Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 6



Khí tràng xâm lược trên người Nhan Y Lam quá mạnh mẽ, một cái nhăn mày một tiếng cười đều mang theo khí thế công thành đoạt đất lạnh thấu xương, cổ cảm giác bị áp bách không giận tự uy trực tiếp đâm vào trái tim Khương Ngưng Túy, ép đến trong phút chốc tâm thần nàng khẽ rung, suýt chút muốn tông cửa xông ra ngoài chạy trốn khỏi tầm mắt đó.

"Buông ta ra." Ổn định lại tâm thần, Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn bàn tay đang kiềm chế cổ tay nàng , thấp giọng nói.

Nhan Y Lam không chỉ không buông mà trái lại nàng còn áp sát gần nửa bước, không gian giữa hai người lại một lần nữa được thu hẹp lại, thân mật thiếp hợp đến tựa như khảm vào thân thể của nhau. Nhan Y Lam trầm thấp ghé vào bên tai Khương Ngưng Túy, nụ cười có chút mị.

"Nếu bản cung không làm theo thì ngươi có thể thế nào?"

Bên tai một trận tê dại cùng nhột nhạt, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, cố gắng tránh xa hô hấp của Nhan Y Lam bên tai nàng, chán ghét nhíu mi. Tuy nói lúc đối mặt với Nhan Y Lam, trong lòng Khương Ngưng Túy dù rằng ghét bỏ đến mức không kịp tránh nhưng cỗ hương khí mân côi trên người nàng lại tràn đầy cám dỗ, khiến Khương Ngưng Túy đối với việc nàng đến gần ngoại trừ chán ghét còn xen lẫn chút ưu tư khó nói rõ.

"Không như thế nào." Thanh âm Khương Ngưng Túy đạm nhạt đến không có một chút tình tự.

"Nếu Trưởng công chúa vui vẻ với trò tạp kỹ này, ta cũng vui vẻ phụng bồi."

Thái độ của Khương Ngưng Túy vẫn lãnh đạm, rõ ràng lời nói vô cùng đúng mực nhưng ngữ khí rất thờ ơ, thậm chí còn mang theo chút khinh bỉ. Nhan Y Lam tất nhiên nghe ra, nàng hứng thú nhìn Khương Ngưng Túy một bộ nghiêm chỉnh trước mắt, vô cùng nhạt cũng vô cùng mị cười lên, tựa như thợ săn đã lâu gặp được con mồi, trong mắt chợt lóe lên một tia nhất định phải đạt được.

"Điện hạ." Bích Diên không hề đi vào chủ điện, nàng đứng trong thiền điện cách bức rèm lưu tô hướng Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy hành lễ, sau đó nghiêng người nhìn đến phương hướng Nhan Y Lam nói:

"Hoàng hậu nương nương đặc biệt phái người truyền đến ý chỉ, mệnh lệnh điện hạ cùng Thái tử phi lập tức đến Ý An cung."

Nhan Y Lam chưa kịp trả lời, Khương Ngưng Túy đã thừa dịp này đưa tay đẩy nàng ra, lập tức bước qua một bên.

Cũng may người đến là người trong cung của Nhan Y Lam, nếu như để cho những thị tỳ bên người nàng nhìn thấy dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của cả hai, không cẩn thận truyền ra, vậy thì phải làm sao đây?

Khương Ngưng Túy nghĩ nghĩ, nhìn thấy Nhan Y Lam phất ống tay áo, sau đó nghiêng đầu phân phó Bích Diên.

"Lui ra đi."

Cho lui Bích Diên, lúc này Nhan Y Lam mới xoay đầu nhìn Khương Ngưng Túy sắc mặt đầy thờ ơ, hài hước cất lời:

"Xem ra ở trong Đông Cung này, ngươi thật sự là cái gai trong mắt người khác."

Khương Ngưng Túy ngẩn ra, lập tức liền hiểu được ý của Nhan Y Lam là đang thầm cười nhạo nàng ở Đông Cung gây thù hằn quá nhiều, nghiễm nhiên chính là đối tượng mọi người hao tổn tâm cơ muốn diệt trừ. Nhan Y Lam chân trước vừa mới bước vào Chiêu Linh điện không lâu, lập tức đã có người đem chuyện này báo đến chỗ Hoàng hậu. Khương Ngưng Túy nhìn dáng vẻ không sợ hãi gì của Nhan Y Lam, chắc hẳn chuyện này là nhắm vào nàng.

"Nhờ phúc của Trưởng công chúa, ta cũng mới phát hiện ra." Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nói lời cảm tạ, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy mỉa mai. Nếu không phải Nhan Y Lam dùng mọi cách dây dưa đùa bỡn, nàng cũng không đến mức bị người ngoài nói này nói nọ.

Nhan Y Lam chỉ thầm kín đáo cười, nàng hiếm khi không nói thêm gì nữa mà xoay người phân phó Thanh Phù cùng Lục Hà vẫn đang thủ ngoài cửa điện đến hầu hạ Khương Ngưng Túy sơ tẩy. Khương Ngưng Túy ở trước bàn trang điểm ngồi bao lâu, Nhan Y Lam liền ở một bên nhìn bấy lâu, cho đến khi nàng đứng dậy thay y phục mới không nhịn được nói với Nhan Y Lam.

"Ta phải thay y phục, Trưởng công chúa có thể tránh một chút hay không?"

Nhan Y Lam lúc này đang ôm cánh tay đứng dựa vào bình phong nhìn nàng, tầm mắt đối diện với sườn mặt của Khương Ngưng Túy, cười nói:

"Không cần thay y thường quá mức long trọng, mẫu hậu từ trước đến giờ thích trang sức đơn giản." Nàng nói xong, khóe miệng vẫn treo nụ cười vũ mị như cũ, giễu cợt trong mắt lại phai nhạt mấy phần.

"Còn nữa, thứ mà những phi tần của Thái tử chân chính không bỏ được chính là thân phận địa vị của ngươi, nếu ngươi không muốn chết ở chỗ này thì tốt nhất nên học cách tự vệ. Trong hoàng cung này, trừ ngươi ra, ai cũng không cứu được ngươi."

Khương Ngưng Túy hờ hững nhìn phương hướng Nhan Y Lam rời đi, cho đến khi bóng lưng kia biến mất khỏi tầm mắt,nàng vẫn như cũ hãm trong suy nghĩ của chính bản thân, không cách nào hồi thần.

-----

Nhan Y Lam ra khỏi Chiêu Linh điện, Bích Diên ngay sau đó liền theo sau, lấy ra hồ cừu đại y thay nàng phủ thêm.

Lên phượng liễn, Nhan Y Lam lười biếng nghiêng người dựa vào, cúi đầu hỏi Bích Diên.

"Đặt điều trước mặt Hoàng hậu là ai?"

"Tiểu thái giám đến truyền đạt nói cho nô tỳ, sáng nay Mị phu nhân đã đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, sau đó ở chỗ Hoàng hậu nương nương nói nhỏ một hồi..."

"Bản cung đã lâu rồi chưa gặp tiểu thế tử, trái lại thật có chút nhớ nhung hắn." Khóe miệng nhẹ nhàng câu ra một nụ cười yêu dã tràn đầy lãnh ý.

"Truyền khẩu dụ của bản cung, để nãi nương mang tiểu thế tử đến Phượng Nghi cung tiểu trụ mấy ngày."

"Vâng." Bích Diên ứng thanh, hỏi:

"Vậy chỗ Hoàng hậu nương nương..."

"Bản cung hôm nay mệt mỏi." Nhan Y Lam khoát khoát tay, tỏ ý kiệu phu có thể nâng phượng liễn rồi, lại lười biếng nói tiếp:

"Ngươi thay bản cung nói lại, bản cung hôm nay nhiều chính vụ, ngày mai sẽ đi thỉnh an lão nhân gia."

Lúc Khương Ngưng Túy đi ra, phát hiện ngoài cửa đã sớm không còn nhìn thấy thân ảnh Nhan Y Lam, nàng cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp ngồi lên phượng liễn, hướng đến Ý An cung của Hoàng hậu.

Phượng liễn đến bên ngoài cửa cung, Khương Ngưng Túy chờ ở ngoài điện, cho đến khi nhận được sự đồng ý của Hoàng hậu, nàng mới theo thái giám thông truyền đi vào nội điện.

Vào bên trong, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn phụ nhân đang ngồi ngay ngắn giữa điện. Trên người bà mặc cửu trọng sa y tinh mỹ, đôi tay thon dài giao nhau đặt trên đùi, ung dung hoa quý cực kỳ, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ đã có chút dấu vết của năm tháng, mi mục cao quý, đuôi mắt nhếch lên, vô cùng tỏ rõ địa vị tôn quý của bà, ánh mắt nhưng lại mang theo vài tia bình hòa ôn đạm, ánh nhìn Khương Ngưng Túy còn hàm chứa tiếu ý.

Khương Ngưng Túy thầm nghĩ, có thể có được khí chất tôn nhiên cùng uy nghiêm trời sinh, nhất định chỉ có đương kim Hoàng hậu.

Mấy ngày nay ở trong cung điện, ngoại trừ điều dưỡng thân thể ra, Khương Ngưng Túy cũng dần dần biết được lễ nghi cùng quy củ cơ bản của Nhan Quốc. Vì vậy, lúc Thanh Phù cùng Lục Hà quỳ an, nàng cũng cúi người hành lễ.

"Ai gia nghe nói, ngươi mới vừa tỉnh lại mấy ngày nay, thân thể sợ là chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không cần hành lễ."

Giọng nói của Ninh Hoàng hậu rất nhẹ nhưng vẫn lộ ra uy nghi, ngữ khí lại có một loại ôn nhu nhàn nhạt cùng quan tâm ẩn trong đó, điều này làm cho trái tim vốn bất an lo sợ của Khương Ngưng Túy được bình tĩnh xuống. Bà nói xong, phượng mâu lướt một vòng trên người Khương Ngưng Túy, hỏi.

"Ngưng Túy, ngươi đã khá hơn chút nào chưa?"

Khương Ngưng Túy yên lặng thu hồi tầm mắt quan sát Ninh Hoàng hậu, sau đó rũ mắt đặt vào trên mặt đất lạnh băng, vinh nhục không sợ hãi nói:

"Đạ tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, đã không có gì đáng ngại."

"Ngươi cái đứa nhỏ này, xưng hô sao lại không đổi chứ?" Ninh Hoàng hậu mỉm cười lắc đầu than thở.

"Ngươi đã là thê tử của Thái tử, chính là nhi tức của ta, phải theo Thái tử thay đổi cách gọi ta là 'mẫu hậu' mới được."

Khương Ngưng Túy nghe vậy liền hồi đáp:

"Hồi mẫu hậu, Ngưng Túy đã nhớ."

Cung nữ ở Ý An cung lúc này đã mang trà nóng dâng lên, Ninh Hoàng hậu cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhìn thấy Khương Ngưng Túy vẫn đứng yên lặng chỗ cũ liền không khỏi buồn cười.

"Ngồi xuống đi, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần câu nệ như vậy."

Lúc nãy, Khương Ngưng Túy rõ ràng nghe thấy Hoàng hậu truyền chiếu chính là hai người nàng cùng Trưởng công chúa. Hiện giờ vào Ý An cung mới phát hiện chỉ có một mình nàng. Đương lúc nghi hoặc, lại nghe thấy lời của Ninh Hoàng hậu, nàng cũng không thể không kiềm chế rất nhiều nghi vấn trong lòng, y theo lời Ninh Hoàng hậu ngồi vào bên cạnh.

"Thái y hồi bẩm ta, nói là lúc trước ngươi rơi xuống nước bị kinh sợ nên có vài chuyện cũng không nhớ rõ?"

Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Ninh Hoàng hậu.

"Vâng."

Ninh Hoàng hậu gật đầu một cái, sau đó thở dài.

"Mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi, ngươi cùng Quân Nghiêu mới vừa thành thân, hắn đã vì quốc sự không thể bồi ở bên người ngươi, đứa nhỏ này, tuy ngươi còn nhỏ lại hiểu chuyện, chưa bao giờ than phiền bất kỳ ai, nhưng ai gia biết, vừa thành thân vốn chính là thời điểm cảm tình nồng đậm, phu quân của mình lại không thể bồi bên cạnh, có nữ nhân nào có thể thật đáy lòng không có nửa phần oán trách chứ?"

Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nói:

"Thái tử thân mang trọng trách, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, Ngưng Túy mặc dù bất tài nhưng đạo lý này cũng vẫn hiểu được."

Bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt quan sát Khương Ngưng Túy, Ninh Hoàng hậu cười một tiếng.

"Ta nghe nói Trưởng công chúa sáng sớm đã đến Chiêu Linh điện của ngươi, nàng xưa này cùng ngươi thân cận, các ngươi đã nói chuyện gì vậy?"

Khương Ngưng Túy hô hấp hơi chậm lại. Lúc đến nàng đã có dự cảm Ninh Hoàng hậu cho truyền, tuyệt đối sẽ không phải vô duyên vô cớ, cho đến giờ phút này, mọi chuyện nàng phỏng đoán đã thành sự thật toàn bộ. Khương Ngưng Túy sóng mắt khẽ động, nói:

"Trưởng công chúa chẳng qua là quan tâm đến thân thể của Ngưng Túy cho nên mới đến thăm."

Ninh Hoàng hậu vẫn đang uống trà. Bà im lặng không lên tiếng, không có ý định muốn tiếp lời.

Hương khí bên trong hương lô lượn quanh toàn bộ Ý An cung, ngửi lâu, Khương Ngưng Túy lại bắt đầu cảm thấy ngực có chút đè ép, nàng yên lặng trầm mặc ngồi, đột nhiên nghe được bên ngoài điện có tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Một cung nữ bước nhanh vào, hướng Ninh Hoàng hậu cùng Khương Ngưng Túy hành lễ, sau đó thần sắc chần chờ nhìn thoáng qua Khương Ngưng Túy, lại khom lưng ghé vào bên tai Hoàng hậu nói nhỏ mấy câu.

"Cạch."

Sau khi cung nữ đó nơm nớp lo sợ bẩm báo xong, Ninh Hoàng hậu đặt tách trà trong tay xuống, thanh âm không nặng không nhẹ nhưng lại vẫn áp đến trong điện khiến cho không một người nào dám lên tiếng.

"Chuyện này ai gia đã biết." Ninh Hoàng hậu thần sắc bình tĩnh, lại một lần nữa cầm lấy tách trà, lặng lẽ thổi đi nhiệt khí đang bốc lên, không hoảng không loạn nhẹ nhấp một ngụm, ngay sau đó hướng đến cung nữ kia phân phó.

"Đi, cho dù là trói cũng cũng phải mang nha đầu chết tiệt kia trói đến cho ai gia!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...