Xuyên Nhanh, Tất Cả Các Nam Phụ Đều Là Của Ta (H)

Chương 25: Đại Tiểu Thư Hào Môn Bị Thoái Hôn (24) (Kết Thúc)



Hai năm sau.

Ôn Nam Cẩn chậm rãi mở mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vân Lạc ở một bên. Cô vẫn còn ngủ, hơi thở dài, khóe miệng mỉm cười, dường như đã có một giấc mơ đẹp. Ôn Nam Cẩn nghiêng người ấn lên môi cô một nụ hôn, sau đó rón rén rời giường.

Anh đi đến phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đây là một gian phòng trẻ con, chỗ bắt mắt nhất ở giữa cũng lộ ra hai cái cũi trẻ em, Ôn Nam Cẩn nhẹ nhàng đi qua, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía bảo bối đang ngủ say trong cũi.

Nửa năm trước, Tô Vân Lạc hạ sinh bảo bối, là một đôi long phượng thai. Đưa lớn là anh, tên là Ôn Mộ Hàn, đứa nhỏ là em, gọi là Ôn Mộ Nhã.

Cặp song sinh có ngoại hình xinh xắn đáng yêu, không biết đã được bao nhiêu người yêu thích.

Cặp song sinh rất ngoan ngoãn, ngoại trừ khi đói hoặc muốn thay tã sẽ khóc một hoặc hai tiếng như vậy, thời gian khác về cơ bản sẽ không khóc.

Lúc này, Ôn Mộ Hàn trong cũi màu lam mở mắt ra, đôi mắt to tròn xoay, nhìn thấy Ôn Nam Cẩn, phản ứng một hồi lâu tựa hồ ý thức được anh là ba ba, khanh khách cười ra tiếng.

"Mộ Hàn tỉnh rồi hả..." Ôn Nam Cẩn từ trong cũi ôm lấy cậu bé, ôm trong tay nhẹ nhàng dỗ dành. Mà Ôn Mộ Hàn ở trong ngực Ôn Nam Cẩn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo trước ngực Ôn Nam Cẩn, mềm mại nho nhỏ, làm cho Ôn Nam Cẩn tâm đều muốn tan chảy.

Lúc này, Ôn Mộ Hàn ở trước ngực anh cong cong, tựa hồ đang tìm cái gì, nhưng không tìm thấy. Đôi mắt to của cậu nhóc bắt đầu tích tụ nước mắt, mắt thấy sắp khóc, "A... đừng khóc, đừng khóc... Baba sẽ đi pha sữa cho con ngay đây..."

Ôn Nam Cẩn ôm con đi ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp lấy sữa bột cùng với bình sữa sạch, đổ một lượng nước nóng vừa phải vào bình sữa, sau đó đổ sữa bột, sau đó lắc đều, thử lại nhiệt độ một chút, mới cho Tiểu Mộ Hàn uống.

Tiểu Mộ Hàn tay cầm bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận cắn núm vú giả hít một hơi. Trong phòng trẻ con lại vang lên một tiếng khóc, Ôn Nam Cẩn muốn đi qua.

Tô Vân Lạc đi trước anh một bước, ôm lấy Ôn Mộ Nhã dỗ dành, "Đừng khóc đừng khóc. Mẹ ở đây..."

Mà Tiểu Mộ Hàn đã uống sữa xong, nhắm mắt lại muốn ngủ. Ôn Nam Cẩn dỗ dành cậu nhóc ngủ, ôm trở về cũi, "Mộ Nhã đói bụng chưa? Anh đi pha sữa cho con bé..."

Tô Vân Lạc gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Ôn Nam Cẩn đã trở về. Anh nhét bình sữa vào trong ngực Tiểu Mộ Nhã, Tiểu Mộ Nhã đói khát, cầm bình sữa hút từng ngụm sữa. Chẳng bao lâu, một chai sữa đã nhìn thấy đáy.

Tô Vân Lạc nhẹ nhàng vỗ nhẹ cô bé, chờ cô bé ngủ rồi mới thả trở lại cũi. Nhìn hai em bé đang ngủ trong cũi, khuôn mặt của hai vợ chồng là một nụ cười hạnh phúc.

Hai người đi rửa mặt dùng bữa sáng, sau đó về phòng thay quần áo, hôm nay phải đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện tiêm phòng. Ôn Nam Cẩn và Tô Vân Lạc mỗi người một đứa bé trên lưng, cõng bảo bối liền ra cửa.

Bệnh viện quá tải, Ôn Nam Cẩn đến quầy lễ tân treo biển số trong tay, phía trước còn có mười mấy người, hơi nhíu mày.

Xếp hàng ở khoa nhi nửa tiếng mới đến lượt hai vợ chồng. Tô Vân Lạc ôm Ôn Mộ Nhã đi trước, bác sĩ kiểm tra tình trạng thân thể của bảo bối, liền tiêm phòng cho cô bé.

Tiêm thuốc dự phòng xong, Tiểu Mộ Nhã oa oa khóc lớn. Tô Vân Lạc cực kỳ đau lòng, ôm cô bé đi ra dỗ dành.

“Mộ Nhã không sao chứ?" Ôn Nam Cẩn vẻ mặt lo lắng.

"Chỉ là bị tiêm dọa sợ mà thôi, em dỗ dành liền không sao, anh ôm Mộ Hàn đi vào đi..." Tô Vân Lạc mở miệng.

Ôn Nam Cẩn gật gật đầu.

Thật vất vả mới dỗ dành được Tiểu Mộ Nhã không khóc, cách đó không xa liền truyền ra âm thanh bén nhọn của phụ nữ, "Cô chăm sóc con thế nào mà khiến nó ốm ra như thế này..."

m thanh của một người phụ nữ khác vang lên, liều mạng nói xin lỗi, nói mình không phải cố ý... Còn xen lẫn tiếng khóc của đứa nhỏ.

Tiểu Mộ Nhã bị dọa, miệng bẹp bẹp muốn khóc. Tô Vân Lạc vội vàng vỗ lưng con bé khẽ dỗ dành, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem là ai, kết quả lại nhìn thấy mẹ con Tề gia cùng Mục Vũ Tình.

Ba người đối diện cũng nhìn thấy cô, bà Tề đi tới chào hỏi trước, "Thì ra là Lạc Lạc, đã lâu không gặp..."

"Bác Tề..." Tô Vân Lạc thản nhiên mở miệng chào hỏi.

"Nghe nói cháu sinh một đôi long phượng thai, thật sự là có phúc khí, đây là nam hay nữ thế? Một đứa bé khác đâu?" Bà Tề nhìn đứa bé trong lòng cô, hỏi ra miệng.

"Đây là con gái, đứa còn lại ở chỗ Nam Cẩn, đang tiêm phòng cho bệnh nhi..." Tô Vân Lạc cười mở miệng.

Nhìn khuôn mặt hồng hào của Ôn Mộ Nhã, bà Tề không khỏi hâm mộ, "Bảo bối thật xinh, nhìn sắc mặt của con khỏe mạnh chưa kìa. Không giống cháu trai bác, bị mẹ nó không biết chăm sóc đến ốm cả ra..."

Mục Vũ Tình phía sau nghe vậy không lên tiếng, chỉ ôm chặt đứa nhỏ trong ngực. Con trai của Tề Vân Hiên và Mục Vũ Tình một tuổi rưỡi, là con sinh non.

Nghe nói khi đó Mục Vũ Tình không biết bởi vì chuyện gì cãi nhau một trận cùng Tề Vân Hiên, kết quả động thai khí mà sinh non, lúc sinh đứa nhỏ ở trong bụng có chút lâu, cho nên vừa sinh ra liền có chút yếu, cả ngày chạy đến bệnh viện.

Tô Vân Lạc nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng Mục Vũ Tình, đứa bé trai gầy nhỏ yếu ớt, sắc mặt nhìn cũng rất không tốt, hơn nữa nhìn rất sợ người lạ, sợ hãi vẫn rụt vào trong ngực Mục Vũ Tình. Tô Vân Lạc chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.

"Lạc Lạc..." Ôn Mộ Hàn đã tiêm phòng xong, Ôn Nam Cẩn ôm cậu bé đi ra. Tô Vân Lạc quay đầu lại, Ôn Nam Cẩn mang theo Ôn Mộ Hàn đi tới.

"Ở bệnh viện gặp được bác Tề, tán gẫu hai câu..." Tô Vân Lạc mở miệng.

Ôn Nam Cẩn lễ phép mở miệng chào hỏi.

"Bác Tề, chúng cháu đi trước..." Tô Vân Lạc nói lời tạm biệt với bà Tề.

Sau đó, Tô Vân Lạc lại nghe được tình hình gần đây của Tề gia, là Tề Vân Hiên và Mục Vũ Tình đang náo loạn ly hôn. Ly hôn là Mục Vũ Tình đưa ra trước, Tề Vân Hiên không chịu, hai vợ chồng vì thế mà náo loạn không thể giải thích. Giằng co một tháng, hai người vẫn ly hôn, đứa nhỏ do Mục Vũ Tình nuôi nấng.

Nghe nói bà Tề chuẩn bị kiện tụng cùng Mục Vũ Tình, tranh đoạt quyền nuôi đứa bé.

Tô Vân Lạc nghe xong, chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không phát biểu bất luận cái gì. Dù sao đó là chuyện nhà của người khác, không liên quan gì đến mình. Nhìn bảo bối bên cạnh, Tô Vân Lạc lộ ra một nụ cười trìu mến.
Chương trước
Loading...