Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 29: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi



Gameshow Bạch Trà tham gia tên là 《 Âm thanh của tự nhiên 》. Hôm nay đã là trận chung kết, buổi ghi hình này sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng lưới Internet. Dựa theo cách nói của Mai Du Tâm thì cô chẳng qua là đến để đảm nhận ví trí của một giám khảo bình hoa thôi. Chương trình đã có giám khảo minh tinh chuyên môn hát và nhảy, trước đó Mai Du Tâm lấy được chân giám khảo nhờ vào việc đầu tư, đến bầu một phiếu là xong việc.

Trên thực tế đúng là như thế thật, Bạch Trà không giống các minh tinh lớn khác ngồi cách sân khấu rất gần, cô ngồi cùng vài người khác phía sau các giám khảo chuyên nghiệp. Khung cảnh lúc này khiến Bạch Trà cảm thấy khá quen thuộc, hình như đây là một đoạn trong cốt truyện thì phải?

Trận chung kết của cuộc thi có một phần rất đặc biệt, đó là tuyển thủ dự thi có thể mời một khách quý tới hát cùng. Mỗi một đôi hát song ca xong, giám khảo chuyên nghiệp sẽ đưa ra đánh giá, cuối cùng người giành chiến thắng sẽ hợp tác với khách quý mà mình đã mời tới ra một bài hát. Những giám khảo ở đây đa số đều sẽ nói lời hay để không đắc tội với người ta, nhưng trong số các giám khảo này có một người đàn ông không như vậy.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt rất nam tính cuốn hút. Vì là phát trực tiếp nên anh ấy và những người khác đều trang điểm, nhưng sau khi trang điểm xong, gương mặt của anh ấy không những không khiến người ta cảm thấy ẻo lả, mà ngược lại càng làm khuôn mặt không ai dám chê bai bắt bẻ ấy thêm vẻ tinh xảo mê hoặc lòng người. Bất kể khách quý được nhờ tới hát cùng có là minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí, anh ta cũng nói chuyện không hề khách khí.

Ví dụ như hiện tại, sau khi một đôi nam nữ hát xong, anh ta lười biếng nhìn nghệ sĩ được mời tới hát cùng là tiểu hoa mới nổi, thẳng thừng nói: “Cô hát nhanh hơn nhạc đệm 0.35 giây, sao đây, vội tan tầm à?”

Nghe vậy, nữ minh tinh mới nổi hơi biến sắc mặt, nhưng cô ta vẫn lễ phép cười đáp: “Cảm ơn anh đã chỉ ra lỗi sai cho tôi, xin lỗi, là do tôi hát chưa tốt.”

Một vị giám khảo nam khác ngồi cạnh vội nói: “Sao tôi không nghe ra Tô Tô hát nhanh nhỉ, Hoắc Thâm, không phải là anh nghe nhầm đấy chứ?”

Một giám khảo chuyên nghiệp khác cũng tiếp lời: “Phải đấy, Tô Tô dù gì cũng không phải xuất thân ca sĩ chuyên nghiệp, hôm nay cô ấy đã hát rất hay rồi.”

Người tên là Hoắc Thâm tuy trẻ tuổi nhưng không hề vì sự nghi ngờ của người khác mà dao động ý nghĩ của mình: “Cô ấy thật sự hát nhanh hơn nhạc đệm, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Nếu cô ấy không phải ca sĩ chuyên nghiệp, còn muốn đứng hát trên sân khấu này thì nên chuẩn bị tốt việc bị phê bình. Không phải trước đó cũng có người hát không tốt à? Sao không thấy mấy người nói chuyện giúp người ta thế?”

Ngay lập tức, khuôn mặt của hai giám khảo đó trở nên khó coi.

Còn có thể vì gì nữa? Đương nhiên là vì Lạc Tô Tô là vị hôn thê của vị tổng tài họ Tống nào đó chứ sao!

Lần này Lạc Tô Tô tới cùng với đàn em trong công ty, cũng coi như là kéo nhân khí giúp cậu ta. Cô ta đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Hoắc Thâm, biết anh ấy là người rất xoi mói nên cô ta đã rất nỗ lực tập hát bài này khá lâu, không ngờ vẫn bị Hoắc Thâm tìm ra điểm xấu. Cho dù trong quá trình hát tự cô ta đã cảm thấy bản thân mình phát huy vượt xa bình thường, nhưng cô ta cũng thông minh, biết không nên tranh cãi với Hoắc Thâm trên sân khấu.

Đàn em cùng công ty với Lạc Tô Tô, cũng là tiểu thịt tươi đã lọt vào trận chung kết nhịn không được nói: “Hoắc lão sư, là tôi hát nhanh, là do tôi hát không tốt, anh muốn phê bình thì chỉ ra chỗ sai của mình tôi là được, tôi sẽ khiêm tốn tiếp thu, cố gắng sửa lại.”

Hoắc Thâm nhíu mày: “Tôi phê bình cậu làm gì? Chất giọng của cậu khá tốt, nhưng hát tới đoạn sau thì bị khách quý cậu mời tới kéo hát nhanh theo. Cậu đang tham gia cuộc thi đấu ca hát chứ không phải thi đấu biểu diễn. Nếu lần sau còn có cơ hội thế này thì nhớ tìm một ca sĩ chuyên nghiệp không kéo chân sau tới mà lập đội hát chung.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...