Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 14



Lấy tình huống trước mắt mà nhìn, quả thật là thập phần nghiêm trọng, vì để giảm bớt phiền toái không cần thiết, chúng ta sau khi thương lượng hảo, quyết định sẽ dịch dung lên đường. Ta cùng Ngả Á phẫn văn nhược thư sinh, tuy rằng ta cảm thấy khí chất của ta và hắn không hợp với bộ dạng thư sinh chút nào, nhưng tay nghề dịch dung của tam sư huynh quả thật thần sầu, giả giống như đúc; đại sư huynh và ngũ sư đệ phẫn hộ viện, tam sư huynh là một dạng phong lưu công tử, tiểu sư đệ phẫn nữ oa oa, khoan hãy nói, tiểu sư đệ lớn lên quả thật phấn phấn nộn nộn, môi hồng răng trắng, hơn nữa niên kỷ còn nhỏ vẫn chưa vỡ giọng, thực sự cùng một nữ oa oa không sai biệt lắm.

“Câm miệng!” Tiểu sư đệ nhe răng gầm lên giận dữ, giật phăng đi mớ hoa hòe tam sư huynh cài trên tóc. Tam sư huynh mỉm cười không nói, lửa của tiểu sư đệ càng thêm lớn, dựa vào cái gì mà bắt hắn phẫn nữ nhân a.

“Hắn so với ta càng xinh đẹp hơn, dựa vào cái gì không cho hắn cũng phẫn nữ nhân.” Tiểu sư đệ chỉ vào mũi Ngả Á, bất mãn gầm gừ.

“Ngươi có gặp qua nữ tử nào cao tám thước có thừa chưa?” Tam sư huynh nhẹ phẩy chiết phiến, nhất phái phong lưu phong khoáng.

Ánh mắt Ngả Á thẳng tấp một đường chiếu lên tiểu sư đệ, nhìn hắn chằm chằm, không bao lâu tiểu sư dệ lập tức lui về phía sau, rõ ràng là bị ánh mắt kia dọa sợ, cố thu liễm lại quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt ngươi xuống.”

Ngả Á vẫn không nói, nhìn chằm chằm vào tiểu sư đệ, đột nhiên đưa tay nâng cằm hắn lên, dịu dàng hỏi: “Cô nương họ gì?”

“…” Mặt tiểu sư đệ đổi tới năm sáu lượt sắc màu.

“Ha ha…” Mấy người chúng ta nhìn nhau, bật cười.

“Các ngươi thật đáng ghét!”

Ta quay đầu nhìn Ngả Á, trong mắt hắn hiện lên chút chút đắc ý, xem ra đúng như hắn nói, hắn là cái tên lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Tiểu sư đệ nghẹn đỏ mặt, tạm thời không có cơ hội trả thù Ngả Á nên đem toàn bộ ‘cừu hận’ chuyển mục tiêu, nơi chúng ta đang ở là một trà liêu ven đường, tiểu sư đệ nhăn nhăn nhó nhó bổ nhào vào người tam sư huynh, nghẹn ngào: “Tướng công~ ngươi không thể vứt bỏ ta a~ ta sinh là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi~ ta đã mang thai hài tử của ngươi, ngươi không thể bỏ mặc ta a…. ta có làm tiểu thiếp cho ngươi cũng không sao, chỉ cần ngươi không bỏ mặc ta, ô ô….”

Tiểu sư đệ khóc lóc kể lể, trông vô cùng thống khổ thê thảm, chúng ta không ngờ hắn lại giở chiêu này, đều giật bắn người.

“Tiểu sư đệ ngươi thật đặc biệt.” Ngả Á thản nhiên phán.

“Khụ khụ… thật là đặc biệt.” Nhìn thấy tiểu sư đệ một phen nước mắt rồi một phen nước mũi, thực dọa người nà, thật sự muốn nói cho tất cả những ánh nhìn tò mò xung quanh đang hướng đến đây, ta không biết hắn nha, không hề biết cái tên này!

Tam sư huynh dở khóc dở cười nhìn lên tiểu sư đệ đang khóc rống, trà liêu có không ít khách nhân, tiểu sư đệ vùa rồi hồ nháo như vậy, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt lên án chiếu chiếu lên tam sư huynh, tam sư huynh chỉ có thể cười gượng.

“Ngoan! Tại hạ sẽ không không cần cô nương, về nhà ta sẽ thú ngươi.” Tam sư huynh cũng không phải dễ chọc, nhãn châu xoay chuyển, nâng cằm tiểu sư đệ lên, cúi đầu hôn hôn lên môi hắn một chút, tiểu sư đệ trợn trắng mắt, hoàn toàn hóa đá.

Ngả Á lại phán: “Tam sư huynh ngươi càng cường hãn hơn.”

“Ha ha… Phải.”

Lần đầu tiên phát hiện, bên cạnh ta toàn là ngưu nhân.

Suốt đường đi, tiểu sư đệ cùng tam sư huynh giả tình nhân giả đến nghiện, ban đầu chúng ta đều lộ ra vẻ ghét bỏ đối phương, nhưng qua thời gian dài bị hạ độc, chúng ta đã luyện được trình độ tai không nghe thấy, nhìn không chớp mắt.

Vì đã dịch dung, tuy có gặp đám hắc y nhân vài lần nhưng chúng đều không nhận ra, biết thế lực kia ở gần bên, chúng ta nói chuyện hành sự càng thêm cẩn thận.

Đi tới phụ cận thành Chương Châu, chúng ta nghỉ qua đêm trong một tòa hoang trạch, Nơi này đã nhiều năm không người sửa sang, cỏ dại mọc lan tràn, nhưng tuyệt không ảnh hướng gì đến bố cục của tòa trạch để, nơi đây có lẽ từng là một gia đình giàu có, tuy hoang tàn nhưng vẫn toát ra vẻ tao nhã như trước kia. Đi vào trung viện, chỉ thấy Ngả Á đứng trên tòa giả sơn, đầu ngẩng cao, như đang được ánh trăng gột rửa, ánh trăng trắng bạc bao phủ trên người hắn, mông lung mà dụ hoặc, giống như trích tiên sắp phi thăng rời bỏ chốn hồng trần nhiễu nhương.

Ta thả người bay đến bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo.

Hắn nháy mắt mấy cái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nơi này gió lớn, đi xuống đi.”

“Nga.” Hai người chúng ta hướng nhĩ phòng tiến bước.

“Ta ngươi sao lại lạnh như vậy, tê!” Hắn đột nhiên nhào vào lòng ta, ta nhất thời chưa chuẩn bị, đông cứng môtj chút. “Ngươi…”

“Làm sao vậy?” Hai tay Ngả Á vòng ngang hông ta, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vô tội.

Thật là, ta không thể phản kháng lại ánh mắt này của hắn, “Không có gì, trở về phòng đi… Hay là muốn ngủ ở đây?”

“Thì thế nào, không được sao?” Hắn diện vô biểu tình nhìn ta, đạp chăn của mình ra, chui vào trong chăn ta cọ cọ.

“… Được rồi, ngủ đi.”

Hắn hừ một tiếng, đôi tay lạnh lẽo đặt trước ngực ta, chân cũng đồng dạng lạnh băng rúc vào trên đùi ta, hắn… đây là đem ta làm noãn lô sao?

Mỗi khi dừng lại đâu đó, chúng ta đều phải đi thu thập sương trên hoa hồng, bằng không Ngả Á sẽ bị khát chết.

Chương Châu là hoa đô của quốc gia, nơi này có đủ các loại hoa, hoa hồng xem như cực bình thường, cơ hồ mỗi nhà đều trồng, ta thức dậy sớm, luyện xong quyền cước liền đi đến các hộ nông gia chuyên trồng hoa gần đây.

“Lưu bá, đêm qua đã thương lượng rồi, hôm nay chúng ta cần thu thập ít sương mai ở vườn hoa của ngươi.”

“Đúng vậy, ngươi cẩn thận chút, đừng làm gãy hoa, cứ tùy ý đi.”

“Đa tạ.”

Khi mặt trời đã lên cao, cũng thu được một bình sương lớn, nhiêu đây đủ để Ngả Á uống vài ngày.

Ta trở lại hoang trạch, đại sư huynh đi tới, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ chưa tỉnh hẳn: “Sư đệ, sao dậy sớm vậy?”

“Ân, bánh bao này, ăn đi.”

“Cám ơn. Y phục của ngươi nhiễm sương ướt đẫm cả rồi, nhanh đi thay đi, nếu không sẽ nhiễm thương hàn.”

“Được.”

“Sư đệ…” Đại suất ca muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi đối với Ngả Á kia có phải đã quá tốt rồi không?”

“Hộ tiêu mà thôi.”

Hắn ngừng một chút rồi tiếp: “… Ngươi còn biết mình đang làm cái gì là được. Mau thay y phục đi.”

“Ân.”

Đổi xong y phục, đem sương đưa cho Ngả Á, sắc mặt hắn có chút âm trầm.

Ta sờ sờ trán hắn, hắn né tránh, tay ta vươn ra không biết nên để vào đâu, “Sắc mặt ngươi không tốt, thân thể không thoải mái à?”

“Ngươi rời đi lúc nào? Đi làm gì?”

“Giờ mão, hôm qua đã nhờ Lưu bá để được thu thập sương trong vườn hoa nhà hắn. Khát sao, có muốn uống một chút không?”

Ngả Á nhìn thoáng qua bình gốm sứ trong tay ta, sắc mặt dần dần tốt hơn, “… Lấy giúp ta một ly, cám ơn.”

“Ngon lắm.” Ngả Á híp mắt, vẻ mặt say mê như được uống rượu ngon.

Ta buồn cười nói: “Sương sớm thôi mà, không phải đều giống nhau cả sao?”

“Không giống.” Nói xong, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn ta, giống như bầu trời đêm thâm thúy, ta rũ mắt né tránh.

“Giờ mới là giờ thìn, giờ tỵ xuất phát, ngươi ngủ thêm chút nữa cũng được.”

“Không ngủ.” Ngả Á xuống giường sơ tẩy thay y phục.

“Tóc ngươi lại rối tung lên rồi, để ta giúp ngươi chải tóc.”

Ta nghiêng đầu nhìn, phần tóc bên trái không biết vì sao bị kéo loạn ra mấy lọn, “Không cần phiền vậy, ta tụ chải cũng được.”

“Ngồi xuống.” Hắn diện vô biểu tình đẩy ta ngồi xuống ghế gỗ, ngón tay linh hoạt luồn vào những lọn tóc. Nói thật ra bị hắn chải tóc giúp là một loại hưởng thụ, nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn.

“Được rồi, ngươi đi đi.”

Được lệnh ân xá, ta nhanh bước rời đi.

….

Sau khi Lăng Phong rời khỏi, Ngả Á gỡ mấy sợi tóc trên chiếc lược, đặt vào một hà bao cũ kỹ, trân trân trọng trọng cất vào lòng.

Giữa trưa, đến được Chương Châu thành, kế tiếp chúng ta phải đến một địa phương gọi là Hoàng Hải huyện, cách nơi này rất xa, đó là một nơi khô cằn, cho nên chúng ta nhất định phải trữ đủ lương thực nước uống, bởi vậy dừng lại một ngày ở Chương Châu thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...