Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 35: Cố Dật Thắng!



"A a a!"

"Chiêu cuối, chiêu cuối rồi!"

Hai người bên cạnh nàng nắm chặt tay nhau, kích động đến đỏ cả mặt!

Tô Mộng Mộng mau chóng thu hồi tâm tư, nhìn võ đài, hai người trên võ đài đồng thời tạm dừng, hiển nhiên là muốn ra đại chiêu!

"Sư đệ," Cố Dật nhìn người hơi hơi nhíu mày, "Ngươi kiếm pháp quá mức sắc bén, không để đường lui, sát ý quá nặng."

Cứ vậy đi xuống sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến tâm tính, nếu bỏ mặc hắn cứ vậy đi xuống sẽ trăm hại không một lợi, "Chấp kiếm giả như vậy rất không tốt."

Ánh mắt nhu hòa của Cố Dật hiện lên một tia lo lắng, trong lúc hai người giao thủ Cố Dật có thể cảm nhận được, Bùi Tịch còn có át chủ bài, vẫn chưa lấy ra..

"Chấp kiếm giả, tâm kiếm hợp nhất là quan trọng nhất." Quanh thân Bùi Tịch băng phong xoay tròn, tóc dài phiêu động, khóe miệng gợi lên một nụ cười, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Sư huynh, chiêu cuối mong sư huynh không cần lưu tình."

Bay lên không, trơ trọi đứng giống như phi ưng, cô độc lãnh ngạo, thịnh khí bức người.

Cố Dật bay lên, kiếm dừng phía trước nhanh chóng chuyển động, đôi tay mở ra, phía sau xuất hiện vô số phi kiếm, thế trận to lớn, nhấc lên hàng vạn kinh hô.

"Đây là át chủ bài của đại sư huynh, Vạn Kiếm Quyết! Lần trước sư huynh sử dụng chiêu này ta cũng không nhớ rõ được đã qua bao lâu!"

Những người trước chỉ vài chiêu đã không qua nổi, không ai có thể làm đại sư huynh sử dụng chiêu thức này.

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, tim của Tô Mộng Mộng cũng nhấc lên, không phải đã nói sẽ lưu tình sao, làm sao chiêu số áp hòm cũng lấy ra rồi!

Lỡ như bị thương, hoặc là thua quá khó coi, Bùi Tịch hắc hóa, vậy không phải xong rồi sao!

"Hống!"

"Sư đệ, ngươi!" Cố Dật phát ra thanh âm kinh giận* cùng lo lắng.

*kinh sợ cùng tức giận

"Ân hừ.."

Trả lời hắn chỉ có thanh âm kêu rên.

Hai người chạm vào nhau, chiếu ra vầng sáng thật lớn, cũng may có vòng sáng bảo hộ, bằng không người xem đều tránh không khỏi bị thương, chỉ là tình huống của hai người trên võ đài như thế nào bên ngoài vô pháp thấy được..

Nửa ngày sau, tất cả đều kết thúc.

Cố Dật thu hồi kiếm, Bùi Tịch quỳ trên mặt đất, giống như đang bị trọng thương;

"Sư đệ, ngươi sao rồi?" Cố Dật cau mày, nhìn người đang bị thương, trong nháy mắt ra tay, người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng, Bùi Tịch không sử dụng hết toàn lực!

"Chỉ là đột nhiên không sử dụng được pháp lực thôi." Bùi Tịch che ngực đau đớn, cố gắng đứng lên, quần áo loang lổ vết máu, sắc mặt tái nhợt, lệ chí khóe mắt phá lệ đỏ tươi..

"Cố Dật thắng lợi!"

"Cố Dật, Cố Dật, vĩnh viễn đệ nhất!"

"Cố Dật, Cố Dật.."

"Bùi Tịch!"

Tô Mộng Mộng nhìn vòng sáng đã mở ra, lập tức phi thân lên võ đài, xong rồi, xong rồi, sắp hắc hóa rồi!

"Ngươi không sao chứ?" Đem hắn đỡ lấy, dựa và mình, cầu ngươi đừng hắc hóa a!

"Ngươi bị thương ở đâu?" Nàng lăn qua lộn lại cũng nhìn không ra miệng vết thương ở đâu!

"Mau, đem cái này ăn xong!"

Bùi Tịch theo bản năng muốn đem nàng đẩy ra, nhưng nhìn bộ dáng nàng sốt ruột lo lắng, có chút sững sờ, tay nàng đang không ngừng vuốt vết thương của hắn, trong miệng nói;

"Sư đệ, ngươi không sao chứ? Mau chóng ăn linh dược, đem khí huyết thuận thuận.."

"Ngươi.." Bùi Tịch muốn ngăn lại động tác của nàng, cố gắng giơ tay đẩy tay nàng..

"Sư đệ, ngươi đừng nhúc nhích! Để ta!" Tô Mộng Mộng hung hăng ấn tay hắn xuống, lại nhìn sắc mặt hắn đang đỏ lên, quả nhiên hữu dụng! Lực đạo trên tay cũng nặng hơn vài phần;
Chương trước Chương tiếp
Loading...