Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Chương 2



Ông ta không can tâm, hơn nữa lại quen biết quản lý khách sạn, nên nhờ người kiểm tra camera giám sát. Ông ta muốn xem, rốt cuộc là ai đã đưa Giản Nhân Nhân đi.

Theo như video giám sát ghi lại, Giản Nhân Nhân từ phòng đi ra ngoài xong liền gõ cửa phòng bên cạnh, rồi lập tức vào trong. Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ra.

Giám đốc Trần không phải là người liều lĩnh. Suy cho cùng, ai biết được kẻ ở phòng bên cạnh là người như thế nào?

Ông ta tìm quản lý dò thử xem kẻ ở phòng kế bên là ai. Điều này vốn không hợp quy định, nhưng vì có quan hệ, nên cũng thuận lợi.

Người quản lý run rẩy trả lời qua điện thoại, giọng nói không giữ được bình tĩnh, - - Ông Trần, ông gặp phải chuyện lớn rồi.

Giám đốc Trần trong lòng bắt đầu hồi hộp lên tiếng :

-Nói như thế là có ý gì?

- Phòng bên cạnh ông, phòng 2312. Ông có biết người ở đó là ai không? Thẩm tiên sinh của nhà họ Thẩm đó.

- Thẩm tiên sinh?

Cả đế đô này chỉ có một Thẩm tiên sinh có thể quản lý mất bình tĩnh đến vậy, Giám đốc Trần thoáng chốc đã sợ đến nhũn cả tay chân.

Giản Nhân Nhân có quan hệ gì với người họ Thẩm kia?

-Ông Trần, cô gái chạy ra từ phòng ông…không phải là người của Thẩm tiên sinh chứ? Tại sao ông không điều tra rõ ràng lại đi đụng đến người phụ nữ đó. Lần này ông thật sự gặp rắc rối lớn rồi!

Giang Như Lục mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ cô là người quan sát, đang dõi theo sự trưởng thành và hồi ức của một cô gái.

Lúc cô tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường lớn.Nhớ lại những chuyện đã gặp tối hôm qua, cô vô thức giở mền ra xem, thấy mình đang mặc áo choàng tắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên phần ngực trắng nõn nà của cô có dấu ấn.

Giang Như Lục bước chân trần xuống giường, đi vào nhà vệ sinh. Lúc nhìn thấy gương mặt lạ lẫm kia trong gương, cô sợ hãi thét lên một tiếng, lùi ra phía sau. Cứ lùi lại tới khi chạm phải cánh cửa kính mờ phía sau, không lùi thêm được nữa, cô mới đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mình.

Cô nín thở nhìn khuôn mặt sắc sảo trong gương. Dù có đang hoảng sợ người ta cũng vẫn cảm thấy gương mặt này tuyệt đẹp, bỗng chốc côtrở nên khó xử không biết phải làm thế nào.

Tại sao lại thế này?

Việc này càng lúc càng kì lạ, cô vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.Thấy chiếc điện thoại bàn để ở đầu giường, cô gắng gượng bình tĩnh trở lại.

Vào những tình huống như thế này, việc đầu tiên mà Giang Như Lục làm là gọi điện thoại cho bố mẹ. Nhưng nào ngờ chỉ toàn số điện thoại trống. Cô chỉ nhớ số điện thoại của mình có số của bố mẹ, cuối cùng gọi qua số của mình thì cũng là số điện thoại trống.

Lòng bàn chân cô phát rét, cả người lạnh ngắt.

Những chuyện trên thế giới này có đáng sợ đến đâu cũng không bằng chuyện vừa ngủ dậy đã thấy mình biến thành một người lạ hoắc.

Đã đến nước này rồi, Giang Như Lục chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để về nhà. Chỉ khi ở nhà, ở bên cạnh bố mẹ , thì cho dù sự việc có gay go cỡ nào cô vẫn có thể yên lòng.

Giang Như Lục quay trở vào nhà tắm, lần này cô không dám nhìn vào gương nữa.Khuôn mặt trong gương dù có xinh đẹp đến đâu thì cô vẫn sợ phải nhìn thấy, cứ như thể một giây sau khuôn mặt đó sẽ biến thành mặt quỷ.

Cởi chiếc áo choàng tắm ra, cô nhìn những vết tích còn lưu lại trên thân thể, cố nhớ lại đêm hỗn loạn ngày hôm qua, nhưng đầu đau như búa bổ.

Không phải là cô không nhớ được gì, chỉ biết là lúc cô gõ cửa thì có một chàng trai lạ mặt mở cửa. Anh ta cho cô vào.

Giang Như Lục trước giờ chính là đứa “con nhà người ta” điển hình. Từ bé đến lớn bố mẹ chưa bao giờ phải lo lắng về cô. Thi vào trường cấp ba trọng điểm, sau đó lại đỗ vào một trường đại học danh tiếng, rồi theo ý kiến bố mẹ đi học thạc sĩ. Sau khi tốt nghiệp, vì bố mẹ muốn cô có cuộc sống ổn định, cô bèn nộp đơn xin làm công chức, may là được nhận. Gia cảnh của cô rất tốt, bố mẹ có điều kiện mua cho cô một căn nhà nhỏ ở thủ đô, hơn nữa lại còn chuẩn bị giới thiệu cho cô một người bạn trai có điều kiện rất tuyệt vời. Hàng năm đến Tết, cô luôn được người lớn khen là thông minh tháo vát.

Cứ sống theo khuôn phép cũ đến năm hơn hai mươi tuổi, cô không thể nói là mình hài lòng với cuộc sống này, nhưng cũng không thể nói là không hài lòng. Cô cũng có yêu đương vài lần, chỉ là tất cả ra có hoa mà không kết trái. Mấy chuyện như tình một đêm thế này sao lại xảy ra với cô cơ chứ?

Về chuyện tối qua, không phải cô không nhớ tí gì. Lúc đó cô mê mê man man, cứ tưởng mình đang mơ, chỉ đến khi thân thể không ổn, cô mới ráng tỉnh táo được một chốc. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một người đàn ông cởi trần thân trên đang ngồi quay lưng về phía cô.

Giang Như Lục cảm thấy vừa lo vừa sợ.

Có điều người đàn ông đã qua đêm cùng cô có để lại một bức thư.

Nét chữ mạnh mẽ,cứng cáp.

“Chào cô, trên ghế bành có một bộ quần áo nữ. Tối qua tôi đã dùng biện pháp an toàn. Tôi để lại danh thiếp, có việc gì cứ trực tiếp tìm tôi.”

Giang Như Lục không biết nên buồn hay nên yên tâm về chuyện này. Ít ra thì người đàn ông lạ mặt đó cũng có chút nhân tính cơ bản nhất.

Cô nhìn vào thùng rác, xóc qua xóc lại.Thấy bên trong đúng là có một cái “áo mưa” đã dùng, bèn yên tâm trở lại.

Giờ không phải là lúc để cảm kích chuyện này. Cô nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi khách sạn.

May là nơi này vẫn còn là thủ đô, và may là trong túi vẫn còn tiền. Cô lập tức đón taxi về nhà ngay, về bên cạnh bố mẹ.

Tài xế taxi là một người đàn ông còn trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi. Anh ta nhiều lần xem kính chiếu hậu để nhìn Giang Như Lục, lấy tinh thần, hỏi:

- Này cô gái, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, cô bệnh rồi à?

Giang Như Lục ngơ ngác, lắc lắc đầu:

- Không, không có.

Đến cả giọng nói nghe cũng hay thế này, taytài xế càng nhiệt tình hơn nữa.

- Mặc dù đang là mùa hè nhưng cũng phải chú ý kẻo bị cảm đấy. Cô khát không? Tôi có nước suối này.

Đây là một việc rất kì lạ đối với Giang Như Lục. Bản thân cô tính ra cũng không gọi là xấu, nhưng hoàn toàn không phải là người đẹp cỡ nữ thần, cùng lắm chỉ là gương mặt thanh tú, vẻ ngoài tạm ổn thôi. Không phải là không có ai thèm bắt chuyện, có điều những lần đó không nhiều. Bây giờ được ông anh tài xế nhiệt tình tiếp đãi như vậy thật sự là thấy không quen.

- Không cần đâu. Cảm ơn ạ.- Giang Như Lục từ bé đến lớn được bố mẹ dạy phải biết cẩn thận, tuyệt đối không được uống nước người lạ đưa cho.

Thấy dáng vẻ không muốn trò chuyện của Giang Như Lục, tài xế lại kiếm thêm chuyện để nói nhưng Giang Như Lục không trả lời. Trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Cô mở túi xách tay, tìm thấy chứng minh nhân dân của chủ nhân thân thể này. Tên là Giản Nhân Nhân, chỉ vừa mới tốt nghiệp năm nay.

Trong mơ, cô đã nhìn lại cuộc sống của Giản Nhân Nhân hơn hai mươi năm qua. Xem như đã thu nhận toàn bộ kí ức của cô gái ấy. Cũng biết rằng tối qua cô ấy tham gia một bữa tiệc, bị giám đốc trần Trần xấu tính ép uống rượu, rồi lại bị chuốc thuốc đưa về khách sạn.

Chỉ là hôm qua cô cũng không gặp được người tốt. Dường như căn bản là không thể chạy thoát khỏi chuyện đã được định sẵn phải xảy ra. Cô không chạy, hiện tại tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó với giám đốc Trần. Cô chạy thoát, nhưng rồi lại qua đêm cùng người đàn ông lạ khác.

Cuối cùng kết quả cũng như nhau, chỉ là khác đối tượng mà thôi.

Vốn dĩ đối với cô thì chuyện này có thể được xem là chuyện lớn. Nhưng với một loạt biến cố trước mắt, dường như chuyện này không thể xem là chuyện lớn được. Ít ra thì chuyện này không thể chiếm trọn tâm trí cô.

Giang Như Lục xuống xe, nhìn quanh nơi ở quen thuộc, sự bất ổn trong lòng cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Đây là tòa lầu kí túc của đơn vị bố cô, những người sống ở đây đều là người quen. Nhìn thấy dì Vương đi chợ về, cô định chào một tiếng. Nhưng kịp thời ý thức được rằng bây giờ cô và dì Vương chỉ là người xa lạ, cô bèn im lặng.

Tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, nhà cô ở lầu ba. Do nhà ở đây đã cũ nên không có thang máy, nhưng cầu thang được quét dọn rất sạch sẽ. Côleothẳng lên lầu ba, dừng lại trrước cửa, đưa tay lên gõ cửa.

Hy vọng bố mẹ cô sẽ không hoảng sợ.

Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa, lần này người hoảng sợ lại là Giang Như Lục. Bởi vì cô không hề quen biết người kia, đó không phải là bố cô!

Tại sao lại thế này!

May là đã trải qua buổi sáng hôm nay, cô mới có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cô nói:

-Cho hỏi có phải Giang Tùng Bách sống ở đây không?

Giang Tùng Bách là bố cô.

Người đó lắc đầu, nghi ngờ hỏi:

- Không phải, có phải là cô tìm nhầm rồi không?

- Nhưng Giang Tùng Bách sống ở đây mà.

- Làm sao mà như vậy được. - Người đó xua xua tay - Tôi sống ở đây hai mươi mấy năm rồi, nơi này không có người mà cô muốn tìm đâu.

Cho dù già trẻ gái trai, ai cũng sẽ nhẫn nại hơn trước người đẹp. Nhìn thấy sắc mặt của Giang Như Lục, người đó nói thêm một câu:

- Hay là cô đi hỏi người khác thử đi. Dù sao thì người sống quanh đây đông thế, tôi cũng chưa chắc đã biết hết.

Cuối cùng, Giang Như Lục hồn bay phách lạc quay xuống. Cô không dám tin vào những chuyện đang xảy ra. Những người quen mà cô đi tìm chẳng có một ai tồn tại cả.

Cho đến lúc mặt trời lặn, Giang Như Lục vẫn không tìm ra được kết quả nào. Cô thất thểu ngồi bên đường, không dám tin rằng chuyện kỳ lạ như vậy lại thật sự xảy đến với mình.

Tại sao lại thế này?

Giản Nhân Nhân thật đã đi đâu rồi? Còn Giang Như Lục, cô đang ở đâu?

Giờ cô có thể làm gì để mọi thứ quay trở về vị trí ban đầu đây?

Nơi ở của Thẩm Tây Thừa đã sửa sang lại xong cả rồi. Anh không ở chỗ cũ mà mấy hôm trước đều nghỉ tại khách sạn. Bước ra từ công ty, anh đột nhiên nhớ tới cô gái tối hôm qua, bất giác đưa tay lên vân vê sống mũi.

Tống Thần nói cô gái này rất xinh đẹp, rất sạch sẽ. Nhưng lại không nói xinh đẹp, sạch sẽ đến mức độ nào.

Điều quan trọng nhất là hình như tối qua cô gái ấy đã uống say, bây giờ nhớ lại đúng là có nhiều điểm rất kì quặc.

Với độ tuổi và địa vị này của Thẩm Tây Thừa, không đến nỗi phải kiềm nén ham muốn. Lúc đầu anh tính để lại một tấm chi phiếu là được rồi. Nhưng tình hình hiện giờ lại khác, cho nên anh mới phá lệ để lại danh thiếp của mình.

Lúc Thẩm Tây Thừa chuẩn bị gọi điện về khách sạn, hỏi xem cô gái kia đã rời đi chưa, thì điện thoại của anh reo lên. Là cậu bạn thân Tống Thừa gọi đến.

- Muốn qua đây uống rượu không, vừa lúc bọn tôi ở đây đang thiếu một người.- Bên phía Tống Thần đang rất ồn ào. - Toàn là người quen thôi, qua chơi chút đi.

- Tôi không đi đâu.- Thẩm Tây Thừa hạ kính xe xuống, một làn hơi nóng tràn vào. - Đúng rồi, chuyện tối qua, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Tống Thần hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn không hành động chín chắn, lại đi đưa gái tới chỗ anh.

Tống Thần dập tắt đầu thuốc lá, tặc lưỡi :

-Cậu vì chuyện này mà nổi giận với tôi à. Đúng là vụ này tôi làm không tốt. Em gái kia chắc là lần đầu, vừa mới đến khách sạn đã sợ bỏ chạy mất. Nếu không thì hôm nay tôi…

Thẩm Tây Thừa đạp mạnh lên phanh xe, anh không để ý đến những người đang bóp còi phía sau xe, gằn từng chữ một:

-Cậu nói cái gì?

Những người hiểu Thẩm Tây Thừa đều biết, giọng điệu này của anh rất nguy hiểm.

Tống Thần nhanh chóng đứng dậy, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu gây chuyện với Thẩm Tây Thừa thì cầm như trút họa vào thân. Anh ta nghiêm túc hỏi:

- Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?

- Hôm qua cô gái mà cậu gọi không đến à?

Tống Thần bối rối:

- Đúng rồi. Cô ta còn gọi điện cho tôi vừa khóc vừa xin lỗi. Tôi cũng chẳng tính toán gì, nghĩ là cậu vốn không thích mấy thể loại này nên thôi. Sao thế, xảy ra chuyện gì à?

Ánh mắt Thẩm Tây Thừa trở nên sắc bén, vậy thì chuyện hôm qua là như thế nào?

Điện thoại trong túi không ngừng có cuộc gọi đến, Giang Như Lục lại không dám nghe máy. Có bắt máy cũng không biết nói cái gì, cuối cùng cô chỉ đành tắt chuông điện thoại.

Mặc dù thỉnh thoảng cô vẫn tự cảm thấy cuộc sống của mình quá nhàm chán, cũng có lúc rất ngưỡng mộ cuộc sống tự do tự tại không bị gò bó của em họ. Nhưng hiện giờ gặp phải biến cố quá lớn trong cuộc sống, cô lại chỉ muốn quay về ngôi nhà của mình, tiếp tục cuộc sống theo đúng quy củ.

Quan trọng nhất là, ai có chỗ của người đó, hiện tại cô đang chiếm thân xác của Giản Nhân Nhân, vậy phải chăng Giản Nhân Nhân cũng không thể quay về nhà của mình?

Nếu là trước kia, Giang Như Lục tuyệt đối không tin loại chuyện phi lí này. Đối với những hành động mê tín cầu thần bái phật của mẹ mình, dù cô không nói ra ngoài nhưng trong lòng cũng khịt mũi coi thường. Giờ cô không thân không thích, cũng không quen biết ai tai to mặt lớn. Vậy mà khi xảy ra chuyện thế này, phản ứng đầu tiên của cô lại là đi chùa cầu may. Biết đâu thật sự khấn ra được người có thể giúp cô thì sao!
Chương trước Chương tiếp
Loading...