Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 7:



Cô nhóc này, cơm của nhà ăn số một chị cũng không phải chưa từng ăn, có thể ăn ngon chỗ nào.

Chị họ Điền Điềm thấy em họ mình chỉ lo ăn cơm không rảnh nói chuyện với mình, trong lòng có hơi buồn cười.

"Hình như tớ nghe thấy em họ cậu khen cơm của nhà ăn số một, con bé nói nghiêm túc à?"

Bạn bè nghe thấy nội dung cuộc gọi vừa nãy của cô ấy, giọng điệu lộ ra sự không chắc chắn.

"Con bé đúng là khen cơm của nhà ăn số một, giờ tớ cũng nghi ngờ rốt ruột cơm mà dì tớ nấu khó ăn cỡ nào mà có thể khiến đứa em họ đáng thương của tớ cảm thấy cơm ở nhà ăn số một ngon." Vẻ mặt chị họ Điền Điềm dở khóc dở cười.

Cô ấy và dì không ở chung một tỉnh, bình thường nơi ở chung nhiều nhất cũng là nhà ông bà ngoại, vì thế thật sự không biết rõ cơm của nhà dì có ngon hay không, bấy giờ chỉ là suy đoán.

"Nhà ăn số một cũng cảm thấy ngon, em họ cậu mà đến nhà ăn khác ăn, còn không biết vui vẻ đến mức nào."

Người bạn nói xong chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, tối hôm qua tớ rảnh rỗi dạo diễn đàn trường thấy có người đăng bài lừa sinh viên mới, nói nhà ăn ngon nhất của trường học chúng ta chính là nhà ăn số một, phía dưới còn có một loạt bình luận thiếu đức phụ họa theo, nói cứ như thật, lẽ nào em họ cậu cũng nhìn thấy bài đăng ấy cho nên mới chạy đến nhà ăn số một?"

Chị họ Điền Điềm nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra mở diễn đàn trường, quả thật nhìn thấy bài đăng đó ở trang đầu.

Cô ấy đọc sơ qua một lần, phát hiện đúng là đám sinh viên cũ kia đang ra sức khen ngợi nhà ăn số một, giống như bình thường ghét bỏ nhà ăn số một không phải bọn họ vậy.

"Đám người này thật là nhàm chán."

Chị họ Điền Điềm lắc đầu một cái, quyết định chờ buổi tối vẫn nên dẫn em họ đi ăn vài món ngon, đừng để đứa nhỏ khờ khạo đáng thương này tưởng nhà ăn số một là báu vật.

Trong nhà ăn số một, Điền Điềm còn không biết chị họ coi cô ấy là một cô nhóc đáng thương, sau khi cô ấy giải quyết xong một chén thịt xào dưa chua và măng đầy tràn thậm chí có hơi khiếp sợ, hoảng sợ vì mình có thể ăn hết một chén cơm to như thế.

"No quá."

Cô ấy vỗ nhè nhẹ lồng ngực rồi lập tức chụp hình cái chén không gửi cho mẹ mình xem, nói cho bà ấy biết cơm trong nhà ăn trường mình ngon cỡ nào, bản thân lại ăn hết sạch sành sạch một chén to như thế.

Rõ ràng đã ăn no, thế nhưng lúc chia sẻ mùi vị cơm trưa với mẹ, cô ấy nhớ lại vị chua cay ngon lành trong miệng, cảm thấy còn chưa hết thòm thèm.

Buổi tối tới ăn một bữa nữa là được rồi.

Người mới ăn cơm trưa xong đã đưa ra quyết định.

Lúc cô ấy ăn cơm xong, Lâm Sở Trì đã xào hai nồi thức ăn nữa, sinh viên xếp hàng phía sau rốt cục có thể ăn được cơm chan sốt thơm ngào ngạt.

Lúc bọn sinh viên xếp hàng đã thèm không chịu nổi rồi, sau khi lấy được bữa ăn động tác vô cùng nhất trí, đều là tìm chỗ gần đấy ngồi xuống lập tức vùi đầu ăn, đến khen ngợi cũng để hết ở trong lòng, hoàn toàn không rảnh nói ra.

Lúc này nếu như trò chơi hóa nhà ăn số một, như vậy trên đầu đám sinh viên đang ngồi nhất định sẽ hiện lên một đống nhắc nhở "giá trị sung sướng + 1".

Lúc ăn cơm không rảnh, ăn xong rồi ngược lại có sinh viên không nhịn được, còn cố ý chạy đến trước ô cửa số 7 khen vài câu.

Người múc đồ ăn ở trước cửa sổ vẫn là dì Vương, nghe vậy lập tức nhiệt tình chào mời: "Thích ăn thì đến thường xuyên, nhớ dẫn các bạn tới nữa nhé."

"Vâng, buổi tối cháu sẽ trở lại ăn."

Món ăn ngon như vậy lại còn không đắt thì ai mà không thích chứ, một người nói xong, lập tức có mấy sinh viên phụ họa theo, đều bày tỏ buổi tối còn muốn đến ăn nữa.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên khai giảng, chính là lúc trong tay đám sinh viên cũ không thiếu tiền, đương nhiên không thích đến nhà ăn số một. Còn sinh viên mới, rất nhiều người còn chưa tìm hiểu được tình hình trong trường, hoặc là còn chưa tới trường học báo danh, vì thế người có thể tìm tới nhà ăn số một cũng không quá nhiều.

Đợi được khoảng hai giờ, nhà ăn số một dần dần không còn ai, Lâm Sở Trì rốt cục cũng không cần tiếp tục xào rau nữa.

"Cảm ơn dì Vương."
Chương trước Chương tiếp
Loading...