Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày

Chương 8: Tang Thi Cứu Thế



Mạc Van biết từ sau khi chiếc hoa tai biến mất, cơ thể cô cũng có những biến đổi dị thường nhưng những biến đổi đó chưa từng rõ rệt như vậy. Một dị năng giả bình thường khi hấp thụ được nguồn năng lượng lạ kia sẽ bộc phát dị năng dù nhiều hay ít, dù là hệ tự nhiên hay biến thể, đều khá rõ ràng. Nhưng những gì xảy đến với bản thân mình, Mạc Vân đều thấy mù mờ, cô còn không biết chính mình có những khả năng gì thì làm sao có thể sử dụng chúng đây.

Lần ngưng lại thời gian này là lần đầu tiên dị năng của Mạc Vân thể hiện rõ ràng đến thế khiến cô cảm thấy mình rơi vào trạng thái hỗn loạn của vô vàn cảm xúc, vui thích có, lo lắng có, kinh ngạc có mà sợ hãi cũng có. Dù vậy, việc tiên quyết không phải là xử lý mớ cảm xúc mịt mù này, mà là chạy thoát cái đã. Mạc Vân không biết cô có thể ngừng thời gian lại được trong bao lâu nên phải tận dụng giải cứu Tiểu Na và Mặc lão gia, nhưng vấn đề là làm thế nào để lôi họ đi cách xa khỏi đây bây giờ. Mạc Vân né khỏi tầm bắn viên đạn, đứng ngắm nghía nó rồi suy tính hay là bỏ chạy một mình. Cô vươn tay khẽ búng nhẹ vào viên đạn vì trông nó thật kỳ cục, thì bỗng nhiên viên đạn lao vút đi sượt qua cô bắn thẳng vào thân cây phía trước tạo thành một lỗ sâu hoắm trên đó. Mạc Vân cứng đờ người, lạnh gáy từ từ quay lại ngó cái lỗ đạn ấy mà thầm thở phào, may mà cô đã né khỏi tầm bắn, không thì...

Nhưng như vậy cô phát hiện ra cách để cứu ông cháu họ Mặc rồi. Mạc Vân vui mừng chạy lại phía Tiểu Na vẫn đang ngồi trên mặt đất, gương mặt kinh hoàng đang hét lên khi thằng nhóc Quân Kiệt muốn bắn cô. Cô chạm nhẹ vào Tiểu Na và tiếng hét lại tiếp tục vang lên:

- Khônggggggg.......

- Tiểu Na, không sao rồi, Tiểu Na!

Thấy Tiểu Na vẫn có ý định hét tiếp, cô nắm hai vai cô bé lay mạnh. Tiểu Na ngớ người nhìn sang Mạc Vân rồi lại nhìn sang anh mình, vẫn không hiểu chuyện gì.

- Đại để là thời gian bị ngừng lại rồi, chúng ta phải tranh thủ chạy trốn đi.

Mạc Vân giải thích qua loa trong lúc kéo Tiểu Na dậy chạy đi.

- Còn ông thì sao?

Tiểu Na nghẹn giọng hỏi để mặc cho Mạc Vân kéo đi, đầu vẫn ngoảnh lại phía sau nhìn Quân Kiệt đang giữ nguyên tư thế giương súng bắn người.

- Chúng ta quay lại xem chỗ cái xe bốc cháy khi nãy, nếu may mắn có thể sẽ cứu được ông...

Mạc Vân không nói nốt vế sau, nhưng cô tin Tiểu Na hiểu được.

Khi họ quay lại chỗ ban nãy, một cảnh tượng hỗn loạn và vô cùng vui mắt hiện ra trước mắt. Mặc lão gia bị thương, một viên đạn ngay trước bụng, nhưng vẫn mạnh mẽ vật một tên trong đám sát thủ. Thời gian ngừng lại đúng lúc ông tung tên sát thủ kia lên khiến hắn bị treo ngược lơ lửng trong không trung. Á Lâm bị dính một nhát dao, nhát dao xuyên qua mu bàn tay phải của hắn, khiến hắn đang trong trạng thái tung súng sang tay trái, những tên còn lại đều từ tứ phía xúm lại định đè Mặc lão gia xuống.

Xem ra giải cứu ông lão không phải dễ. Mạc Vân vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Na trấn an cô bé:

- Tiểu Na qua cái cây kia núp yên ở đó, mình phải chạm vào ông mới khiến ông cử động được, phải cẩn thận để không chạm vào ai khác nữa.

Tiểu Na ngoan ngoãn gật đầu dù cái hiểu cái không, chạy thẳng đến đằng sau một thân cây to cách xa chỗ đó, ló đầu ra quan sát.

Mạc Vân đứng thẳng lên quan sát, bẻ cổ bẻ tay một hồi rồi tiến vào theo con đường định sẵn trong đầu. Từ phía của Á Lâm có nhiều khe hở hơn cả nên cô tiếp cận Mặc lão từ phía sau Á Lâm. Thật chậm rãi, Mạc Vân cúi lom khom nhích từng chút chui qua cánh tay Á Lâm, lại luồn lách qua hai gã sát thủ nữa mới đến được chỗ Mặc lão. Đến nơi, cô khẽ thở dài, chạm nhẹ vào ông.

- Kyaaaaa....

Mặc lão vẫn đang hét to xung trận, lên gân quăng ngã tên sát thủ kia. Khi cử động lại được liền vẫn mạnh tay quật gã kia xuống tạo nên một tiếng động lớn khi gã đo đất. Mạc Vân kêu lên một tiếng cảnh tỉnh ông:

- Ông, bình tĩnh lại, cứ đứng yên đó đừng cử động!

- Ông, bình tĩnh lại, cứ đứng yên đó đừng cử động!

Mặc lão phát hiện có điều không ổn, lúc đó mới ngẩng lên nhìn một vòng:

- Chuyện này là....?

- Không có thời gian giải thích, ông đi theo cháu, cháu không thể chạm vào ai khác.

Mặc lão ánh mắt kinh ngạc muốn hỏi lại thôi, trước mắt vẫn phải thoát ra đã. Ông ôm bụng máu của mình chuẩn bị chạy đi thì ngay lúc đó một tiếng rên khiến hai ông cháu bàng hoàng:

- Aiiii.....

Là gã sát thủ vừa bị Mặc lão quật ngã xong, Mạc Vân há hốc mồm, chả lẽ là do cô giải nguyền gián tiếp, cô chạm Mặc lão gia, ông lại chạm và gã nên mới như vậy. Đang lúc lúng túng đã thấy Mặc lão giật một khẩu súng của tay sát thủ ngay cạnh, một phát trúng giữa mi tâm khiến gã sát thủ kia chết không kịp ngáp. Mạc Vân chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến một màn giết người như vậy.

Hai ông cháu thoát ra khỏi mớ hỗn loạn đó, kéo Tiểu Na chạy như bay ra khỏi khu rừng. Nhưng chưa chạy được bao xa đã nghe tiếng kêu hét phía sau, Mạc Vân thấy gió lại thổi, lá cây lại rung mới biết thời gian đã lại trở về nguyên trạng liền la lớn cảnh báo cho ông cháu họ Mặc:

- Thời gian lại tiếp tục trôi rồi!

Cũng vừa lúc đó Mặc lão gia khuỵu xuống, ông đã mất quá nhiều máu. Tiểu Na cuống quýt quỳ xuống đỡ ông dậy. Mạc Vân nhìn tình cảnh này cảm thấy chẳng khác gì lúc ba ông cháu bỏ chạy sau vụ nổ xe. Mặc lão gia giơ bàn tay đầy máu ra nhìn, ông không thể chạy xa hơn, vết thương quá nặng, ông bị chính đứa cháu của mình phản bội, nhưng điều này là điều ông đã dự đoán trước, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy, đáng tiếc ông đã cố gắng thương yêu nó hết mực.

Mặc lão gia lảo đảo đứng dậy, lấy bàn tay sạch sẽ đặt lên đầu Tiểu Na nhưng ánh mắt lại nhìn Mạc Vân:

- Ông sẽ dùng dị năng của mình cản bọn chúng lại, hai đứa mau chạy đi!

Rồi quay sang Tiểu Na dặn dò:

- Cháu vẫn giữ cái nhẫn chứ?

Tiểu Na gật gật đầu, mặt đã đầy nước mắt.

- Vậy là tốt rồi!

Mạc Vân thấy Mặc lão gia mỉm cười gật đầu, rồi ôm bụng, loạng choạng quay thân mình về phía đường cũ họ mới vừa chạy thoát, đối mặt với những tiếng rầm rầm đang lao đến. Tiểu Na vẫn đứng chôn chân tại chỗ, còn Mạc Vân cô không nghĩ nhiều, ngay lúc này cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây. Mặc lão đã muốn dùng chút sức tàn của mình bảo vệ cho cháu gái mang thần vật nhà họ chạy thoát, vậy thì tại sao không vừa tự cứu lấy mình vừa hoàn thành tâm nguyện của ông lão chứ? Sao cứ muốn ở lại níu chân ông lão, liệu có giúp được gì không?

Con người Mạc Vân là vậy, vẫn luôn nghĩ tới mục đích cuối cùng, không phải cô không có lòng trắc ẩn, nhưng cô đã xem nhiều kết cục của vô vàn những câu chuyện như câu chuyện đang diễn ra trước mắt đây, tất cả đều vì hai chữ "tình cảm nhất thời" mà làm hại người hại mình, cũng chỉ đêm đến lợi ích cho kẻ thù mà thôi. Bực bội vì chính mình bị kéo vào cái vòng chết chóc này, Mạc Vân nắm lấy tay Tiểu Na kéo đi.:

- Đi thôi! Cậu có ở lại cũng không giúp được gì cho ông đâu, kể cả có dị năng đi nữa, cậu sẽ dùng nó được trong bao lâu với sức lực yếu ớt của mình chứ? Nếu cậu không mau chạy thì đến nguyện vọng cuối của ông cũng không thực hiện được mất.

Tiểu Na thật sự chỉ bị chi phối bởi tình cảm nên khi nghe câu đầu của cô, cô bé còn thút thít không giằng co, nhưng nghe đến "nguyện vọng cuối" thì giãy nảy lên, giật tay mình khỏi tay Mạc Vân, gào lên:

- Cậu thì biết gì? Ông là người thân duy nhất còn lại của tôi, cậu thì làm sao hiểu được? Đến mẹ cậu cậu còn bỏ rơi!

- Cậu thì biết gì? Ông là người thân duy nhất còn lại của tôi, cậu thì làm sao hiểu được? Đến mẹ cậu cậu còn bỏ rơi!

Rồi Tiểu Na quay phắt lại chỗ ông mình, mặc kệ Mạc Vân đứng chết trân tại đó. Là cô bỏ mặc mẹ? Đó không phải lỗi của cô, mà đó cũng không phải mẹ thật của cô, nhưng tại làm sao nghe những lời đó, trong cô lại dấy lên cảm giác tội lỗi đến kỳ lạ như vậy?

Quay lại với trận chiến của ông cháu họ Mặc với lũ sát thủ tạo phản. Mặc lão cởi áo khoác vứt xuống đất, xé ống tay áo sơ mi ra thành mảnh dài tự quấn chặt quanh bụng để ngừng máu, sau đó ông tĩnh tâm, giữ hai chân ngang vai, hít một hơi bắt đầu vận sức. Dị năng của ông, theo như Mạc Vân nói là hệ thổ, tuy hiện tại ông chưa biết cách sử dụng nó, nhưng ông tin nó cũng không khác gì vận nội lực trong luyện võ, tất cả đều là năng lượng trong cơ thể, chỉ nghe điều khiển từ chủ nhân cơ thể mà thôi. Khi bắt đầu thấy cả người nóng lên vì một luống khí lạ, ông biết mình đã thành công, ông thử ngầm hạ lệnh cho những tia đất như khi đấu với tang thi xuất hiện lần nữa, thì mặt đất biến đổi, bắt đầu rung nhẹ rồi chồi lên những dải đất dài có đầu nhọn hoắt tuỳ theo tình hình mà biến thành những cọc trụ lớn hay những dải mảnh khảnh uyển chuyển. Mặc lão hài lòng, ông sẽ dùng chúng để phòng thủ và tấn công. Đúng lúc này nhóm sát thủ của Á Lâm chạy đến trước Mặc lão, nhìn bộ dạng chúng vừa tức giận vừa bất ngờ, không hiểu rốt cuộc tại sao lại để mấy ông cháu kia chạy thoát.

- Lão già, chớ giở trò quỷ nữa, lần này lão không thoát nổi đâu! Chuẩn bị hoả lực!

Á Lâm ra lệnh cho tay sai đằng sau, tất cả nghe lệnh đều dàn hàng phía trước giương súng chĩa thẳng vào Mặc lão.

- Ha ha ha ha!

Mặc lão cười to, nhìn cảnh tượng trước mắt mà nhớ lại chuyện xưa của mình, ông thầm chế giễu chính mình rồi lẩm bẩm:

- Thực là ác giả ác báo mà!

Nhưng ông không hề có ý định bó tay chịu trói, ở đây ông còn việc phải làm, còn người phải bảo vệ, làm sao có thể để quá khứ đánh bại chứ. Mặc lão lấy lại tinh thần, vận nội lực khiến khoảng đất giữa ông và lũ sát thủ sụt xuống tạo thành một khe nứt lớn, đủ để chặn đường chúng. Lũ sát thủ hoang mang, chúng không biết làm thế nào Mặc lão lại có khả năng siêu nhiên này, nhưng Á Lâm thì lấy lại tinh thần sau giây lát, hắn cho rằng Mặc lão có khả năng này là do thần vật, ánh mắt tham lam bắn về phía Mặc lão, hắn đã quyết tâm chiếm bằng được thần vật kia, lúc này lớn tiếng át đi những xôn xao lũ tay chân:

- Bình tĩnh! Lão chỉ giở vài trò hề xiếc thôi, cứ giữ vững thế trận, chuẩn bị bắn!

Khi rắn còn đầu thì nó vẫn sống, vẫn có khả năng đả thương người khác. Lũ sát thủ nghe thủ lĩnh hạ lệnh đầy tự tin như vậy cũng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏa trận của mình, chờ hiệu lệnh:

- Bắn!

Hàng loạt đạn từ đủ mọi loại súng ống liên tiếp bắn về phía Mặc lão nhưng ông vẫn đứng yên, không mảy may lo sợ, nhanh chóng điều khiển đất tạo thành một tấm chắn trước mình. Đất rừng khá ẩm nên tấm chắn giữ được toàn bộ số đạn lại mà không hề bị tổn hại. Thấy tình thế không ổn, Á Lâm lại giục tay chân bắn tiếp loạt khác, hắn không tin súng ống tân tiến lại thua một chút đất đai kia. Nếu xét về mặt tinh thần, Á Lâm là kẻ máu lạnh, cũng là kẻ không biết tự lượng sức mình. Nắm được điểm yếu này của kẻ từng là đồ đệ của mình, Mặc lão nhếch mép cười, một mặt vẫn duy trì tấm chắn bằng đất, một mặt ra lệnh cho khoảng đất phía sau nhóm sát thủ dựng dậy những cọc trụ lớn chọc thẳng vào đội ngũ của chúng. Thế trận tan rã nhưng đây đều làn hững sát thủ từng trải, chỉ cần thủ lĩnh vẫn còn thì chúng vẫn giữ vững tinh thần. Mấy cọc trụ đất không làm khó được Á Lâm, tuy có dị năng là hơn người, nhưng những gì dị năng tạo ra thì vẫn là thứ hữu hình có thể đối phó. Á Lâm một bên nhảy tránh mấy các cọc đất, một bên tập trung tính toán qua những khe hở để tìm ra vị trí tốt nhất tấn công Mặc Lão.

Và đúng lúc trận chiến cam go nhất, Mặc lão liền nghe thấy một giọng nói ông không muốn nghe nhất vào lúc này.

- Ông ơi!

- Tiểu Na? Tại sao quay lại? Chẳng phải ông đã bảo cháu đi rồi sao? Sao không nghe lời?

- Để cháu giúp ông! Ông đang bị thương kia mà!

Chỉ một phút sơ hở này khi Mặc lão dừng tay tấn công, Á Lâm liền đề khí, vận nội lực mượn sức của mấy cọc đất tung người bay qua khe nứt, qua cả tấm chắn đất, từ trên không trung rút súng ra bắn thẳng vào Mặc lão.

- Ông! Cẩn thận!

Tiểu Na nhìn thấy liền la lên, cũng ngay lập tức phóng ra một quả cầu lửa về phía viên đạn và Á Lâm. Á Lâm không kịp đề phòng, tay phải của hắn liền hứng trọn quả cầu lửa, hắn rơi xuống đất, gào thét tìm cách dập lửa. Nhưng lửa xanh của Tiểu Na không phải lửa thường mà muốn dập là dập được. Thấy tình cảnh của thủ lĩnh như vậy, lại thấy những quả cầu lửa màu xanh bắt đầu phát tán dập dềnh quanh thân mình bé nhỏ của Tiểu Na trông hết sức quỷ dị, thêm vào đó Mặc lão lại tiếp tục điều khiển những cọc đất, lũ sát thủ trợn trừng mắt, đang tính cách thoái lui thì nghe một giọng non nớt những đầy quyền uy từ đằng sau hạ lệnh.

- Tất cả ở yên vị trí, không được phép dời hàng ngũ, bằng không tổ chức sẽ không tha!

- Tất cả ở yên vị trí, không được phép dời hàng ngũ, bằng không tổ chức sẽ không tha!

Mặc Quân Kiệt biệt tăm nãy giờ vì bị đòn ngưng thời gian của Mạc Vân cản, nay đã quay trở lại. Nhìn một lượt tình hình đang diễn ra, thằng nhóc vẫn giữ nguyên bình ổn, ngẩng đổi mắt không một gợn sóng lên nhìn ông mình. Mặc lão nghe thấy tiếng của Quân Kiệt liền xẻ tấm chắn đất ra làm đôi, vừa có thể che chắn, vừa để nhìn thấy thằng cháu ngỗ nghịch kia, vừa thất ánh mắt thằng cháu, ông liền nhíu mày, cất cao giọng hỏi:

- Tại sao ngươi làm như vậy? Mặc gia đã làm gì có lỗi với ngươi?

- Cháu làm vậy là để cứu Mặc gia!

Mặc lão bật cười, từ khi nào đứa cháu bé bỏng của ông lại có tâm tư này? Là ai đã dạy nó?

- Ông, hãy đầu hàng đi, bằng không mọi thứ chỉ tồi tệ hơn thôi, bây giờ có quay về tổ chức ông và Tiểu Nan mới an toàn, ở đây chỉ có thể làm mồi cho tang thi.

- Anh im đi! Làm sao có thể phản bội ông mình như vậy chứ?

Tiểu Na bất bình hét lên, những quả cầu lửa cũng theo sự tức giận của cô bé trở nên lớn hơn, phừng phừng đầy khí thế. Nhưng Mặc Quân Kiệt không vì thế mà lui bước, nó vẫn nhìn chằm chằm em gái, cuối cùng nở một nụ cười khùng khục không hề đúng với tuổi của mình, rồi đáp lại:

- Ha, cô tiểu thư không biết sự đời như em làm sao biết thế nào là phản bội. Cứ thử hỏi ông của em xem, rốt cuộc, là ai phản bội ai?

Mặc lão run tay, những cọc đất cũng vì vậy chùng xuống để lũ sát thủ tiện đà xông lên. Làm sao Quân Kiệt biết được chuyện đó? Lúc này lại nghe Quân Kiệt nói tiếp:

- Đừng tưởng chỉ có các người mới có dị năng, chúng chưa là gì đâu!

Thằng nhóc vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy không khí xung quanh thay đổi, gió vun vút lao lên, rất nhanh và mạnh như những lười dao chém nát những cọc đất mà Mặc lão dựng lên. Mặc lão cảm thấy bất ổn liền dựng tấm chắn đất chắc hơn, cao hơn nhưng chỉ hai lười gió liền chẻ tan nát tấm chắn của ông. Tiểu Nan thấy nguy liền tung hết toàn bộ cầu lửa về phía Quân Kiệt. Mắt thấy những quả cầu phóng về phía mình, Quân Kiệt chỉ cười nhẹ rồi dùng tay phẩy một cái, liền sau đó chỉ thấy toàn bộ cầu lửa tắt hết.

- Tại sao? Làm sao có thể?

- Đã nói rồi, cô em không thể là đối thủ của anh, hãy cầm thần vật theo anh về tổ chức thôi.

- Không!

Đó là tiếng hét của Tiểu Na, đồng thời là của Mạc Vân. Ngọn lửa trên tay Á Lâm được dập sau khi tinh thần lực của Tiểu Na cạn kiệt vì đòn tấn công vào Quân Kiệt. Hắn cắn răng chịu đau, lấy tay trái cầm súng lên nhắm thẳng vào Mặc lão đang cố thủ với đám đất của ông. Đúng lúc này Mạc Vân chạy tới sau một hồi ngẩn người xem có nên chạy trốn một mình hay không. Mạc Vân cố gắng phát dị năng như lúc nãy vì đây rõ ràng là tình huống nguy cấp, nhưng lại không đạt kết quả gì, chỉ là hậu quả thì không lường được. Một luồng gió đánh đến hất cô bay lên cao đập thẳng vào một thân cây.

Có thể nói, Mặc Quân Kiệt là kẻ đáng ghét, nhưng giữa lúc Mạc Vân không bộc phát được dị năng thì thằng nhóc lại cho cô một cơ hội. Trong đầu Mạc Vân lúc đó chỉ nghĩ đến việc che chắn cho bản thân không bị thương mà thôi. Lập tức xung quanh cô được bọc bằng một luồng khí vững chãi trước khi rơi xuống đất, gió cũng tự động tan rã. Mạc Vân nghi hoặc nhìn bản thân ngồi trong một cái bọc khí, rồi lại thấy Mặc lão trúng thêm một phát đạn vào chân, Tiểu Na thì bị một tay của Á Lâm bắt lấy, lúc nãy đội ngũ sát thủ đã vượt qua khe nứt cùng Quân Kiệt đến trước mặt Mặc lão. Quân Kiệt rút súng, lạnh lùng chĩa vào đầu Mặc lão lúc này do cạn kiệt năng lượng, không có khả năng chống đỡ, trong ánh mắt ông chỉ còn có hối hận và thương tiếc. Mạc Vân không nghĩ gì nhiều, lập tức muốn bọc khí quanh người Mặc lão và Tiểu Na.

Một luồng khí kéo ra từ bọc khí của cô nhanh chóng vây lấy Mặc lão ngay trước lúc viên đạn bắn vào đầu ông. Tất cả kinh ngạc nhìn viên đạn bị ghim chặt giữa bọc khí, lơ lửng ngay trước mắt mình. Mặc Quân Kiệt nghiến răng quay sang chỗ Mạc Vân ngồi, định vung tay đem gió xử cô. Mạc Vân lạnh gáy khi chạm phải ánh mắt tàn nhẫn lạnh như bằng của thằng nhóc. Từ khi nào thằng nhóc này biến đổi như vậy? Dị năng hệ phong nhưng lại mạnh như vậy chỉ có thể do người có kinh nghiệm sử dụng, cứ như thằng nhóc này từng sử dụng dị năng trước đây vậy? Liệu đối đầu với kẻ như vậy, Mạc Vân cô có còn may mắn được không? Nhưng vừa lúc đó có một khối âm thanh lớn dồn đến. Đó là tiếng gào của những con tang thi. Có thể nói, đối với Mạc Vân lúc này, tang thi là cứu thế, không phải mạt thế.
Chương trước Chương tiếp
Loading...