[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não

Chương 7



( y - Tạ Văn Hàm, hắn - tùy TH từng người)

Công việc đều là của nhóm đại lão này, bọn họ cùng học sinh chính là làm một cái bình phong, cùng trẻ nhỏ khu vực nghèo khó giao lưu học tập, hình thành một sự tương phản rõ nét, sau đó hấp dẫn càng nhiều người chú ý giáo dục sự nghiệp từ thiện.

So với học sinh khác trong lúc nhất thời không biết làm sao, Tạ Văn Hàm ngược lại giống như cá gặp nước, bằng vào lực tương tác cường đại trong khoảng thời gian ngắn liền đạt được hảo cảm một đám trẻ nhỏ.

Nơi này đã sớm nhận được tin tức, muốn nghênh đón những vị “Lãnh đạo” đến từ thủ đô, nơi này có người khả năng cả đời đều không được đi qua thủ đô, nghe đến hai chữ này trực giác liền sinh ra sợ hãi, bọn nhỏ cũng hoặc nhiều hoặc ít mang theo vài phần khiếp đảm. wattpad

Thi Giác Vinh ngay từ đầu còn tràn đầy năng lượng muốn làm một bộ phim bom tấn, khiến Tạ Văn Hàm lau mắt nhìn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nhưng lúc hắn vừa thấy nơi này quần áo rách nát, trên mặt đen như mực, trên người trẻ nhỏ còn mang theo một cổ mùi lạ, lập tức liền chịu không nổi,

Hắn không thích sạch sẽ, nhưng đứa trẻ dơ như vậy, hắn theo bản năng liền không muốn tiếp xúc a!

Không chỉ có Thi Giác Vinh, mấy học sinh khác cũng có chút hơi không khoẻ, nhưng rốt cuộc còn nhớ rõ nhiệm vụ bọn họ là gì, nín thở ngưng thần vẫn có thể cùng bọn nhỏ tiếp xúc.

Nhưng trong lòng, nhiều ít đều có vài phần không được tự nhiên hoặc không thoải mái, cho dù bọn họ nỗ lực che lấp, nhưng trẻ nhỏ ở khe núi mẫn cảm hơn so những người khác, liếc mắt một cái có thể nhìn ra những học sinh này không được tự nhiên, nhìn nhìn lại người ta bộ dáng sạch sẽ ngăn nắp, ngửi ngửi trên người chính mình mùi lạ kia, lập tức trong lòng liền dâng lên một cảm giác tự ti.

Loại tình huống này, các đại lão đã sớm nghĩ đến, bọn họ cũng hy vọng dùng loại tương phản mãnh liệt rõ ràng kêu lên mọi người đối những đứa trẻ đó chú ý, từ đó thúc đẩy giáo dục sự nghiệp từ thiện phát triển, chẳng sợ mỗi người dâng ra một khối tiền, Hoa Quốc bọn họ ước chừng có 1 tỷ 300 triệu dân cư, đến cùng chính là 1 tỷ 300 triệu!

Mà hiện tại tương đối xấu hổ, đột nhiên truyền đến một tiếng cười vui sướng nhẹ nhàng.

Mọi người theo bản năng mà nhìn qua.

Chỉ thấy một thiêu sạch sẽ sảng khoái đứng ở bên cạnh một cô gái nhỏ quần áo đơn sơ, cô gái nhỏ kia trong tay còn cầm dây mây, tựa hồ đang làm cái gì đó, mà thiếu niên cầm vòng hoa đan xong đặt tới trên đầu nàng, vòng hoa kia chỉ làm bằng cây liễu bình thường, mặt trên điểm xuyết một vài bông hoa nhỏ màu hồng, thập phần đơn sơ, nhưng lại phá lệ đẹp, mang theo cảm giác tươi mát lại tự nhiên.

“Anh đan đúng hay không?” Thiếu niên khóe môi nổi lên vài phần ý cười, khẽ thì thầm, “Có phải có vài phần tay nghề không? Đẹp hay không đẹp? Hử?”

Cô bé tay không tự chủ được mà vuốt ve cái vòng hoa trên đầu, có chút khiếp đảm mà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sau đó gật gật đầu, lại nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn Tạ Văn Hàm.

Trong lòng thế nhưng nổi lên hương vị ngọt.

“Đẹp hay không đẹp nói ra mới được a, gật đầu là có ý gì ta?” Thiếu niên kéo dài âm điệu, cố ý làm ra bộ dáng mất mát, “Chẳng lẽ……Em không thích?”

“Không, không phải!” Cô bé có chút dồn dập mà ngẩng đầu lên, vội vội vàng vàng biểu đạt chính mình thích, kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn đến thiếu niên bên môi cười, không tự giác mà ngây ra một lúc.

“Anh biết anh biết,” thiếu niên duỗi tay xoa xoa đầu nàng, trong giọng nói mang theo vài phần ý vị làm người an tâm, “Chọc em.”

“Không cần tức giận được không?” Hắn tươi cười ấm áp mà tự nhiên, tựa như anh trai nhà bên, làm người khác không tự chủ được mà yên tâm lại.

Cô chậm rãi lắc đầu, anh trai tốt như vậy, nàng như thế nào sẽ tức giận?

Mấy nhân viên công tác tự nhiên đem một màn này hoàn chỉnh mà quay chụp, bởi vì khoảng cách tương đối gần Tạ Văn Hàm, tất nhiên là quay được ý cười của hắn sạch sẽ lại ấm áp, hắn hoàn toàn không để bụng cô bé này trên người có bao nhiêu bẩn, mùi khó ngửi làm người ta không thể chịu đựng, không nói khoa trương chút nào, trên người tựa như mấy năm không tắm rửa, cameraman đều không tự chủ được mà nhíu mày, nhưng Tạ Văn Hàm lại hoàn toàn không thèm để ý, hắn tươi cười, không có một chút cố tình hay dối trá, bộ dáng sạch sẽ sáng ngời làm cho bọn họ trong lòng đều không khỏi sinh ra vài phần than thở.

Hơn nữa, trong mắt hắn không có nửa phần đồng tình hay thương hại, giống như trước mặt chỉ là một bé gái bình thường, toàn toàn đem nàng đặt ở ví trí bình đẳng đối đãi, càng làm cho bọn họ tự thấy mình không bằng.

Không khí có chút xấu hổ, Tạ Văn Hàm cùng cô bé này ở chung liền phá lệ hút mắt người, Tạ Văn Hàm nhặt lên dây mây của cô bé, cười nói: “Dạy anh thì sao?”

“Coi như cái vòng hoa kia là đáp lễ?” Tạ Văn Hàm hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, thiếu niên càng thêm sáng ngời.

Cô bé có chút sợ hãi gật đầu, nhưng trên mặt lộ ra ý cười rõ ràng.

Nàng không thích những nhóm cô chú cứ lâu lâu tới đỉnh núi chụp hình, những người đó rõ ràng một chút cũng không thích các nàng, lại còn mạnh trấn định mà ôm các nàng chụp ảnh, khi đó cười cỡ nào xán lạn, ảnh chụp xong liền ghét bỏ các nàng cỡ nào, sau đó điên cuồng mà chà lau làn da lộ ở bên ngoài, lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, đều là bộ dạng ghét bỏ,

Mà trưởng thôn các nàng, các nàng còn phải đi phía sau cười làm lành, sau đó ăn nói khép nép mà khen ngợi những người đó, mà những người đó nhìn các nàng như nhìn đống rác rưởi, chán ghét cực kỳ,

Các nàng không phải kẻ ngốc, ngược lại, bởi vì lâu lâu có người tới đối với các nàng đều là biểu tình như vậy, các nàng đối với cảm xúc người khác càng mẫn cảm, nàng rõ ràng là cực kỳ chán ghét loại chuyện này, nhưng đối với anh trai nhỏ này, lại……

Nàng thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh trai nhỏ một cái, tựa hồ là chú ý tới nàng, cũng nở nụ cười, sáng ngời lại tự nhiên, không có một chút miễn cưỡng, MowSweet_wattpad

…… Nàng chán ghét những người vô duyên vô cớ tới nơi này, lại không chán ghét anh trai nhỏ này.

Bởi vì anh trai nhỏ, cũng không chán ghét nàng.

“Uê! Tạ Văn Hàm!” Thi Giác Vinh thấy bộ dạng Tạ Văn Hàm như cá gặp nước, trong lòng khó chịu, “Cậu còn không biết xấu hổ mà yêu cầu cô bé phải đáp lễ? Cậu không xấu hổ a?”

Động tác trên tay Tạ Văn Hàm ngừng lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó lại lộ ra buồn rầu cùng vô thố, camera đem cảm xúc biến hoá của Tạ Văn Hàm ghi lại, trong lòng đối Thi Giác Vinh tăng thêm phản cảm,

“Tôi……” Tạ Văn Hàm mới vừa nói một chữ, đã bị đánh gãy.

Cô gái nhỏ nhát gan khiếp nhược đột nhiên đứng lên, trong mắt mang theo nước mắt, rồi lại quật cường mà ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “—— anh câm miệng!”

Một tiếng nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Tạ Văn Hàm theo bản năng tiến lên, muốn đem cô bảo hộ ở sau người, cô lại bắt lấy góc áo hắn, lộ ra một cái đầu, hô: “Không được —— không được bắt nạt anh trai nhỏ!”

Nàng tựa hồ cực sợ, ngón tay run đến thập phần lợi hại, camera theo bản năng mà ghi lại cận cảnh đôi bàn tay bẩn thỉu, đen nhẻm lại gầy guộc ấy, Tạ Văn Hàm ngây ra một lúc, có chút dở khóc dở cười, sau đó xoay, nửa ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười nói: “Tên đó không có bắt nạt anh.”

“Anh ta có!” Cô gái nhỏ ương ngạnh mà ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống, khuôn mặt đen như mực trên vì nước mắt càng có vẻ khó coi, thiếu niên trong nháy mắt chân tay luống cuống.

“Hắn có hắn có hắn có, đừng khóc được không, ngoan ngoan ngoan, em không khóc được không, không khóc không khóc.”

Vừa mới còn là thiếu niên thành thục trong phút chốc liền chân tay luống cuống, hắn một bên dỗ dành cô gái nhỏ, một bên cầm tay áo mình đi lau nước mắt của cô, cô gái nhỏ nước mắt lại càng lúc càng nhiều, hoàn toàn không dừng được, càng làm Tạ Văn Hàm vô thố cực kỳ.

Tạ Văn Hàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn mấy nhân viên công tác, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu cứu, làm nhân viên công tác trong lòng có chút ý cười, nguyên lai thiếu niên vẫn luôn là dáng vẻ thành thục, cũng sẽ vô thố lại hoảng loạn như vậy a.

Thấy nhân viên công tác không có ý tứ hỗ trợ, thiếu niên càng cực kì hoảng loạn, “Không khóc không khóc được không? Người không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt em, chúng ta không khóc được không?”

“Em xinh đẹp như vậy, khóc lên rất khó coi.”

“Được rồi được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi, không cần khóc được không?”

“Anh……Anh……Anh mới không có sai!” Cô gái nhỏ khóc lóc còn không quên phản bác, làm nhân viên công tác đều bên cạnh không khỏi bật cười.

“Được, anh không có sai,” Tạ Văn Hàm một bên lau nước mắt cô một bên dỗ dành nói, “Cho nên đừng khóc được không? Lại khóc nữa, những cô chú kia sẽ phạt anh a.”

“Không —— không được!” Cô bé mở to hai mắt, lại không dám rơi nước mắt, sợ anh trai nhỏ của nàng sẽ bị phạt.

Nhìn cô bé rốt cuộc không khóc nữa, Tạ Văn Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lôi kéo tay cô bé, ôn nhu nói: “Anh trai mang em đi bắt cá được không?”

Tạ Văn Hàm nhìn đến phụ cận có con sông, nước rất trong, muốn cùng những đứa trẻ này chơi, mới đưa ra kiến nghị.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Tạ Văn Hàm, trong mắt mang theo kinh hỉ, lẩm bẩm nói: “…… Có, có thể sao?”

“Đương nhiên có thể nha,” Tạ Văn Hàm chỉ chỉ đám người Bạch Trí Viễn, cười nói, “Đi mời các anh chị khác cùng tiểu đồng bọn của em cùng đi, được không?”

Cô bé do dự một chút, lại nhìn nhìn Tạ Văn Hàm, trong mắt y tràn đầy ý cười cùng cổ vũ tựa hồ cho nàng dũng khí, nàng không tự chủ được đi về phía trước, hướng về phía đám Bạch Trí Viễn bọn họ nói: “……Mấy người có nguyện ý cùng chúng ta đi bắt cá hay không?”

Đi bắt cá so với nơi này không khí xấu hổ thì tốt hơn vô số lần a!

Bọn họ sao có thể từ chối?

Lập tức đều gật đầu đáp ứng, nếu lại tiếp tục ở đây đứng cùng bọn nhỏ nói chuyện xấu hổ đến không thể tưởng tượng, y cảm thấy bọn họ đều sắp điên lên rồi.

Không chỉ có bọn họ, những đứa trẻ đó cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng, cô bé này cũng liền nở nụ cười, đem những dây mây cất vào, chạy chậm trở về giữ chặt tay Tạ Văn Hàm, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tạ Văn Hàm sờ sờ đầu cô bé, lại nhìn về phía đám Bạch Trí Viễn, cười xấu xa nói: “Nhóm anh trai chị gái lớn kia da mặt mỏng, không biết nên cùng các em tiếp xúc như thế nào, trong lòng thập phần hâm mộ anh nha.”

“Phải biết rằng, nhóm mấy người đó còn dành thời gian chuẩn bị cho các em vài món quà nha, nhìn ba lô bọn họ, đều là chuẩn bị cho các em nha.”

“Cho nên, không phải sợ các anh trai chị gái này nha, bọn họ rất thích của các em, nhìn đến bộ dáng các em sợ hãi bọn họ như vậy, trong lòng bọn họ rất khổ sở a.”

“Cậu nói nhiều quá!” Tịch Tử Diệp nửa khuôn mặt đều đỏ lên, cầm ba lô liền đánh về phía Tạ Văn Hàm, "Cậu không thể ngậm miệng lại sao?”

Tạ Văn Hàm duỗi tay kéo lại ba lô Tịch Tử Diệp, cười hì hì nói: “Không nha, cậu có thể làm gì tôi?”

Bọn họ dĩ nhiên có chuẩn bị quà, nhân viên công tác ở trên đường cũng cho bọn họ một ít vật phẩm, để bọn họ tận dụng khả năng cùng trẻ nhỏ tạo mối quan hệ tốt, nhưng vừa tới thì không khí có chút xấu hổ, Tịch Tử Diệp bọn họ cũng chưa có đưa ra.

Nhưng hiện tại, cái loại không khí này đã hoàn toàn bị đánh vỡ, Tịch Tử Diệp mặt đỏ đến lợi hại, động tác hoàn toàn chứng thực mấy câu nói đó, làm bọn nhỏ đều tò mò, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, biết mấy anh trai chị gái thích bọn họ, ít nhiều buông tay chân, cộng với việc chơi gần con sông mà họ quen thuộc nhất, thực nhanh liền thả lỏng, trên mặt cũng xuất hiện ý cười,

Bởi vì có Tạ Văn Hàm đi đầu tạt nước vào đám Tịch Tử Diệp, Tịch Tử Diệp bọn họ không cam lòng liền đánh trả, mọi người đều nhanh chóng quen thuộc, trong lúc nhất thời bên cạnh đều là tiếng cười vui sướng của bọn nhỏ.

Vài camera hoàn chỉnh mà đem một màn này ghi lại, trong mắt ý cười chỉ nhiều thêm chứ không giảm, một người camera chỉ chỉ Tạ Văn Hàm, hướng về phía đồng bạn bên người giơ ngón tay cái lên, đồng bạn hắn chậm rãi gật gật đầu, mặt mày tràn đầy vui sướng không thể tưởng tượng,

Bọn họ đều biết Tạ Văn Hàm biểu hiện tuyệt vời như thế nào, không chút khoa trương mà nói, nếu không có Tạ Văn Hàm, một kỳ này khả năng liền trải qua thời gian đầy lúng túng,

Bởi vì Tạ Văn Hàm, loại xấu hổ này thực nhanh liền biến mất, một đám trẻ con ở bờ sông tự do tự tại mà chơi đùa, bộ dáng vui cười kia, mới là cảnh tượng mà bọn họ muốn quay chụp,

—— nhìn xem, làm cho bọn họ vui cười, chỉ đơn giản như vậy, bạn có nguyện ý vì nụ cười của bọn họ mà cống hiến một chút không?

—— đối với bạn mà nói, bất quá chỉ là một chút nhỏ bé không đáng kể, đối bọn họ mà nói, lại là một đêm kinh hỉ không ngủ được.

Tiếng cười kia truyền tới các vị đại lão bên kia, thôn trưởng nghe được tiếng cười kia, đều không khỏi có phần không thể tưởng tượng, bởi vì dĩ vãng sự kiện nhiều lần trước, hắn so với ai khác đều hiểu biết bọn nhỏ đó bài xích với người ngoại lai, nhưng hắn còn biện pháp nào đâu? Trong thôn nghèo, thật sự nghèo, bọn họ muốn nhóm trẻ nhỏ đi học, muốn bọn nhỏ có thể ăn no, có thể mặc quần áo, có thể trị bệnh, không thể không yêu cầu quyên giúp đến từ cấp lãnh đạo bên ngoài, huống chi đến đây đều là lãnh đạo chính phủ thủ đô? Bọn họ càng không thể đắc tội a!

Hắn biết bọn nhỏ rất khổ, trong lòng cũng hắn cũng thập phần khổ sở, nhưng cho tới hôm nay lại không còn vẻ khổ sở chết lặng trước kia, tiếng cười kia làm trưởng thôn thậm chí hoài nghi lỗ tai chính mình!

Mà đem hết thảy các đại lão đều thấy, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Đứa trẻ kia xác thực không tồi.” Một đại lão đối với người bên nói nói.

Vị đại lão bên cạnh nheo lại đôi mắt, một hồi lâu nói: “Chính là người thứ nhất lên xe nhưng không chọn chỗ ngồi đúng không? Là đứa trẻ ngoan.”

“Sao……?” Một đại lão chen miệng nói, “……Đó là……Tạ Văn Hàm?”

“Cậu quen biết sao?”

“Không quen biết.” Đại lão nói, “Nhưng là Viên Văn nói qua với tôi.”

“Nói đứa nhỏ này phi thường có tiềm lực.”

“Huấn luyện viên Viên Văn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trước mặt tôi khen một học sinh a.”

Mặt mấy đại lão khác vừa nghe, cũng không khỏi lộ ra vài phần hứng thú.

Đại lão kia chậm rãi nói: “Viên Văn biết Tạ Văn Hàm tham gia hoạt động lần này, còn nhờ tôi chiếu cố học sinh này một chút.”

“…… Xác định là Viên Văn chúng ta nhận thức sao, Viên Văn kia?”

"Đây là thích học sinh này cỡ nào a.”

“Bất quá hiện tại xem ra, đứa nhỏ này cũng không cần cậu chiếu cố, nói không chừng cậu còn cần người ta chiếu cố một chút a!”

Nói, mấy đại lão đều nở nụ cười, trong lòng đối Tạ Văn Hàm dâng lên độ hảo cảm lớn.

Thi Diệu Hi đứng ở bên cạnh bọn họ, trong lòng tức khắc hiện lên vài phần kiêu ngạo, xem đi, thiếu niên của hắn, là tồn tại đẹp đẽ lại thuần túy cỡ nào a!

Chỉ cần Văn Hàm muốn, y chính là viên thuỷ tinh toả sáng nhất thế giới, khắp thiên hạ ai đều sẽ thích y.

Thi Diệu Hi kiêu ngạo mà nghĩ thầm.

Mà một bên, Thi Giác Vinh bởi vì sự việc vừa rồi mà không có cùng đám Tạ Văn Hàm đi xuống sông, nghe được từng đợt tiếng cười kia, ngực kịch liệt phập phồng,

—— Đều chống lại hắn! Đều chống lại hắn!

—— Cười đi, cười đi, lát nữa chết đuối liền không cười được nữa!

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Diệu Hi: Tôi kiêu ngạo! Tôi tự hào! Tôi đắc ý!

Các đại lão: Kiêu ngạo cái rắm! Tự hào cái rắm! Đắc ý cái rắm!

Các đại lão: Đứa trẻ, cho cậu một quan hệ!

Đại lão A: Hàm Hàm rõ ràng thích tôi nhất!

Đại lão B: Nói hưu nói vượn rõ ràng là tôi!!

Đại lão C: Ha ha ha a rõ ràng là tôi!

Đại lão D: Cút cút cút là tôi!

Nhân viên công tác A: Ta nghĩ Hàm Hàm yêu thích tôi a...

Nhân viên công tác B: Cậu bớt ảo tưởng, Hàm Hàm rõ ràng thích tôi nhất!

...

...

# Làm thế nào để gây nên mưa gió và máu #

Một lần nữa, công và thụ không phải lần đầu tiên gặp mặt, thụ đã đi xuyên qua vô số thế giới, vậy công cũng đã gặp thụ không biết bao nhiêu lần, đó không phải là tềnh yêu sét đánh, không phải chỉ yêu vẻ bề ngoài, không ai so với công hiểu rõ thụ hơn, cảm ơn mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...