Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi

Chương 13: Chuẩn Bị Thị Tẩm



Lúc thái giám Triệu Tín của Càn Nguyên cung đi Cẩm Hoa điện tuyên chỉ, Tiêu Uyển Từ cả kinh thiếu chút nữa từ trên ghế quý phi* ngã xuống.

*ghế quý phi: một loại ghế Trung Quốc cổ đại, với thiết kế sang trọng, thể hiện sự quyền uy

Đầu nàng có chút mơ hồ, đây là tình huống gì?

Nàng ngay cả một chút chuẩn bị tâm lý còn chưa có, người mới hiện tại đã thị tẩm chỉ có ba người Ý tần, Liễu tần cùng Phương tiểu nghi.

Tiêu Uyển Từ tính toán, nếu tần phi hậu cung người mới, người cũ thay phiên nhau thị tẩm, thì chờ đến phiên một chính thất phẩm thường tại nhỏ nhoi như nàng cũng gần đến mùa thu mới đúng.

Vĩnh Xương Đế này hành động thật khác thường.

Tiết tấu của Hoàng đế thay đổi quá lớn, nàng cảm thấy mình không theo kịp được.

Thu Quả nhanh nhạy, vội vàng đi vào trong phòng ngủ lấy hầu bao, mỉm cười cảm ơn Triệu Tín truyền chỉ.

"Vất vả Triệu công công phải tự mình đến Cẩm Hoa điện tuyên chỉ, chút ngân lượng Triệu công công cầm lấy uống trà."

Triệu Tín là đồ đệ của tổng quản đại thái giám Triệu Khánh bên người Hoàng Thượng, là đối tượng mà các phi tần và cung nhân nịnh bợ, chút tiền thưởng này hắn tuy không để trong mắt nhưng vẫn mỉm cười tiếp nhận hầu bao.

Triệu Tín trước khi đi dặn dò Tiêu Uyển Từ, "Giờ Tuất (19h) sẽ có kiệu Càn Nguyên cung tới Cẩm Hoa điện đón thường tại tiểu chủ, trong khoảng thời gian này tiểu chủ cẩn thận trang điểm và ngồi chờ là được."

"Cảm ơn Triệu công công nhắc nhở, công công đi thong thả." Tiêu Uyển Từ cười cảm ơn Triệu Tín.

Các phi tần lần đầu thị tẩm, đều phải ở Càn Chính điện Càn Nguyên cung, nơi ở của Hoàng đế, sau đó thị tẩm ở tẩm điện của phi tần hay là Càn Chính điện, vậy phải xem tâm tình của Hoàng đế.

Sau khi Triệu Tín đi rồi, cung nhân Cẩm Hoa điện ai nấy đều vô cùng vui mừng, khóe miệng sắp kéo đến tận lỗ tai.

Không nghĩ tới tiểu chủ nhà mình ngày thường bất hiển sơn, bất lộ thủy*, vậy mà có thể trổ hết tài năng trong đông đảo người mới, trở thành người mới thị tẩm thứ tư.

*bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không thể hiện tài năng

Thật không thể tin được.

Tiểu chủ nhà mình thật sự quá lười nhác, vào cung gần một tháng, ngay cả cửa Cẩm Hoa điện cũng rất ít khi bước ra, càng miễn bàn đến việc đến cung của các tần phi cao vị lôi kéo tình cảm, đi tới đi lui tăng cảm giác tồn tại. Nhìn các tiểu chủ cung khác tích cực đi lại giữa các cung điện, đám cung nhân bọn họ gấp gáp muốn dậm chân, nhưng tiểu chủ nhà mình vẫn thờ ơ, bộ dáng vững vàng như Thái Sơn, bọn họ đối với tiểu chủ nhà mình cũng bất lực không làm được gì.

Cung nhân Cẩm Hoa điện tụ cùng một chỗ nói thầm, xem ra là đã đi theo một tiểu chủ không tích cực, nếu không phải tính tình người coi như không tệ, không tùy ý đánh chửi nô tài, cung nhân hầu hạ đã tính toán đổi công việc khác.

Hiện tại thật sự là trời ban niềm vui lớn, bọn họ sao có thể mất hứng đây.

Cung nhân Phi Hồng điện của Thẩm tuyển thị đứng ở ngoài cửa đối diện, nhìn cung nhân Cẩm Hoa điện bận rộn ra vào chuẩn bị nước tắm, vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị, nếu người thị tẩm là tiểu chủ nhà mình, bận rộn chính là cung nhân của Phi Hồng điện bọn họ thì thật tốt biết bao.

Chưởng sự Ngọc Phù cung công công Cao Hỉ sau khi nghe được tin tức Tiêu thường tại thị tẩm, vội vàng đưa tới một giỏ hoa tươi vừa mới hái. Dặn thêm nếu cần cái gì cứ việc tìm hắn.

Đây chính là vị tiểu chủ đầu tiên thị tẩm của Ngọc Phù cung, hắn đương nhiên phải coi trọng.

Mấy cung nữ thái giám nhanh chóng đổ từng thùng nước nóng vào thùng tắm, rắc lên cánh hoa tươi Cao Hỉ đưa tới, trong chốc lát, khắp phòng thoang thoảng hương thơm.

Thu Quả ở bên cạnh nhắc nhở Tiêu Uyển Từ, "Tiểu chủ, nước nóng đã chuẩn bị xong, mời tiểu chủ đi tắm."

Nhìn mấy cung nữ vui vẻ, Tiêu Uyển Từ thầm nghĩ thị tẩm thôi mà khiến họ hưng phấn như vậy sao, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, có chút ảo giác bắt vịt lên kệ*.

*bắt vịt lên kệ (赶鸭子上架): theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy, ngụ ý buộc người làm việc ngoài khả năng. Tương tự câu "không trâu bắt chó đi cày".

Phi, phi, phi, nàng mới không phải con vịt, là Vĩnh Xương Đế mới đúng.

"Ta không quen nhiều người hầu hạ như vậy, Tế Vũ lưu lại, các ngươi đi xuống đi, Thu Quả dẫn người đi tẩm điện chuẩn bị trang sức và quần áo tối nay."

Thu Quả theo lời mang theo cung nữ lui ra ngoài.

Tế Vũ hầu hạ Tiêu Uyển Từ cởi quần áo, khắp phòng hương hoa nồng đậm tỏa ra, thấm vào ruột gan.

Đỡ tiểu chủ nhà mình bước vào thùng gỗ rộng rãi, nước ấm vừa vặn, dòng nước ấm áp nhanh chóng bao lấy da thịt mềm mại của nàng, cảm giác từng lỗ chân lông đều mở ra.

Tiêu Uyển Từ thoải mái nhắm mắt lại, mặc cho Tế Vũ bên cạnh giúp nàng chà xát.

"Da thịt tiểu chủ trắng nõn như sương, da như mỡ đông, nương nương trong cung nào có thể so sánh được, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ thích tiểu chủ."

Tế Vũ động viên tiểu chủ nhà mình, cẩn thận phát hiện tiểu chủ nhà mình đối với thị tẩm có vài phần khẩn trương.

Tiêu Uyển Từ cười cười, "Cũng chỉ có ngươi cảm thấy tiểu chủ nhà ngươi chỗ nào cũng tốt, ngươi xem trong cung có phi tần chủ tử nào không phải hoa dung nguyệt mạo, xinh đẹp động lòng người, người nào cũng đều là cẩm y ngọc thực* bồi dưỡng ra, lại nói lấy sắc thị quân* có thể tốt đến đâu chứ."

*cẩm y ngọc thực (錦衣玉食): Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Ý chỉ cuộc sống giàu sang

*lấy sắc thị quân: dùng sắc đẹp hầu hạ vua chúa/chồng

Ngoại trừ Hoàng hậu là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Hoàng đế, hậu cung có phi tử nào không phải là công cụ để Hoàng đế lôi kéo trung thần triều đình, sinh con nối dõi.

Phụ nữ trong hậu cung thật đáng thương.

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Cẩm Hoa điện, có thể có một số yêu ma quỷ quái nhảy ra ngoài. Tuy rằng trong nhà truyền đến tin tức nói Thu Quả có thể yên tâm dùng, nhưng cũng không thể sơ suất, sau này ra ngoài ta sẽ không mang theo ngươi nữa, ngươi phải ở lại Cẩm Hoa điện canh giữ tốt cho ta, biết không?"

Tế Vũ là thiếp thân nha hoàn nàng mang từ trong nhà đến, hiện tại trong cung là người duy nhất có thể hoàn toàn tín nhiệm.

"Tiểu chủ yên tâm, Tế Vũ nhất định giúp tiểu chủ chăm sóc Cẩm Hoa điện." Tế Vũ cam đoan.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh dùng vài cái khăn lông mới đem một đầu tóc đen như thác nước của Tiêu Uyển Từ lau khô hết.

"Không cần bôi son phấn, cũng không cần bôi dầu tóc, chải búi tóc đơn giản là được rồi." Tiêu Uyển Từ dặn dò Thu Quả.

Mùa hè vốn nóng bức, bôi dầu lên đầu, lại bôi từng tầng phấn son, cùng Hoàng đế vận động ra mồ hôi, cảm giác nhờn rít lại tản ra mùi dầu bôi tóc.

Tiêu Uyển Từ vừa nghĩ đã thấy kinh khủng, vẫn là nhẹ nhàng thoải mái thì tốt hơn.

"Có phải quá đơn giản không? "Thu Quả lo lắng hỏi.

Tiểu chủ nhà mình lần đầu tiên thị tẩm, thanh nhã như vậy gặp mặt Hoàng Thượng chẳng phải có chút thất lễ sao. Trong cung phi tần nào thị tẩm mà không trang điểm hoa lệ, đem mặt đẹp nhất của mình hiện ra cho Hoàng đế thấy.

"Làm theo lời ta nói là được." Tiêu Uyển Từ kiên trì.

Bình thường trang điểm tinh xảo cho Hoàng đế xem thì rất tốt, nhưng lăn giường cùng Hoàng đế vào mùa hè còn khiến bản thân trông thành như thế, vậy cũng quá cực khổ và nghiêm khắc rồi.

Hơn nữa nàng là đi hưởng thụ, cũng không phải đi chịu tội.

Hiện tại nàng còn nhỏ tuổi, da thịt trắng nõn mịn màng, mặt tràn đầy collagen, thật sự không cần phải học phi tần khác trang điểm đậm như vậy.

Tay nghề chải đầu của Thu Quả rất tốt, đảo mắt liền búi xong tóc cho Tiêu Uyển Từ, cắm thêm trâm cài đã sớm chuẩn bị xong, đơn giản lại không mất linh động.

Trên mặt nàng chỉ đơn giản bôi chút kem dùng để giữ ẩm đồng thời thoa một ít son dưỡng hoa quả không màu lên môi, đôi môi nhỏ xinh hồng nhuận có vẻ càng thêm mọng nước.

Tiêu Uyển Từ đánh giá mình trong gương, luôn cảm giác thiếu cái gì đó, nàng cố gắng nhớ lại lần bạn cùng phòng đại học ở hiện đại tụ tập để thảo luận kiểu phụ nữ mà đàn ông thích nhất là gì.

Chắc là quyến rũ, nàng cũng không chắc chắn lắm.

"Thu Quả, ngươi dán hoa điền* lên trán cho ta, màu sắc thì chọn màu hồng đi!"

*hoa điền: hình vẽ được dán trên trán, thường là các loại hoa hay con vật

Thu Quả nghe vậy liền lấy từ trong hộp trang điểm ra hoa điền màu hồng nhạt đã sớm được cắt xong, cẩn thận dán lên trán Tiêu Uyển Từ.

Trong nháy mắt, hoa điền hồng nhạt trên trán khiến dung nhan vốn thanh thuần của Tiêu Uyển Từ mang theo một tia quyến rũ, trong thanh nhã lại có một chút kiều mị, thu hút người khác.

Ngay cả Thu Quả cũng không nhịn được thán phục, tiểu chủ trang điểm như vậy quả thật không tệ.

Ngồi trên kiệu đón người của Càn Nguyên cung, Tiêu Uyển Từ nắm chặt áo choàng màu xanh lam bó sát người, bên cạnh đi theo là đại cung nữ Thu Quả.

Kiệu được bốn tiểu thái giám nâng trên vai, vững vàng đi về phía Càn Nguyên cung, những ngón tay trắng nõn mềm mại nắm chặt tay vịn kiệu lộ ra sự lo lắng.

Chỉ đi trong chốc lát liền đến Càn Nguyên cung, Tiêu Uyển Từ chưa bao giờ biết khoảng cách từ Càn Nguyên cung đến Ngọc Phù cung lại gần như vậy.

Mới vừa xuống kiệu, liền có ngự tiền* cung nhân ở phía trước dẫn đường, dẫn Tiêu Uyển Từ đến tẩm điện của Hoàng Thượng. Thu Quả theo cung nhân đến thiên điện chờ tiểu chủ nhà mình.

*ngự tiền: trước mặt vua. Ngự tiền cung nhân là người hầu bên cạnh vua, ngự tiền thị vệ là người bảo vệ vua

Các phi tần thị tẩm không được phép ngủ qua đêm trong Càn Chính điện.

"Thường tại tiểu chủ, Hoàng Thượng còn chưa trở về tẩm điện, thường tại tiểu chủ cứ ngồi chờ là được. Nô tỳ ngay tại bên ngoài, có căn dặn gì thường tại tiểu chủ cứ việc gọi nô tỳ." Cô cô hầu hạ của Càn Chính điện hành lễ xong liền rời khỏi tẩm điện của Hoàng đế.

Tiêu Uyển Từ cởi áo choàng trên người ra, mặc chiếc áo choàng này quả thật có chút nóng, nhưng mùa hè quần áo rất đơn bạc* nên không còn cách nào khác ngoài khoác thêm áo choàng mỏng bên ngoài.

*đơn bạc: ít

Điện Càn Chính rộng lớn lúc này đèn đuốc sáng trưng, màn cửa màu vàng tươi, giường ngủ màu vàng sáng, quả nhiên giống như một số Hoàng đế trong lịch sử hiện đại, ưa thích màu vàng.

Tiêu Uyển Từ ngồi đoan trang, đợi không quá hai khắc*, ngoài tẩm điện truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiêu Uyển Từ điều chỉnh lại cơ thể.

*1 khắc = 15 phút

Lúc Vệ Ly Mặc đi vào, hắn nhìn thấy Tiêu Uyển Từ ngồi ở mép giường.

"Tần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an." Tiêu Uyển Từ quy củ hành lễ với Vệ Ly Mặc.

"Đứng lên đi." Thanh âm Vệ Ly Mặc mang theo từ tính vang lên bên tai Tiêu Uyển Từ.

Ấn tượng của Vệ Ly Mặc đối với Tiêu Uyển Từ vẫn dừng lại ở thân ảnh vui vẻ hoạt bát trong rừng đào hôm nay, cùng giọng nói uyển chuyển êm tai.

Tiêu Uyển Từ nghe vậy đứng dậy, cung kính cúi thấp đầu đứng ở nơi đó.

"Ngươi ngồi trước đi, trẫm tắm rửa đã." Vệ Ly Mặc có vẻ rất tùy ý, nói xong liền dẫn cung nhân hầu hạ đi kính phòng bên cạnh tẩm điện.

Chờ Vệ Ly Mặc rời đi, Tiêu Uyển Từ mới trầm tĩnh lại, nói không khẩn trương đó là giả, nếu nói khẩn trương thì nàng là người hiện đại, đối với Hoàng đế lại không có tâm lý kính sợ trời sinh của người cổ đại.

Loại kính sợ này có liên quan mật thiết đến hoàn cảnh sống của con người và kinh nghiệm giáo dục từ nhỏ, cho nên thái độ này, nàng không biết nên nắm bắt như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Tiêu Uyển Từ hơi đỏ mặt.

Rất nhanh, Vệ Ly Mặc liền mặc áo ngủ màu vàng sáng rộng thùng thình dẫn theo hầu cận trở lại tẩm điện.

Nàng vừa định quỳ xuống hành lễ, Vệ Ly Mặc đã khoát tay áo.

Tiêu Uyển Từ cũng không giả vờ quỳ xuống, biểu hiện sự cung kính của nàng đối với Hoàng đế, trong hậu cung, nàng ghét nhất chính là quỳ lễ, nhưng đây lại là quy củ của vương triều phong kiến.

Vệ Ly Mặc phất phất tay, cung nhân hầu hạ nhẹ giọng lui ra ngoài. Tiêu Uyển Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự có người nhìn nàng cùng Hoàng đế lăn lộn trên giường, nàng thật không dám cam đoan chính mình không phân tâm, nếu Hoàng đế cũng không thích có người ngoài ở đây, cái này lại đúng với tâm ý của nàng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...