Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 55: Giải đề



"Chuyện gì?" Nhất Thuần mở đôi mắt xưng đỏ, từ từ nhìn về phía Mộng Phàm.

"Tôn công công cầu kiến, hiện tại đang chờ đợi ngoài cửa!" Mộng Phàm gấp gáp hồi báo, nàng cũng là vạn bất đắc dĩ mới tiến vào quấy rầy Nhất Thuần nghỉ ngơi, nương nương có tâm sự như thế nào nàng cũng không rõ, chỉ nhìn một cách đơn thuần cặp mắt xưng đỏ kia, đủ để người ta phải đau lòng, chuyện như vậy đổi là ai cũng chưa hẳn có thể giử được bình tĩnh như vậy.

"Hỏi hắn có chuyện gì? Ta bây giờ không muốn rời giường!" Nhất Thuần lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi.

"Nương nương hay là ngài ngồi dậy đi? Thuận tiện dùng chút đồ ăn." Mộng phàm làm khó, nhưng không có biện pháp chỉ đành nhẹ giọng năn nỉ.

"Cho hắn đi vào đi, đem rèm kéo lên." Nhất Thuần không còn hơi sức nói chuyện, căn bản đem lễ tiết xem như cặn bã.

"Này..." Mộng Phàm khó xử, tuy biết rằng nương nương đối với mấy cái  lễ nghi phiền phức này không thèm để ý, nhưng dù sao cũng là ở trong cung nha, còn có người này Tôn công công, tâm phúc của bệ hạ.

"Vậy chờ ta sau khi rời giường rồi hãy nói!" Nhất Thuần nhắm mắt lại làm bộ ngủ, không muốn nghe nàng dài dòng.

"Nương nương, aiz ya!" Mộng Phàm xoay người đi ra ngoài, một hồi mang theo Tôn công công tiến vào, xem ra có chuyện gì gấp đi, nếu không lão thái giám này có chết cũng sẽ không tiến vào.

"Xin nương nương giúp một tay!" Tôn công công vừa vào liền trực tiếp quỳ xuống, vội vàng nói. Hắn đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân người trên giường tại sao bây giờ còn không dậy nổi, nhưng dẫu sao nàng cũng coi như là người may mắn, bất kể bệ hạ ở nơi nào luôn là nhớ thương  nàng, đối với một phi tử mà nói đã là vinh dự lớn lao rồi, không phải sao?

"Nói đi?" Nhất Thuần không muốn mở đôi mắt xưng đỏ của mình ra, mặc dù người khác không nhìn thấy được.

"Hiện tại có một đề nà cả buổi sáng không người nào có thể giải được, nương nương tài hoa hơn người nhất định có thể giải ra, lão nô đành tới thỉnh cầu nương nương!" Tôn đại tổng quản rất uất ức nói. Hắn thật là một nô tài trung thành  , mạo hiểm tội danh tru di cửu tộc mà tìm đến Nhất Thuần.

"Nhiều vương hầu đại thần như vậy  cũng không giải ra được, ta chỉ là một tiểu nữ làm sao có thể hiểu ra?" Nhất Thuần cũng không muốn giúp vội, Long Tiêu lại càng không đáng để nàng giúp.

"Nương nương tài hoa mọi người đều biết, so với nam nhân còn tài giỏi hơn ngàn vạn lần!" Tôn đại tổng quản kích động nói, giọng điệu tâng bốc không ít, cũng dẫn theo một chút rung động. Hắn biết rằng toàn bộ trên dưới trong triều cũng chỉ có nàng mới có thể giải đáp được, hắn đối với nàng rất có lòng tin.

"Tốt lắm, nói đề ta nghe thử?" nhất Thuần nghe ra nội tâm hắn là thật lòng bội phục mình, cũng không phải là cố ý nịnh hót, không muốn làm khó nữa.

"Tây Hán quốc có dâng lên một cái hồ lô, muốn bệ hạ  tuyên bố trong điện Thấm Tâm ai có năng lực để xử dụng cái hồ lô này." Tôn đại tổng quản nghiêm túc thuật lại.

"Không phải chỉ là vấn đề này chứ?" Thông minh như nàng làm sao tin được chỉ có tìm ra một người có thể sử sụng hồ lô mà cả một buổi sáng không ai dám đứng ra nhận lãnh trách nhiệm? Khẳng định còn có sự tình khác.

"Nương nương cực kì thông minh, cái gì cũng không qua mắt được ngài!" Bị Nhất Thuần đoán trúng, tôn đại tổng quản vô cùng bội phục, đầu rạp xuống đất. Nhất Thuần đúng là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, cũng chỉ có nàng mới có thể xứng với vị hoàng đế chí cao vô thượng kia.

"Vậy còn không nói mau?" Nhất thuần rất phiền mà nói  một câu.

"Vâng" Tôn đại tổng quản đem một trang giấy đưa cho Mộng Phàm. Mộng Phàm cẩn thận nữa dâng lên trước mặt Nhất Thuần. Đối với các loại văn thư của chủ tử, làm nô tài chính là tuyệt đối không thể nhìn, nếu không sẽ phải móc cặp mắt tội lỗi ra.

Nhất Thuần thấy giấy đề, mắt nhìn thẳng. Đây không phải là một cái đề thi của học sinh tiểu học sao? Nhưng đối với những chữ số thứ tự Latin thì  người cổ đại mà hiểu được cũng là vấn đề khó khăn.

"Đưa bút." Nhất Thuần ngồi dậy, nhận lấy bút, không cần nghĩ  đem những con số điền đầy đủ.

"Tạ nương nương!" Nhận lấy giấy. Tôn đại tổng quản dập đầu tạ ơn.

"Công công không cần đa lễ, ngài tuổi so với ta lớn hơn, thực hiện đại lễ kia không phải là làm cho ta giảm thọ hay sao?" Nhất Thuần không muốn thấy người nói chuyện cùng nàng luôn phải quỳ trên mặt đất, nàng cũng không đành lòng. Đối với người cổ đại thì chuyện này là bình thường nhưng nàng dù sao cũng là người hiện đại nên không cách nào thích ứng được.

"Nương nương, xin ngài đừng nói như vậy..." Tôn đại tổng quản cảm động  rơi lệ, nhưng lại bị Nhất Thuần cắt ngang.

_________________
Chương trước Chương tiếp
Loading...