Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký

Chương 22: Thăm người thân



Edit: tiểu khê

Ngày đầu tiên năm mới, Diệp Thanh Tri bảo Trình Huy ra ngoài đốt pháo, bùm bùm vang lên thật lâu.

Cẩn ca nhi mặc một thân đỏ thẫm đứng bên cạnh Diệp Thanh Tri, che tai lại, cực kì cao hứng.

Ngày trước ca ca nhà Lý a ma đều có quần áo mới để mặc, còn nó không có, lúc ấy miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ, hiện giờ nó cũng có quần áo mới, hơn nữa còn đẹp hơn, đến lúc đó nhất định phải mặc cho bọn họ xem.

Trình Huy đốt pháo xong, bảo hai người nhanh đi vào, "Này bên ngoài rất lạnh, mau vào nhà đi." Một tay ôm lấy Cẩn ca nhi, một tay đỡ lấy Thanh ca nhi, Trình Huy từ sau khi a ma Cẩn ca nhi chết, chưa bao giờ nghĩ tới, y còn có thể có một ngày như vậy.

"Làm sao vậy?" Diệp Thanh Tri cảm nhận được y ôm mình bỏ thêm không ít sức lực, hỏi.

"Không làm đau ngươi chứ?" Trình Huy nhanh buông ra tay, nôn nóng hỏi.

Diệp Thanh Tri lắc đầu, "Không có việc gì." Hắn tối hôm qua suy nghĩ một đêm, đã có chồng rồi, hắn liền biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, trước sau đều phải sinh, không bằng chết sớm siêu sinh sớm, phỏng chừng về sau sẽ quen.

Sắc trời còn sớm, Diệp Thanh Tri chơi với Cẩn ca nhi một hồi, nhà bọn họ ba người, đại niên mùng một cũng không ai tới chúc tết, không cần đợi.

Thừa dịp Cẩn ca nhi ngủ nướng, Diệp Thanh Tri kéo Trình Huy, nói: "Trình Huy, ta muốn nói với ngươi về Cẩn ca nhi."

Trình Huy sửng sốt, "Nói cái gì?"

Diệp Thanh Tri không biết trong lòng y nghĩ như thế nào, mình thì lo lắng nói: "Từ khi gả cho ngươi, ta liền vẫn xem Cẩn ca nhi là con ruột của ta, cũng không chỉ vì ngươi, Cẩn ca nhi vốn là đứa trẻ khiến người ta thương yêu, ta cũng thích, hiện giờ ta mang thai, vô luận là tiểu tử hay là ca nhi, đều là thân đệ đệ Cẩn ca nhi, ta đều thương cả, người ngoài nói cái gì ta mặc kệ, nhưng mà ngươi phải biết đối xử công bằng, biết không?"

"Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta đối xử Cẩn ca nhi không tốt?" Trình Huy cười nói, trong lòng tràn đầy vui mừng, quả nhiên là Thanh ca nhi tốt nhất.

"Ta tất nhiên biết ngươi sẽ không đối xử không tốt với Cẩn ca nhi, chỉ là tiểu hài tử mẫn cảm, đừng làm cho Cẩn ca nhi cảm thấy ngươi không coi trọng nó." Lúc trước không có hài tử còn tốt, hiện tại mình mang thai, Diệp Thanh Tri mới phát hiện một ít chuyện khó xử.

Trình Huy nghĩ nghĩ, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ xử lý mọi việc công bằng, còn có ngươi, lúc trước đối xử với Cẩn ca nhi thế nào, về sau liền như vậy, Cẩn ca nhi là con của ngươi, không cần cố kỵ gì cả."

Diệp Thanh Tri nhíu mày, gật đầu đồng ý, cũng may Cẩn ca nhi nghe lời, bằng không là đứa nghịch ngợm, nếu không đánh không mắng chửi? Người ngoài sẽ nói quả nhiên không phải thân sinh, không giáo dục hài tử, nếu là đánh mắng? Người ngoài lại sẽ nói thật đúng là không phải mình sinh, chỉ có việc nhỏ như vậy, liền vừa đánh vừa mắng.

Cho tới bây giờ, Diệp Thanh Tri mới có thể hiểu được làm kế a ma thật sự khó a, cũng may Cẩn ca nhi nghe lời, khiến người khác yêu thương, chỉ là người hay châm ngòi như Trần phu lang, cũng là một loại tai hoạ ngầm, chờ nó lớn chút nữa, lại nói chuyện với nó vậy, Diệp Thanh Tri trong lòng thở dài.

"Được rồi, ta đi hấp lại bánh bao và màn thầu." Diệp Thanh Tri thở dài, đứng dậy đi làm việc.

"Ta làm cùng ngươi." Ở phương diện nhóm lửa, vẫn là Trình Huy làm tốt hơn.

Hôm qua là đêm giao thừa, đồ ăn tự nhiên phong phú, những cái đó đồ ăn buổi sáng chỉ cần hâm lại, là có thể ăn.

"Tiểu lười heo, mau dậy ăn cơm sáng." Diệp Thanh Tri nhéo nhéo cái mũi nhỏ Cẩn ca nhi, đánh thức nó.

"Khanh khách! A ma." Cẩn ca nhi tuổi tuy nhỏ, lại hiểu chuyện thực, nhớ tới lời trần a ma nói hôm qua, không dám thân cận Diệp Thanh Tri quá, mới vươn tay lại rụt trở về, "trong bụng a ma có tiểu đệ đệ, không thể để a ma ôm."

Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi lên, "Cẩn ca nhi, con nhẹ mà, a ma ôm không có việc gì." Nhớ tới lời Trần phu lang nói, Diệp Thanh Tri lại chau mày.

Mang theo Cẩn ca nhi ngồi vào ghế ăn sáng, tối hôm qua toàn là đồ ăn ngon, gà vịt thịt cá không tính, hắn còn chưng gà, vịt với nước tương, sau khi chưng, trực tiếp cắt ăn liền thành, Cẩn ca nhi rất thích gặm, chỉ là với răng sữa của nó cũng không gặm được bao nhiêu.

Nhàn rỗi không có việc gì, thời tiết lại lạnh, ba người dứt khoát đều làm ổ trng chăn, Cẩn ca nhi ngồi ở chính giữa, Diệp Thanh Tri dạy bọn họ chơi kéo búa bao, người thua sẽ bị người thắng nhéo mũi.

Chính là một bàn tay bị người thắng nắm đầu ngón tay, một tay khác để trước mũi mình, đối phương nắm bàn tay của mình, nói "đôi mắt", ngươi phải nhanh chóng chỉ lên đôi mắt, không chỉ đến thì phải làm lại, mãi đến khi ngươi chỉ được mới thôi. (đoạn này mình chém bừa đó, mình cũng ko hiểu trò này ra sao cả, ai biết thì chỉ mình nha)

Trò chơi này là kiếp trước Diệp Thanh Tri học ở nông thôn, khi còn nhỏ thường xuyên chơi, hiện tại lấy ra vừa lúc.

Ván thứ nhất là Diệp Thanh Tri thắng, nhéo mũi Trình Huy, nói sờ lỗ tai, kết quả y chạm đến miệng, làm Diệp Thanh Tri cùng Cẩn ca nhi cười mãi.

Chỉ là trò chơi đơn giản như vậy, ba người chơi đến giữa trưa khi đói bụng mới dừng, Cẩn ca nhi còn nháo nói buổi chiều chơi tiếp.

"Được, được, được, buổi chiều chúng ta chơi tiếp" Diệp Thanh Tri đáp ứng.

Vào gày tứ hai của năm mới, là ngày ca nhi đã xuất gia trở về nhà a ma mình, nhà a ma thân thể Diệp Thanh Tri này, còn không bằng không có, đương nhiên là không thể trở về, đến nỗi về cữu cữu hắn, trong trí nhớ thì chỉ xuất hiện một lúc khi thân a ma Diệp Thanh Tri mất, về sau không xuất hiện nữa, đả sớm không còn là thân thích nữa.

Nhưng thật ra bên Trình Huy kia, Trình a ma và Lý A, vẫn là phải đi một chút.

Vô luận thế nào, những người này đều ở thời điểm Trình Huy khó khăn nhất giúp đỡ.

Chỉ là Trình Nhị bá kia, Diệp Thanh Tri có chút đắn đo.

"Năm rồi một mình ta mang theo Cẩn ca nhi, chưa từng qua bên thân thích, Trình a ma kia tự nhiên là phải đi, còn bên Nhị bá kia, không đi cũng đượ." Nếu đã cắt đứt quan hệ, dứt khoát nên cắt đứt hoàn toàn, lúc trước bọn họ có ân với với y một đêm thu lưu và một bữa cơm, hiện tại cũng đều báo xong rồi.

Diệp Thanh Tri gật đầu, dù sao cũng là thân thích Trình Huy, tự nhiên là nghe y.

Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Thanh Tri bắt đầu chuẩn bị lễ vật, mỗi nhà đều giống nhau, một bao điểm tâm cùng một cân đường đỏ, mấy thứ này ở nông thôn đã không tồi rồi, vác rổ, bảo Trình Huy bế Cẩn ca nhi lên đi đến thôn Trần Gia.

Ba người đều mặc y phục do Diệp Thanh Tri chuẩn bị cho năm mới, Trình Huy là màu xanh đen, Diệp Thanh Tri là màu xanh nhạt, mà Cẩn ca nhi, là một thân màu đỏ rực, vải dệt đều là hàng thượng đẳng, nhìn cả nhà đi qua, nói là người thành phố cũng có người tin.

Có ca nhi có chút lắm mồm ở kia nhắc mãi: "Này Thanh ca nhi cũng không biết địa vị gì, có tiền như vậy, hán tử họ Trình kia cũng là mệnh tốt, cưới đến ca nhi như vậy."

"Trình Huy cũng không kém, lúc trước cầu hôn, sính lễ cũng không ít." Lại có một người nói.

"Tuy nói không kém, nhưng có thể so được với Thanh ca nhi? Ngươi nhìn của hồi môn Thanh ca nhi kia, sợ là ca nhi nhà có tiền trên trấn cũng không được như vậy." Lại một người hâm mộ nói.

Một bên Đào ca nhi nghe xong, tâm can đều đau, lúc trước nếu Thanh ca nhi gả cho nhi tử nhà mình, những hồi môn đó còn không đều là của hắn sao, còn có y phục họ đang mặc kia, hắn cũng sẽ được mặc.

Tiểu ca nhi đi theo phía sau Đào ca nhi, vẻ mặt thẹn thùng nhìn bóng dáng Trình Huy, "A ma, người nọ là ai?"

Đào ca nhi quay đầu lại liền thấy ca nhi nhà mình bộ dáng thẹn thùng, không nhịn được tức giận, "Đó là hán tử nhà người khác, ngươi quản y là ai, đi nhanh đi, còn phải chúc tết cho ông ngoại ngươi."

Tiểu ca nhi bĩu bĩu môi, cuối cùng có chút không tình nguyện đi theo, nhà ông ngoại có cái gì tốt, mỗi lần a ma về đều lấy rất nhều đồ, ngoại a ma lại một chút đều không cho nhà hắn, thật không biết a ma nghĩ như thế nào.

Diệp Thanh Tri tự nhiên không biết người ngoài đánh giá hắn như thế nào, hắn cũng không muốn biết, bởi vì hắn đang mang thai, Trình Huy sợ xe bò quá xóc nảy, liền đi bộ đến Trần Gia thôn, cũng may gần, chừng mười phút liền đến, trong đó còn bị Trình Huy lôi kéo nghỉ ngơi vài lần, làm cho Diệp Thanh Tri ngượng ngùng.

Nhà Trình a ma gia ở đầu thôn, đi đến đó trước, cả nhà Diệp Thanh Tri khi vào cửa, vừa lúc đụng phải Trần phu lang, cũng có vài ca nhi gả xa sẽ quay lại nhà a ma mình vào mùng ba, chỉ là không nghĩ tới nhà a ma Trần phu lang gần như vậy, cũng ngày thứ ba mới trở về.

Tuy có chút nghi hoặc, Diệp Thanh Tri vẫn là tặng lễ năm mới, ngồi uống lên chén nước đường, liền cùng Trình Huy rời đi.

"A ma, ngươi nhìn Thanh ca nhi kìa, hiện giờ thấy ta chỉ lên tiếng gọi thôi." Trần phu lang có chút ủy khuất nói.

Trình a ma liếc hắn một cái, "Có thể gọi ngươi một tiếng coi như không tồi rồi, hài tử nhà ai không phải bảo bối cục cưng, ngươi làm Cẩn ca nhi sinh bệnh, người ta tự nhiên sinh khí." Trình a ma còn không biết hôm qua Trần phu lang nói cái gì.

"Ta đã nhận lỗi." Trần phu lang lẩm bẩm một câu, ngay sau đó liền đi về.

Diệp Thanh Tri là không tính phản ứng Trần phu lang, một người không quan trọng, không cần quá mức để ý tới.

Đi xong Lâm a ma gia, ba người lại đi Lý A sao gia, Cẩn ca nhi như ý nguyện làm hai tiểu ca nhi hâm mộ, đi đường cũng ngẩng đầu, bộ dáng ngạo kiều kia, làm Diệp Thanh Tri ngạc nhiên.

Nhìn nó cười cười, bảo Trình Huy bế lên, liền tính về nhà, không nghĩ trên đường gặp gỡ Nhị bá sao, Diệp Thanh Tri không quen biết, thẳng đến khi Trình Huy kêu mới biết được là phu lang Nhị bá gia.

Tuy nói là cắt đứt quan hệ với Trình gia, nhưng quan hệ nhà Trình Nhị bá có chút sâu xa, hơn nữa còn là ngày tết, gặp nhau thật đúng là có chút xấu hổ.

Nhị bá sao thấy Diệp Thanh Tri trong tay không rổ, trong lòng cũng có chút khó chịu, chỉ là cũng biết hai nhà sớm không còn quan hệ, hiện giờ hắn còn ở nhà của họ, hắn không phải là người không biết tốt xấu, liền cười nói: "Đây là phu lang Huy tiểu tử đi? Lớn lên cũng thật đẹp." Lời này là thực lòng, làng trên xóm dưới cũng tìm không ra một ca nhi đẹp giống Diệp Thanh Tri như vậy.

"Gặp qua Nhị bá sao." Diệp Thanh Tri gật đầu, nếu là trưởng bối, cho chút mặt mũi tình vẫn là phải làm, bằng không chính là ngươi sai.

"Ai nha, đừng khách khí." Nhị bá sao còn muốn nói cái gì, Trình Huy trực tiếp ngắt lời nói: "Chúng ta còn có chút chuyện, liền không thể bồi Nhị bá sao nói chuyện."

Diệp Thanh Tri trừng mắt nhìn Trình Huy một cái, "Đúng vậy! Trong nhà còn muốn chút chuyện, muốn đi về trước, còn mong Nhị bá sao đừng trách."

"Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi có chuyện thì về nhanh đi." Nhị bá sao tươi cười đầy mặt nói.

Đám người đi xa, mới nói: "Trình Huy thật ra cũng có phúc khí, cưới ca nhi xinh đẹp như vậy hơn nữa còn biết ăn nói." Lắc đầu, đi về nhà.

- -----

Chúc mọi người năm mới vui vẻ ❤️
Chương trước Chương tiếp
Loading...