tới đây để làm gì nữa.

“oh, Long? cháu đến chơi đúng lúc quá. sinh nhật ông nội Xu Xu. Sắp cắt bánh kem rồi!”

mẹ từ trong bếp ra thấy Long thì “mắt sáng rỡ”

thái độ y như khi tôi thấy Đu Đu vậy TT___TT

mẹ hồ hởi mời Long ngồi, rồi còn hỏi cậu ấy ăn gì chưa…có ăn tôm chiên không…

“kỳ thiệt, cháu lại không mang gì đến”

“vậy chú mày rửa chén coi như quà đi!”

ông nội nói tỉnh queo và cười hì hì, Long sững ra 1 hồi thì xông xáo đồng ý

thế là bọn tôi dọn chén bát ra sau bếp cho cậu ấy rửa..

mẹ bảo tôi hãy vào phụ cậu ấy 1 tay.

còn Đu Đu thì bị ông bắt cùng ông khai trương bộ cờ mới,

và nói nếu để thua thì ông không cho tôi chơi với cậu ấy nữa..

trời ơi…

tôi còn lạ gì, Đu Đu đánh với ông được mới nói, cậu ấy có biết chơi đâu…

nhưng tôi còn phải rửa chén cùng Long xong mới ra làm “quân sư”

cho Đu Đu được….

….trong bếp…

“cậu đến có việc gì vậy?”

“định rủ Xu đi chơi thôi, nhưng ở đây cũng vui lắm!”

“thế à..”

“mất xa nhé!! hehehe”

tiếng ông cười khoái chí phía phòng trước

ông thật là… chơi với kẻ yếu xìu mà cũng … vui vẻ như vậy nữa.

tôi phải ra…đòi lại công bằng..

“đi đâu thế??!”

Long nắm cổ tay tôi và giữ chặt, dù nó toàn…là xà bông,

cậu ấy nhìn tôi như muốn chui tọt vào trong mắt tôi vậy.

“chiếu!”

trời, lại thua ông, ông bắt nạt Đu Đu của tôi,

(lúc này không hiểu sao tôi lại dùng cùm “của tôi” như Long đã dùng +_+)

phải cứu cậu ấy thôi.. nếu cả ông mà cũng cấm tôi chơi với Đu Đu,

thì sống còn gì ý nghĩa nữa.T____T

vì tay Long trơn do xà phòng

tôi dễ dàng tuột ra và ào lên chỗ ván cờ đang bị ông chiếu tướng..
Chương trước Chương tiếp
Loading...