Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 14: Phiền Toái



Đợi cho Quan Phú và Quan Quý Tài đi rồi, Đồ Tô vẻ mặt lo lắng nói: “Ta đoán rất nhanh sẽ có người tới cửa tìm phiền phức.” Lâm thị nhíu mày không đáp lời.

Đồ Tô có chút lo lắng tiếp tục nói bóng nói gió nói: “Nương, bà nội nếu là tới cửa để chúng ta giúp đỡ Nhị thúc Tam thúc bọn họ, nương nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tang Lạc không đợi Lâm thị trả lời đã cướp đáp: “Bà nghĩ thực tốt, dựa vào cái gì nha!” Lâm thị giương mắt trừng mắt nhìn Tang Lạc một cái, trong lòng lại nghĩ, lấy tính tình của hai cái em dâu kia, này thật là có khả năng. Nhưng nàng nhất thời cũng không có biện pháp gì hay, đành phải bất đắc dĩ thở dài: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

Đồ Tô tiếp tục truy vấn: “Vậy nếu ông ngoại bà ngoại cùng cậu tìm đến thì làm sao bây giờ đây?”

Lâm thị thấy nàng một bộ dáng “Mưu tính sâu xa” như vậy, không khỏi cười nói: “Con không phải chỉ kiếm được chút tiền ấy sao, xem con lo lắng kìa, nhà con nếu kiếm được mười vạn lượng bạc không biết sẽ đem con lo lắng thành cái dạng gì đây!”

Đồ Tô cười nói: “Con chính là ít tiền mới lo lắng a, chúng ta khó khăn ăn được bữa cơm no. Hôm nay họ tống tiền, ngày mai họ đến chiếm chút tiện nghi, nhà chúng ta không phải lại muốn khôi phục nguyên dạng sao? Nếu thật sự là thắt lưng có mười vạn lượng bạc, muốn liền cho.” Lâm thị yên lặng gật đầu, thực có điểm nhận thức giống Đồ Tô. Nàng không khỏi lại nghĩ tới những năm gần đây sống những ngày gian khổ. Đặc biệt là vài năm Quan Hậu Cần vừa mới đi kia, bốn hài tử còn nhỏ, nàng bận rộn trong đất lại nghĩ việc trong nhà, những thân thích này cũng không thấy ai tới giúp một tay…

Đồ Tô nhìn Lâm thị một bộ dáng muốn suy nghĩ một chút, trong lòng liền có suy tính. Kỳ thật nàng nói lời này ý tứ chính là muốn nhìn một chút xem thái độ của Lâm thị đối đãi với những cực phẩm thân thích này, đặc biệt là người Lâm gia. Sau đó nàng lại căn cứ vấn đề cụ thể áp dụng biện pháp tương ứng. Nàng không hi vọng Lâm thị hiểu được rõ ràng, chỉ cầu nương đừng hồ đồ như thánh mẫu là tốt rồi. Đến lúc đó, nàng lại áp dụng chút thủ đoạn nhỏ, còn sợ không đối phó được những người này sao! Lâm thị cũng đoán được phần nào ý tứ của nữ nhi, dừng một chút, thở dài nói: “Việc này con không cần phải xen vào, nương đến xử trí là được. Thanh danh của con vốn đã không tốt, đến lúc đó lại truyền ra tiếng ác khắt khe với người thân về sau làm sao bây giờ?”

Đồ Tô không cho là đúng nói: “Nương, con thực cảm thấy thế nhân cũng không phải tất cả đều là có mắt không tròng, thân thích này đối đãi với chúng ta như thế nào, người ta còn không rõ ràng sao. Này đại đa số đều là bắt nạt kẻ yếu, khi thiện sợ ác. Kết quả là, kẻ ác chân chính không sợ thanh danh, sống được tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm. Ngược lại là chúng ta những người tốt này vì cái gọi là thanh danh bó tay bó chân, đến cuối cùng còn không phải tiện nghi cho kẻ ác sao! Ấn theo ta nói, quả thực không cần để ý hư danh này.”

Ba người khác cũng là liên tục gật đầu, cực kỳ đồng ý những lời này của Đồ Tô.

Quan Mao lớn tiếng phụ họa nói: “Hắc hắc, Đồ Tô, ta phát hiện muội hiện tại càng ngày càng thông minh. Lời này nghe chính là có lý.”

“Kia đương nhiên, cũng không xem ta là ai.” Đồ Tô ngạo kiều đáp.

Người một nhà đang nói đến náo nhiệt, chợt nghe này “Phanh” một tiếng, có người ở vỗ cái bàn.

Quan Mao trừng mắt vừa thấy, hóa ra là không biết khi nào thì có một thực khách đến đây, lúc này đang ngồi ở kia chờ người tới trước bàn tiếp đón.

Quan Văn vội vàng bước lên phía trước cười nói: “Thật có lỗi, vị tiểu ca này, người một nhà chúng ta nói quá hăng say, thực không chú ý tới ngươi. Ngươi muốn ăn chút gì?”

“Tùy ý đi.” Nam tử mặc y phục mau xanh kia mặt không chút thay đổi đáp, ánh mắt cũng không thèm nhìn tới Quan Văn.

Nếu hắn nói tùy ý, Tang Lạc liền đem trên sạp có gì đều mang lên, mặt khác còn đưa tặng một đĩa dưa muối. Nam tử mặc y phục màu xanh tự mình ăn uống, lông mày từ đầu tới cuối đều nhíu chặt, giống như ai thiếu nợ hắn mười điếu tiền vậy. Đồ Tô đánh giá người này, ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên trắng trẻo thanh tú, nhưng là trên người đã có ẩn ẩn chút sát khí.

Không bao lâu, thực khách khác cũng tốp năm tốp ba tiến vào, hoặc là ăn uống hoặc là nói chuyện trời đất, còn có người hỏi bọn họ muốn rượu. Nghe được rượu, bất giác trong lòng Đồ Tô khẽ động, chờ nàng có điều kiện cũng bắt đầu ủ rượu đi. Nàng lại nghĩ đến tên của mình và muội muội đều cùng rượu có liên quan, cũng không biết tổ tiên Quan gia này có liên quan tới ủ rượu hay không. Có cơ hội nàng phải hỏi thăm thực tốt.

“Quan nương tử, đồ ăn nhà các ngươi vị không tồi, chỉ là vì sao không bày bán ở chợ đêm đâu?” Có người trung niên nói với Lâm thị.

“Vị đại thúc này, nhà chúng ta không ở trấn trên, không có thuận tiện a.” Đồ Tô cười tủm tỉm đáp. Người nọ cũng không nói cái gì nữa, chỉ là vẻ mặt tiếc nuối.

Người vừa nhiều, bát quái cũng nhiều lên. Bởi vì ăn cơm chủ yếu là nam nhân, cho nên đề tài kia cũng quay chung quanh tin tức thời sự. Muốn nói tin tức tự nhiên không thể thiếu việc treo giải thưởng ngàn lượng bạc kia.

“Ai, các ngươi nghe nói không? Bạc treo giải thưởng kia còn muốn tăng lên đấy?”

“Ai nha, còn tăng lên sao, người nọ thực đáng giá thế a!” Có người chậc lưỡi sợ hãi than. Ngàn lượng bạc ở bọn họ xem ra đã là con số thiên văn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Ta cũng buồn bực, người trên bức họa này nhìn qua không giống kẻ ác, làm sao có thể ám sát thiên kim của Vương Thừa tướng chứ.”

“Nghe nói a, là có chuyện như vậy như vậy…” Có người làm ra vẻ trong nghề nổ ra.

“…”

“Ai, các ngươi a đều là đoán mò.” Một lão giả mặt mũi hiền lành chậm rãi thở dài nói. Có người biết lão giả kia vội vàng hô: “Tần lão, nghe khẩu khí này của ngài, là thực biết không ít đâu.”

Tần lão ngồi xuống, gắp lên một sợi rau xanh chậm rãi ăn, sau đó mới nói: “Lại nói tiếp người này thực ra cùng lão thực phố chúng ta có nguồn gốc sâu xa đâu!”

“Nga –” mọi người khẩu vị lập tức bị treo lên. Hơn mười ánh mắt nhất tề soát soát nhìn Tần lão.

Tần lão giống như người thuyết thư (kể chuyện) có bài bản hẳn hoi đem chuyện xưa kia nói một lần. Đồ Tô cũng nghe đại khái, kỳ thật là một cái chuyện xưa thực xưa, cùng loại với Trần Thế Mỹ cùng Tần Hương Liên: một người đọc sách, ở trên đường lên kinh đi thi, bởi vì lộ phí dùng hết, đói khát khó nhịn ngã xuống trước cửa một quán ăn, con gái lão bản quán ăn kia phát hiện hắn, sau đó tài tử giai nhân, vương bát (con rùa) cùng đậu xanh hai mắt nhìn nhau, hai người đính hạ chung thân. Lão bản quán ăn liền giúp đỡ người đọc sách lên kinh đi thi, kết quả không trúng. Vì thế người đọc sách đã trở lại cưới vợ sinh con, dưới sự trợ giúp của nhà vợ dụng công khổ đọc, cuối cùng rốt cục cũng thi đỗ… Kết quả tự nhiên là bi kịch, người đọc sách kia bám vào cành cao khác, nữ nhi quán ăn trong cơn giận dữ lên kinh cáo trạng, may mắn gặp được một thanh thiên lão gia chính nghĩa. Nhưng là việc này cũng thành vết nhơ cả đời của người đọc sách. Làm cho vận làm quan của hắn về sau không thuận. Tự nhiên lúc này cuộc sống của nữ tử quán ăn cùng con trai con gái của nàng cũng không tốt hơn chỗ nào…” Tần lão nói được một nửa đã bị người đánh gãy: “Ta nói Tần lão, lão nhân gia ngài nói có phải hai mươi năm trước nữ nhi quán ăn Tô gia Tô Chưởng Châu?”

“Ân, đúng là nhà hắn.”

Kế tiếp lại bắt đầu nghị luận. Có người ban đầu có quan hệ cùng Tô gia, có người cung cấp độc nhất vô nhị. Còn có người chỉ ra vị trí quán ăn Tô gia. Gấp đến độ Đồ Tô thực muốn đập thớt: này này các vị, nhầm nhà nhầm nhà.

Nhóm người này nghị luận còn chưa dứt, đã thấy từ Thực phố kia đi tới một đám người mặc hắc y khí thế bức người.

Những người này đi lại nhẹ nhàng, ánh mắt lợi hại như đao, lơ đãng đảo qua đã làm cho đám dân chúng này câm như hến. Các thực khách trước quán đều trả tiền rồi tản đi.

Đồ Tô lập tức liền nhận ra trong mấy người này có hai người là nhóm người nàng ở trong rừng cây gặp được kia. Lòng của nàng không khỏi loạn nhảy một trận. Trong lòng nghĩ, nếu đối phương nhận ra nàng thì nên làm cái gì bây giờ?

Đám người kia trùng hợp dừng lại ở trước tấm biển “Tiệm ăn Quan gia”. Đồ Tô nghĩ đến đối phương nhận ra mình. Càng vội vàng suy nghĩ đối sách. Nếu đến bước tệ nhất, nàng là sẽ dùng dầu nóng giội bọn họ, hay là nhanh chóng trốn chạy…

Lâm thị cũng nhìn ra tâm tình khẩn trương của nữ nhi, liền quăng tới một ánh mắt trấn an. Ánh mắt của nàng gắt gao đi theo nhóm người này, cũng tính toán vừa có cái gì ngoài ý muốn sẽ nhào lên bảo hộ nữ nhi của mình. Quan Mao cũng cảm giác được áp lực vô hình, khẩn trương nhìn hai cái muội muội.

Chẳng qua, bọn họ đều nghĩ sai lầm rồi, đám hắc y nhân kia hiển nhiên căn bản không đem bọn họ để vào mắt, cũng không có nhận ra Đồ Tô. Đồ Tô không khỏi âm thầm may mắn, cũng biết hơn hai tháng qua cải thiện đồ ăn, bộ dáng cả người cũng thay đổi lớn theo. Cũng khó trách lúc này người nọ không nhận ra nàng.

“Các vị muốn ăn chút gì?” Quan Văn vẻ mặt tự nhiên tiến lên hô.

“Cái kia gọi là song thương gì đó mang lên một ít.” Người đầu lĩnh vẫy vẫy tay nói.

“Được a.” Quan Văn đáp. Sau đó lại cười đem bánh quẩy bưng lên bàn. Những người này cầm lấy nhanh chóng ăn.

“Chuẩn bị cho chúng ta một ít mang đi, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, càng nhanh càng tốt.” Đầu lĩnh kia lại phân phó một câu. Lâm thị lên tiếng, nhanh chóng nhào bột mỳ, cắt ra, thả vào nồi. Tang Lạc đứng ở trước nồi lật, Quan Mao cùng Đồ Tô thì tìm ra hai cái giỏ cỏ để bánh quẩy còn có bánh nướng áp chảo bên trong.

Hai người để tràn đầy hai giỏ lớn. Không chờ bọn hắn mở miệng, một người trong đó lại ném tới đây một nén bạc vụn, nói một tiếng không cần thối lại. Sau đó lại có hai người xách giỏ lên đi rồi.

Đợi cho nhóm người này đi xa, tâm Đồ Tô mới hoàn toàn buông lỏng ra.

“Chớ sợ, những người này nhìn mặc dù hung ác, nhưng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.” Quan Văn an ủi nói.

“Đúng vậy, ta rất nhát gan.” Đồ Tô cười gượng vài tiếng, bởi vì bột lên men đã sắp dùng hết rồi, bọn họ không thể không thu quán về nhà trước.

Mọi người đem cái bàn nồi sắt thu lại đặt lên xe đẩy đi vào ngõ nhà Lưu nãi nãi. Lâm thị tự nhiên là lại cám ơn Lưu nãi nãi một hồi. Hai người thực có chút tiếng nói chung.

Đến buổi chiều, mặt trời còn thật cao, người một nhà lại mua một ít dầu muối củi gạo vật phẩm gia dụng vân vân liền nhân lúc có xe trâu chạy trở về.

Vừa đến nhà, Lâm thị liền đeo tạp dề lên đi phòng bếp nấu cơm, chuyện thứ nhất Tang Lạc làm chính là vào nhà đóng cửa đếm tiền, còn liên tục đếm hai lần. Hai người lại hạch toán sổ sách một lần, lúc này tính toán quả thực kinh hỉ lên. Hóa ra bọn họ vậy mà lại gom được hơn mười xâu tiền, hơn nữa cón một ít bạc vụn, gần hai mươi lượng bạc. Trừ đi các loại phí tổn, cũng kiếm được khoảng mười lượng bạc. Đồ Tô âm thầm tán thưởng, vẫn đừng khinh thường quán nhỏ buôn bán này, nàng nhớ rõ kiếp trước một người hàng xóm dựa vào bán ma lạt nóng đã có thể mua cho con một phòng ở.

Hai người vừa đếm xong, chợt nghe Lâm thị ở nhà chính kêu các nàng ăn cơm. Người một nhà ngồi vào cùng nhau, cái bàn ba chân kia cũng sớm bỏ đi làm củi đốt rồi. Trên bàn mới bày cơm lại rõ ràng là bánh bao trắng ấm áp, một chén thịt nướng lớn, mấy chậu rau xanh.

“Nhanh ăn đi, chờ một lát ta lại đo đạc làm xiêm y cho các con.”

Quan Văn nói tiếp: “Nương, trước làm cho muội muội đi, con cùng Đại ca mặc cái gì cũng được.” Lâm thị nói tiếp: “Vốn đã tính làm cho hai nàng trước.” Quan Mao nghe vậy đối với Quan Văn làm mặt quỷ, cười nhạo hắn.

Đồ Tô miệng cắn một ngụm bánh bao nói: “Nương, cả nhà chúng ta đều làm đi. Dù sao chúng ta là làm đồ ăn, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề mới tốt.” Lâm thị do dự trong chốc lát gật đầu đáp ứng rồi.

Người một nhà đang hoà thuận vui vẻ nói xong chuyện nhà, chợt nghe ngoài cửa có người hô: “Nương Đại Mao ở nhà không?”

Tang Lạc vừa nghe thanh âm này, lập tức như lâm đại loạn phân phó nói: “Hậu viện đến đây. Ca nhanh đừng ăn, đem thịt giấu đi! Tỷ, đem bánh bao giấu đi, nhanh!”

Bọn họ còn không có kịp hành động, chợt nghe thấy giọng nói của Cao thị: “Ôi, các ngươi làm được cái gì ăn ngon, thật xa đã nghe được mùi vị.”

Lâm thị cùng Quan Văn vội vàng đứng lên đi nghênh đón. Đồ Tô ngồi không nhúc nhích, tiếp tục ăn cơm của nàng. Tang Lạc tròng mắt lăn lông lốc một vòng sau, liền đem thịt nướng gắp mấy khối vào trong bát cho mỗi người, mặt trên dùng rau xanh che. Còn lại nửa đĩa, nàng nhanh chóng đem thịt cắn giống như con chuột cắn vậy. Đồ Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn hành động này của nàng.

“Nương, ngài ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn chút đi.” Quan Văn Quan Mao cũng ở một bên tiếp đón. Cao thị bất mãn nhìn lướt qua Đồ Tô ngồi ngay ngắn giống như thiên kim đại tiểu thư vậy, trong lời nói có chuyện nói: “Không cần, ta nói xong việc sẽ đi, trong nồi còn giữ cháo đâu.” Ý tứ của bà rõ ràng là nói nhà con dâu ăn ngon, nhà mình chỉ có thể uống cháo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...