Xuyên Không Về Làm Tiểu Thư Uy Quyền
Chương 35
Sau khi Thiên Kỳ rời đi thì Chính Vũ mới vuốt ngự thở phào: “nàng ấy thật sự quá đáng sợ rồi đi.” Chàng quay sang nói: “Lâm Y có vẻ hiểu lầm gì rồi. Đường Chấn, ngươi nhớ lại xem.” Đường Chấn suy nghĩ một hồi thì chợt la lên: “thôi rồi, có lẽ muội ấy thấy thuộc hạ nói chuyện với Chân nhi mà hiểu lầm, rồi suốt mấy tháng đó vì Chân nhi ở đây nên thuộc hạ thường về nhà mà không bên cạnh muội ấy, ở phủ chỉ kịp hỏi vài câu rồi muội ấy đi mất không thấy bóng dáng luôn nên chắc vậy mà muội ấy hiểu lầm càng sâu.” Trần Diệu tán đầu anh “bốp” một cái khiến anh muốn trào nước mắt, bà nói: “cái thằng con ngốc này, sao giờ mới nhớ vậy hả? Con làm mất con dâu ta rồi.” Đường Ân nói: “lần này ta e Y Y khó mà gặp được.” Đường Chân-biểu muội của anh: “vậy giờ sao đây ca, tại muội mà tẩu tẩu bỏ đi rồi.” Chính Vũ: “cũng tại ngươi, giờ thêm ả này khiến Kỳ Kỳ càng hiểu lầm hơn, haizzzz ta thật không biết nói sao luôn rồi.” Trần Diệu: “cô ta mấy tháng trước được Chấn nhi cứu nên nhất định bám theo, ta đang lo Y Y hiểu lầm nên hôm nay mới gọi cô ta đến đây nói rõ ràng thì vương phi lại gặp, đã vậy còn dám mắng con dâu ta là tiện nhân, hừ bị đánh là đáng lắm mà, nhưng chuyện Y Y sao lại trở nên như vậy? Thật là…haizzzz” Chính Vũ: “để bản vương về nói lại cho Kỳ Kỳ nghe rồi tìm cách sau vậy.” Mọi người cung kính hành lễ Chính Vũ rồi sai người khiêng ả ta về nhà và cấm từ nay không được bén mảng đến nữa nếu không tam vương gia sẽ trách phạt nên Đường Chấn mới được yên ổn. - ------------*------------- Chính Vũ về phòng thì thấy Kỳ Kỳ đang ngồi trên giường nhìn chăm chăm chàng, Chính Vũ bước lại ôm nàng vào lòng mà nói: “Kỳ Kỳ, nàng đừng tức nữa.” Tức thì Thiên Kỳ khóc nức nở nói: “hức…hức…Y nhi đi như vậy…hức….hức….ta không tức sao được chứ?...hức….hức” Chính Vũ vỗ nhẹ lưng nàng an ủi rồi nói: “chúng ta đều hiểu lầm hết rồi”. rồi chàng ngồi xuống kể hết mọi chuyện cho Thiên Kỳ nghe. Nghe xong Thiên Kỳ lau nước mắt nói: “giờ ngay cả ta cũng không biết muội ấy ở đâu. Đành xem duyên phận của muội ấy và Đường Chấn vậy.” Chính Vũ gật đầu rồi đỡ nàng nằm xuống nói: "ái thê hôm nay mệt rồi. nàng ngủ sớm đi. " và ôm nàng ngủ để mặc kệ mọi chuyện xảy ra. - ------------*------------- Một năm sau, Chính Vũ tổ chức tiệc thôi nôi cho Chính Kiệt, khách khứa đông đúc tấp nập, cả hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, thái tử phi, công chúa, phò mã và các hài tử cùng bá quan văn võ đều tham gia, Thiên Kỳ trên tay ẵm Chính Kiệt với gương mặt bụ bẩm đáng yêu khiến ai nhìn cũng muốn hôn, bữa tiệc kéo dài đến chiều tối thì tàn. Sau khi dọn dẹp xong xuôi thì Thiên Kỳ cùng Chính Vũ đi về phòng bỗng thấy Đường Chấn đứng ngay phòng cũ của Lâm Y mà hai vai run run. Thiên Kỳ cùng chính Vũ bước lại thì thấy anh đang khóc như mưa, Chính Vũ khẽ lên tiếng: “Đường Chấn, qua đây đi.” Đường Chấn vội lau nước mắt quay lại rồi bước lại ghế cùng ngồi xuống. Chính Vũ nói: “một năm rồi, sao lại không thể dò la tin tức Lâm Y chứ?” Thiên Kỳ: “muội ấy một khi muốn trốn rồi thì không ai tìm được đâu.” Đường Chấn: “có khi nào muội ấy sống dưới vực rồi mai danh làm đại phu không?” Thiên Kỳ chợt nhớ lại nói: “đúng rồi, ta nghe thuộc hạ nói là dưới An Dực Cốc nơi mà Đường Chấn và lâm Y lần trước rơi xuống vực có một vị đại phu chữa bệnh cho bá tánh nghèo không lấy tiền, rồi cầm thảo dược mà đổi thức ăn. Hàng ngày ra phố khám bệnh, chiều lại về cốc. nghe tả hình dáng thì tám phần là giống Y nhi đó.” Đường Chấn nghe vậy hai mắt sáng rỡ hỏi: “thật sao vương phi?” Nàng gật đầu, Chính Vũ nói: “vậy ngươi mau đi đi, ta ra lệnh cho ngươi đi đến đó nếu là Lâm Y thì ngươi hãy làm sao cho cô ấy cùng ngươi trở về, thời gian ta không quan tâm.” Đường Chấn vội quỳ xuống: “đa tạ vương gia, vương phi. Thuộc hạ xin tuân lệnh.” Nói rồi anh vội chạy đi thu xếp mà lên đường luôn ngay trong đêm. Thiên Kỳ cười nói: “có cần chạy nhanh vậy không? Muội ấy cũng đâu chạy mất liền được đâu.” Chính Vũ ôm nàng nói: “một năm nay cậu ta như người mất hồn, lúc nào cũng đứng trước phòng Lâm Y mà khóc lóc, nhiều lúc ta tưởng Đường Chấn tướng quân uy phong cùng ta đánh trận bị người ta đánh tráo không luôn đó.” Thiên Kỳ cười nói: “một năm này ta mới hiểu được tình cảm mà cậu ấy dành cho Y nhi, mong hai người sẽ thành.” Chính Vũ: “ta ra lệnh như vậy rồi, không thành nữa thì hắn chịu khó cô độc cả đời đi là vừa.” Nàng khẽ cười rồi tựa vào lồng ngực chàng và cả hai cùng ngồi ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp mà trong lòng thầm cầu mong cho Lâm Y buông bỏ được hiểu lầm này để được hạnh phúc viên mãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương