Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 99: 99: Vượt Rào



Lãm Luân Trì chờ đợi Thái Phương Lam đến tận mấy tiếng, đến cả điện thoại cũng hơn chục cuộc.

Hắn tức giận đập điện thoại của mình, bị Thái Phương Lam cho leo cây như vậy thân là một người đàn ông coi trọng sỉ diện như hắn làm sao có thể bỏ qua được chuyện này.

Nghĩ đến đây, Lãm Luân Trì lái xe đến nhà của anh, không cần đoán cũng biết hiện tại Thái Phương Lam đang ở đây.

Lúc này Thái Phương Lam và Đinh Thiên Ân đang dùng bữa cùng nhau, nhìn thấy hắn Đinh Thiên Ân mời gọi: "Luân Trì đó sao, đến đây ăn cơm cùng luôn đi."

Nghe thấy cái tên này đã khiến Thái Phương Lam lạnh sống lưng, căn bản không dám nhìn lại, chỉ đánh cúi gầm mặt xuống chầm chậm mà ăn.

Thoáng nhìn đã biết tấm lưng kia, Lãm Luân Trì cười với anh sau đó đi gần lại cố ý kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Thái Phương Lam: "Chủ tịch hôm nay đổi món rồi sao?"

Câu hỏi của hắn rõ ràng đang ngầm ẩn ý gì đó, Đinh Thiên Ân khẽ dừng đũa: "Ý của cậu là sao?"

Lãm Luân Trì nhìn anh một hồi lâu, sau đó vờ như vừa mới quen biết mà chào hỏi Thái Phương Lam: "Chào cô Thái tiểu thư, thật không ngờ cô và chủ tịch của tôi thấm thiết quá nhỉ?"

Thái Phương Lam bị Lãm Luân Trì nhắc đến đột nhiên giật mình, đến cả đũa cũng làm rơi xuống sàn.

Lãm Luân Trì thấy vậy liền cúi xuống giúp Thái Phương Lam nhặt lên, đoạn lưng chừng hắn đưa tay sờ lên đùi của cô ta, khiến cơ thể đột nhiên có phản ứng mà vặn vẹo.

Mẹ kiếp! Tên điên này đột ngột xuất hiện, còn quấy rối mình.

Thái Phương Lam thầm chửi bậy trong lòng, giây sau kéo ghế nhích ra xa một chút.

Trước hành động này Lãm Luân Trì có chút không hài lòng, đưa chiếc đũa không quên lau sạch sẽ: "Thái tiểu thư có vẻ không thích tôi hả?"

Thái Phương Lam rất muốn nói là đúng, nhưng mà lời chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.

Lắc đầu bày tỏ sự e dè: "Không...!không có."

"Vậy thì tốt rồi."

Nói đến đây, Lãm Luân Trì còn đưa tay vén mái tóc của Thái Phương Lam trước mặt anh.

Đinh Thiên Ân nhìn thấy cảnh này cũng không lấy làm điên tiết, vì căn bản Thái Phương Lam không phải người anh yêu.

Bữa cơm này chỉ là thành ý xin lỗi của anh mà thôi.

Thái Phương Lam rùng mình, không biết Lãm Luân Trì muốn làm gì.

Cô ta cảm thấy sợ hãi và thấp thỏm vô cùng: "Trợ lý Lãm hôm nay không làm việc sao?"

"Tất nhiên là có rồi, cơ mà đối tác làm ăn điện thoại mãi nhưng không bắt máy.

Nên tôi đành đến tìm chủ tịch đây."

Thái Phương Lam hoảng hốt, sợ rằng Lãm Luân Trì sẽ nói ra chuyện kia.

Nếu thật sự như vậy cô ta sẽ không còn chỗ đứng nữa, nhất định người của Đinh gia thậm chí là Đinh Thiên Ân đều sẽ rủ bỏ mình.

"Chuyện rồi cũng có sự giải quyết mà, chắc là đối tác đó bận việc ấy."

"Tôi cũng nghĩ Thái tiểu thư vậy, nhưng mà đến khi nhìn thấy sự tình tôi mới biết công việc của cô ta thật nhàn rỗi."

Càng nói Lãm Luân Trì như càng muốn ám chỉ thẳng người đó là cô ta.

Thái Phương Lam sợ sệt, tay chân đều run hết cả lên.

Đinh Thiên Ân thấy vậy liền hỏi: "Cô ta là ai? Nếu không tôn trọng vậy có thể hủy hợp đồng.

Mặc kệ là ai đi nữa."

"Chủ tịch yên tâm đi, tôi giải quyết ổn thỏa rồi.

Chắc nhanh thôi cô ta sẽ liên hệ lại với tôi."

"Ừ, vậy thì tốt."

Sau đó ba người cùng ăn cơm, chỉ có Thái Phương Lam là không thể nào nuốt trôi được.

Sự xuất hiện bất ngờ của Lãm Luân Trì khiến cô ta gần như hồn phách lên mây, căn bản không suy nghĩ được gì.

Sau khi ăn xong, Đinh Thiên Ân đi tắm, dưới nhà chỉ còn lại mỗi Thái Phương Lam và Lãm Luân Trì.

Bầu không khí trở nên căng thẳng đầy khó chịu.

"Em dám cho tôi leo cây?"

Không chần chừ, Lãm Luân Trì trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề.

Thái Phương Lam nhìn xung quanh sau khi xác định không có ai ở đây thì mới tỏ ra đáng thương mà lên tiếng: "Em xin lỗi, vừa rồi nói chuyện với anh xong đột nhiên vấp chân ngã, điện thoại cũng vì vậy mà tắt nguồn luôn.

Em không còn cách nào liên lạc để nói với anh cả, anh xem xem chân em vừa mới thoa thuốc khi nãy, đến cả đi lại còn bất tiện huống hồ gì là lái xe đến chỗ của anh."

Lãm Luân nửa tin nửa lại không, ánh mắt dán chặt vào Thái Phương Lam tựa như đang dò xét rất kĩ càng khiến cô ta có phần chật vật: "Anh tuyệt đối phải tin em."

Ánh mắt của hắn đột nhiên di chuyển xuống khe rãnh nơi vòng một đẩy đà mà căng tròn, yết hầu dần dần lên xuống như thể mất kiểm soát, bàn tay cư nhiên đưa lên áp trọn vào một bên rồi bốp chặt lấy một cái.

Thái Phương Lam lập tức có phản ứng , khẽ ngân nga: "Ư..."

Tiếng rên k1ch thích đại não của Lãm Luân Trì, hắn muốn và rất muốn.

"Đừng...!ở đây không được."

Thái Phương Lam sợ Đinh Thiên Ân tắm xong sẽ nhìn thấy liền lấy tay của Lãm Luân Trì ra khỏi một bên ngực của mình.

Hắn đang hưng phấn đột nhiên bị quấy nhiễu, cắt ngang đi cảm xúc sung sướng này, gắt gỏng nói: "Em dám ngăn tôi?"

"Em xin lỗi, thật sự ở đây không được.

Đinh Thiên Ân sẽ nhìn thấy."

"Hừ! Vậy em tính bù đắp cho tôi thế nào?"

"Lát nữa về em sẽ cho anh mà."

"Thật không? Hay lại cho tôi leo cây?"

"Em nói thật mà."

"Tốt lắm."

Lãm Luân Trì vừa nói dứt câu thì Đinh Thiên Ân đi xuống, mái tóc của anh vẫn còn ươn ướt, cộng thêm cơ thể rám nắng màu đồng đầy khơi gợi.

Thái Phương Lam nhìn đắm đuối không rời mắt, điều này làm Lãm Luân Trì trở nên tức tối.

"Hai người nãy giờ nói chuyện gì vậy?"

Đinh Thiên Ân vừa lên tiếng vừa mặc lại áo rồi chỉn chu thật ngay ngắn.

Hôm nay anh đặc biệt mặc áo thun và quần jean, phong cách này đối với anh có phần mới lạ, cư nhiên lại làm cho anh trở nên mê hồn hơn.

"Cũng không có gì thưa chủ tịch."

"À lát về cậu đưa Phương Lam về giúp tôi, tôi còn có việc."

"Vâng, việc hộ tống Thái tiểu thư chủ tịch cứ giao cho tôi."

Ánh mắt đầy xấu xa của Lãm Luân Trì khi nhìn mình, Thái Phương Lam sợ hãi nhưng không dám thốt lời.

Chỉ sợ Lãm Luân Trì điên lên nói hết mọi chuyện với anh, đến chừng đó muốn cứu vãn cũng khó.

Đồng thời điểm đó, tại nhà riêng của Bội Châu Anh, cô nàng đang nắn nót vẽ từng đường nét của bộ sưu tập váy cưới của mình, chỉ còn hơn ba tháng nữa hứa hẹn sẽ có một buổi trình diễn thật sinh động và lộng lẫy.

Tính đến nay đã hai hôm rồi Bội Châu Anh và Diệp Phi chưa gặp nhau, cô nàng chính là như vậy đó chỉ cần là làm việc thì cứ cắm đầu vào mà làm, căn bản không để ý đến mọi thứ xong quanh.

Kể cả điện thoại cũng tắt nguồn, Diệp Phi điện rất nhiều lần nhưng không có hồi đáp.

Vì nhớ, lại thêm lo lắng nên Diệp Phi đành mạo hiểm, vượt rào đến tìm bạn gái thân yêu của mình.

Bởi vì gia đình cô ngăn cấm hai người yêu nhau cho nên việc Diệp Phi có thể đường đường chính chính vào nhà là điều không thể nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...