Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 24: Không Nhịn Sẽ Chết Sao



Quan Văn cùng Quan Hậu Tề ở bên ngoài đám người lo lắng nhìn một màn này, nhưng đây là nữ nhân đánh nhau, bọn họ lại không thể tiến lên giúp đỡ. Cũng may Lâm thị ở dưới sự trợ giúp của hai nữ nhi cũng chưa bị ăn mệt. Mặt Dương thị đều bị Lâm thị cào nở hoa, cánh tay của nàng bị Đồ Tô giữ cổ định lại, căn bản không có khí lực sử dụng. Nàng bị đánh cho nóng nảy, như con thú bị vây khốn xuất ra khí lực toàn thân mạnh mẽ hất Đồ Tô ra cao giọng nổi giận mắng: “Tiểu tạp chủng, ngươi đừng kéo ta!” Đồ Tô vừa không đề phòng một cái, bị quăng ngã ngửa ra phía sau. Tang Lạc thấy tỷ tỷ bị ngã, nhằm vào cánh tay Dương thị hung ác cắn một ngụm, Dương thị lại đi đá đánh Tang Lạc, Đồ Tô ngay tại chỗ lui về phía sau, vươn chân ở phía sau Dương thị xoay một vòng, Dương thị không chú ý, bùm một tiếng ngã chổng vó. Lâm thị đánh đỏ mắt nhân cơ hội tiến lên ấn nàng xuống liều mạng đấm đánh.

“Đồ đê tiện, đừng đánh ta nương.” Đây là Quan Nhị Nữu cùng Quan Đại Nữu lại đây trợ trận, phía sau còn có hai huynh đệ Quan Diệu Tộc cùng Quan Hậu Đức hùng hổ đi theo. Quan Đại Nữu không nói hai lời, tiến lên muốn túm tóc Đồ Tô, Quan Nhị Nữu tự giác đi đối phó Tang Lạc. Đồ Tô tay mắt lanh lẹ túm được tóc Đại Nữu, dùng sức túm. Trên tay túm, dưới chân cũng không nhàn rỗi, Quan Đại Nữu gào khóc thảm thiết.

“Đều dừng tay cho ta!” Quan Diệu Tổ trung khí mười phần nổi giận gầm lên một tiếng. Lúc này phụ nhân xem đủ náo nhiệt chạy nhanh đi lên đem mấy người đánh nhau mạnh mẽ tách ra.

Quan Diệu Tổ giậm chân nổi giận nói: “Nhìn một cái các ngươi hiện tại đều là cái bộ dáng gì nữa, Quan gia chúng ta thật sự là tám đời đổ máu mốc, mới cưới phải con dâu như vậy.” Đồ Tô trong lòng cười lạnh, nàng mới thật sự là đổ máu mốc đấy! Nàng không tin sự tình hôm nay, Quan lão nhân không chút nào hiểu rõ, nếu thực sĩ diện, hắn vì sao không ngăn cản kế hoạch của Cao thị cùng Dương thị khi vừa mới bắt đầu?

“Đi, đến trong phòng ta rồi nói, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!” Vì thế có nữ nhân trong tộc lôi kéo đám người Lâm thị Dương thị còn có Đồ Tô Đại Nữu đi vào, Quan Văn cùng Quan Hậu Tề cũng đi theo tiến vào. Quan Diệu Tổ sai người đem cổng viện đóng lại, đem những người không liên quan hết thảy nhốt ở bên ngoài.

Quan Diệu Tổ hướng ghế trên ngồi xuống, mặt bình tĩnh, ra vẻ uy nghiêm nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Cao thị khóc sướt mướt đem sự tình trải qua nói một lần, đương nhiên, thêm mắm thêm muối là bản lĩnh của nàng, lúc này đây nàng cũng thêm không ít.

Quan Diệu Tổ trầm ngâm một lúc lâu sau, chuyển hướng Lâm thị hỏi: “Nhà Hậu Cần, ngươi là nghĩ như thế nào?”

Lâm thị cột lại tóc bay rối trên trán, cưỡng chế lửa giận, như đinh đóng cột nói: “Con dâu chỉ mong muốn cùng bốn đứa nhỏ sống thực tốt, ai cũng không lấy chồng. Nếu ai bức ta gả đi, ta liền đâm đầu chết ở trước mộ phần cha đứa nhỏ!”

Quan Diệu Tổ vốn là giả vờ giả vịt hỏi nàng một chút, làm sao thật sự là trưng cầu ý kiến của nàng. Hắn lạnh giọng nói: “Nếu mấy tháng trước người nói lời nói này, ta quả thực tin ngươi, hiện tại… Ngươi đem mọi người đưa tới, tất cả mọi người biết ngươi cùng Hồ viên ngoại kia không thanh không bạch, ngươi nói những lời này còn có tác dụng gì?” Đồ Tô nghe xong lời này, hận không thể đem đầu lưỡi lão nhân này nhổ xuống, này thật sự là cùng bạn già hắn một lòng.

Lâm thị mặt càng trắng, nàng sửng sốt nhìn công công mình, cổ họng nghẹn lại hỏi: “Công công không nghe con dâu nói, đã tự mình nhận định tội danh của con dâu phải không?” Quan Diệu Tổ né tránh ánh mắt Lâm thị, ngoài mạnh trong yếu vỗ bàn một cái nói: “Cũng không phải ta không tin ngươi, hiện tại đều truyền thành như vậy, ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi cũng cẩn thận suy nghĩ, Hồ viên ngoại kia cũng không tồi, hơn nữa người ta còn nói, ngươi cũng có thể mang theo bốn đứa nhỏ gả tới. Tuy là Đại Mao cùng tiểu Văn là cốt nhục Quan gia, nhưng ta và nương ngươi tuổi tác đã lớn, lưu lại ở nhà cũng không còn sức chăm sóc bọn họ, ngươi mang theo cũng tốt, người nhà quê chúng ta cũng không chú ý nhiều như vậy.”

“Gia gia…” Quan Văn tiến lên từng bước, đối với Quan lão nhân thi lễ, Quan Diệu Tổ lãnh đạm gật gật đầu, căn bản không muốn nghe hắn nói chuyện, trực tiếp nói: “Khuyên nhủ nương ngươi cho tốt, mặt khác lại quản muội tử ngươi, đỡ phải đến lúc đó thực gả không được!” Nói xong còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Đồ Tô một cái.

Quan Hậu Tề thật sự cũng nhịn không được tiến lên từng bước nói: “Đường thúc — ”

Quan Diệu Tổ vừa thấy Quan Hậu Tề, trừng mắt nói: “Ngươi tại sao cũng theo vào được? Còn ngại mất mặt không đủ đúng không? Hay là nói ngươi có cái ý tưởng không nên có kia?” Một câu này của Quan Diệu Tổ đem Quan Hậu Tề bức nóng nảy, hắn đỏ mặt không quan tâm phản bác nói: “Ta vẫn nghĩ đến đường thúc là một người hiểu lý lẽ, không nghĩ được lại hồ đồ như thế, vậy mà lại đem con dâu và cháu trai cháu gái ruột mình tới chỗ người ngoài, ngài làm như vậy, làm sao có thể không làm thất vọng đường thẩm cùng đường huynh đã chết của ta!”

“Đây là chuyện lão Quan gia chúng ta, ngươi cút đi cho ta!” Quan Diệu Tổ giống gấu chó tức giận rít gào.

“Ta cũng họ Quan!” Quan Hậu Tề quật cường ngẩng đầu phản bác nói.

“Ngươi cút đi ra ngoài cho ta!”

Đồ Tô ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt Quan Diệu Tổ, cất giọng nói: “Ta tối hôm qua mơ thấy bà nội ruột của ta, bà nói bà sẽ ở trên trời nhìn chúng ta. Ông nội, ông làm như vậy, sẽ không sợ sau này không có mặt mũi gặp bà nội ta sao? Cha ta tốt xấu gì cũng là nhi tử ruột thịt của ông, thân hắn chết tha hương, không giữ được hài cốt, chưa quá trăm ngày, ngươi đã muốn đuổi cả nhà chúng ta, ông sờ sờ xem lương tâm ông ở đâu, ta hy vọng ông sau này tốt nhất bịt kín khuôn mặt già nua, đừng để cho bà nội và cha ta cùng với liệt tổ liệt tông Quan gia nhìn thấy ông!”

“Lớn mật! Dùng gia pháp cho ta, đánh tới chết!” Quan Diệu Tổ tức giận đến thân mình lung lay một chút, hướng tới Đồ Tô giận dữ hét.

“Ông nội — ”

“Đường thúc — ”

“Công công –” mọi người cùng nhau hô, Lâm thị cùng Quan Văn lại thay đổi sắc mặt.

Quan Văn tiến lên đi khuyên Quan Diệu Tổ, Quan Hậu Tề cũng đi lôi kéo.

Đồ Tô không sợ chút nào ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Quan Diệu Tổ, lửa bốc lên trong mắt, nàng lại chỉ vào Cao thị mắng: “Còn có bà, ta biết này hết thảy đều là chủ mưu của bà, yêu phụ ngoan độc này, bà cứ chờ báo ứng đi. Nương ta nếu như bị bà bức ra chuyện xấu gì, ta sẽ lôi kéo các ngươi cùng nhau xuống địa ngục, bà có tin hay không?” Nói xong nàng mạnh mẽ đứng dậy, tiến tới gần Cao thị: “Có giỏi bà thử xem! Cùng lắm thì cùng nhau xong đời luôn đi!” Cao thị sợ tới mức trực tiếp lui về phía sau, vừa lui vừa lên tiếng khóc lớn: “Này không có thiên lý, đây là ngỗ nghịch nha.”

Đồ Tô khóe môi nhếch lên cười lạnh: “Ta chính là ngỗ nghịch bà thì thế nào, đối với người như các ngươi căn bản không đáng hiếu thuận, nương ta hiếu thuận mười mấy năm, còn không phải rơi vào cái kết quả như vậy! Một nhà chúng ta lúc này hôm nay thề: cùng lão Quan gia các ngươi đoạn tuyệt hết thảy quan hệ! Về sau tay của các ngươi mơ tưởng duỗi đến nhà chúng ta! Nương, Nhị ca, muội muội chúng ta đi. Ta một khắc cũng không muốn ở chỗ này thêm nữa!” Đồ Tô nói xong, tiến lên lôi kéo Lâm thị, Quan Văn cùng Tang Lạc đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đồ Tô, tuy rằng bọn họ trong lòng đối với việc này dị thường phẫn nộ, nhưng lại không nghĩ rằng Đồ Tô sẽ nói quyết tuyệt như vậy. Nhưng là không thể không nói, bọn họ cũng cảm thấy trong lòng thống khoái.

Lâm thị đứng lên được Đồ Tô đỡ đi ra ngoài.

Quan Diệu Tổ tức giận đến răng già muốn rụng, đột nhiên, một cái chén lớn hướng gáy Đồ Tô bay tới. Mấy người Lâm thị cùng Quan Văn là đang quay lưng về phía Quan Diệu Tổ, căn bản không chú ý tới một màn này. Đợi đến khi Đồ Tô cảm thấy không thích hợp muốn quay đầu, chén kia đã sắp đến trước mắt. Đúng lúc này, Quan Hậu Tề nghiêng thân mình tới. Chén kia đập lên mặt hắn, lạch cạch một tiếng vang thanh thúy, rơi xuống mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ, máu đỏ, làm người ta nhìn mà kinh hãi.

“Hậu Tề…”

“Ngũ thúc…” Trong đại sảnh một trận đại loạn.

Đồ Tô quay sang hung hăng nhìn chằm chằm Quan Diệu Tổ, bộ ngực lên nhấp nhô nhấp nhô, thật lâu sau không nói chuyện. Quan Hậu Tề sợ nàng vừa xúc động lại làm ra cái gì đến, vội vàng khuyên nhủ: “Đi nhanh đi, ta không sao…” Đồ Tô cùng Quan Văn giúp đỡ hắn bước nhanh đi ra sân, chạy nhanh tới trong nhà Vương lão đầu trong thôn trị thương. Vương lão đầu vừa thấy vết thương trên mặt Quan Hậu Tề cũng hoảng sợ, nhanh chóng lấy dược ra hòa tan vào nước bôi lên người hắn.

Lâm thị nói: “Hậu Tề, ngươi vẫn là theo chúng ta trở về trấn trên đi.” Quan Hậu Tề lắc đầu: “Không cần, vết thương ở trên mặt ta chậm trễ cũng không sao, các ngươi chạy nhanh trở về đi, mọi việc phải cẩn thận.”

Lâm thị nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Ta còn không sợ ngươi sợ cái gì?” Không đợi Quan Hậu Tề trả lời, nàng lại cười khổ thở dài: “Năm đó Hậu Cần đối với ta không tốt, ta chịu đựng; cha mẹ chồng chị em dâu đối với ta không tốt, ta cũng chịu đựng, ngay cả Hậu Cần không ở đây, ta vẫn muốn hiếu thuận bọn họ, nhưng là ta được cái gì? Bọn họ còn muốn đem ta cùng bốn đứa nhỏ bức chết a. Tiền tài lại quan trọng như vậy sao? Ngay cả cháu trai cháu gái ruột thịt cũng không cần …” Nói xong, Lâm thị đột nhiên khóc lên. Quan Hậu Tề không biết làm sao nhìn nàng, muốn khuyên lại không thể nào mở miệng, Đồ Tô lẳng lặng nhìn Lâm thị vừa khóc vừa cười, nàng biết Lâm thị bình thường có cái gì ủy khuất luôn thích nghẹn ở trong lòng, có lẽ nàng khóc ra cũng tốt.

Nàng nhìn nhìn Quan Hậu Tề lại nhìn nhìn Lâm thị, một cái kế hoạch bắt đầu ở trong đầu nàng hình thành — Cả nhà Quan lão nhân không phải suy nghĩ để cho Lâm thị tái giá sao? Vậy thì gả, để cho Lâm thị gả cho Quan Hậu Tề, hắn làm người thành thật trung hậu, đối với mấy huynh muội mình rất tốt, lại không có cha mẹ cùng vợ con, cùng nương nàng thật là rất thích hợp, tác thành cho Lâm thị như vậy, cũng đỡ để cho những tiện nhân này luôn nhớ thương.

Lâm thị khóc đủ, tự mình chậm rãi dừng lại. Vài người vội vàng lên xe lừa đi đến trấn trên. Lâm thị sau khi trở về liền về phòng nằm đi.

Tang Lạc ở trước mặt Quan Mao và Tô Trung Thần đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói một lần. Quan Mao tức giận đến răng đều cắn, hắn hận không thể lúc này lại trở về theo chân bọn họ liều mạng.

Tang Lạc thấy hắn như vậy vội vàng khuyên nhủ: “Mặc dù huynh trở về cũng có ích lợi gì, nếu là người khác chúng ta liền tiến lên cùng hắn liều mạng, nhưng là đó là ông nội bà nội của chúng ta, huynh có thể làm gì chứ!” Quan Mao bất đắc dĩ lại trầm trọng thở dài tức giận.

Tô Trung Thần lại rung đùi đắc ý nói: “Không phải vậy, tuy là trăm việc thiện lấy chữ Hiếu làm đầu, nhưng cũng không thể tử Hiếu. Cha mẹ trưởng bối trân trọng vãn bối, đức hạnh vô mệt, vãn bối tự nhiên nên tận hiếu tâm. Nếu không, thì lúc này cần lấy chính nghĩa báo đáp chính nghĩa…” (QA: anh Tô quá văn vẻ nên ta rất sợ! không biết nên để ntn!? TT_TT)

Tang Lạc không khỏi nhìn Tô Trung Thần với cặp mắt khác xưa, nàng cứ nghĩ Tô ngốc tử này nhất định sẽ cố sống cố chết nguyên tắc Hiếu kính trên sách cổ đâu.

“Tô ngốc tử nói đúng, các ngươi về sau cũng học một chút, đừng bị những đạo nghĩa Hiếu kính chó má này nắm mũi dắt đi?” Đồ Tô ở một bên bình luận.

Tang Lạc có điểm lo lắng nói: “Vạn nhất ông nội thực cáo chúng ta ngỗ nghịch làm sao bây giờ?” Đồ Tô tàn nhẫn nói: “Để cho ông cáo, lão nương phụng bồi tới cùng!” Huynh muội mấy người đều có điểm ngây dại, Đồ Tô lấy tay làm quạt, quạt gió, dường như muốn đem buồn bực trong lòng quạt ra. Từ khi đến nơi đây, nàng luôn luôn tại tận lực nhịn, nhịn quy củ nơi này, chịu đựng cực phẩm bà nội, Nhị thẩm Tam thẩm… Nàng nhịn ra cái kết quả gì đây? Chẳng lẽ không nhịn sẽ chết sao? Nàng thật sự là chịu đủ, đi cha hắn thanh danh, đi nội hắn quy củ cổ đại, nàng từ nay về sau không bao giờ muốn nhịn nữa, ai ngăn cản nàng, nàng giết người đó?
Chương trước Chương tiếp
Loading...