Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 67



Ngày hôm sau, lúc Lâm Sơ Dương mở mắt cảm giác cơ nhục cốt cách cả người đều giống như gầy dựng lại, đau đớn mệt mỏi đau đớn mệt mỏi, quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, Mạc Trạch quả nhiên biến mất.

Đột nhiên có một loại cảm giác bị dùng xong liền ném phải làm thế nào…

Ai, sáng sớm, tâm tình liền không tốt đẹp lắm, thật ưu thương.

Lúc này, cửa lều bạt bị người ta mở ra, một nam yêu tinh mặc trường sam thuần trắng, dáng người đặc biệt xinh đẹp tướng mạo đặc biệt xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia đặc biệt mê người bưng một chậu nước đi tới.

Lâm Sơ Dương trợn cả mắt lên, hàng này là ai vậy? !

Nam yêu tinh thả chậu nước xuống, cười cười đi tới thuần thục giúp Lâm Sơ Dương mặc quần áo vào, lại thuần thục vấn tóc rửa mặt cho cậu, thật giống như đã từng làm qua một ngàn lần, ngay cả các loại thói quen nhỏ của Lâm Sơ Dương đều rõ rõ ràng ràng, mọi phương diện đều chiếu cố cực kỳ chu đáo, sau khi xong việc mới nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ta làm có hợp ý chứ?”

Giọng nói này…

Mẹ kiếp, Mạc Trạch tên khốn kiếp anh sớm hay muộn ông cũng sẽ bị anh hù chết!

Cả người Lâm Sơ Dương đều không thích hợp, cậu biết thuật dịch dung của Mạc Trạch tốt, lại không nghĩ rằng sẽ tốt đến trình độ này, ngay cả khí tức cũng giống như khuôn đúc, cậu hoàn toàn nhìn không thấu.

Tưởng tượng một chút, nếu như sau này tên khốn này dịch dung thành em gái thông đồng cậu, cậu mắc mưu đấy mắc mưu đấy vẫn là mắc mưu đấy…

Tâm tình thoáng tốt hơn chút.

Cuối cùng Mạc Trạch giúp cậu sửa sang nếp nhăn trên quần áo, sau đó than thở một tiếng: “Bất quá chỉ mới mấy ngày không làm thôi đã có chút mới lạ, sau này ta vẫn là ngày ngày giúp sư huynh mặc quần áo vấn tóc cho thỏa đáng.”

Lâm Sơ Dương: Sao ông lại cảm thấy bất luận là ngày hôm qua trên giường hay là ngày hôm nay dưới giường anh đều làm không có chút nào mới lạ vậy?

Mạc Trạch tiếp tục nói: “Ta biết sư huynh yêu ta như vậy, tất nhiên là đồng ý.”

Lâm Sơ Dương: Không, ta càng muốn ngược lại…

Mạc Trạch muốn nói lại thôi: “Sư huynh…”

Lâm Sơ Dương (╯‵□′)╯︵┻━┻: mẹ nó nói nhiều như vậy anh ngược lại là để ông áp đi!

Kỳ thực Mạc Trạch cũng chỉ muốn cùng áo lót nhà mình liếc mắt đưa tình mà thôi, châm ngòi tạc mao quá mức sẽ không tốt, tuy rằng cũng rất dễ dỗ, vì vậy nhìn thấy ánh mắt của áo lót nhà hắn không tốt hắn cũng thuận thế dừng lại, chuyển lời nói: “Vừa nãy ta thấy Yêu vương đang tập hợp binh lính ý muốn đánh lén, ma giới bên kia cũng có dự định tương tự, ta chuẩn bị đề nghị để Đại hoàng tử lĩnh binh, cho hắn chút ngon ngọt mới thuận tiện để sau này làm việc, gần đây sư huynh phải cẩn thận chút, ta đem lệnh bài dòng họ Ảnh tông giao cho ngươi, lúc cần thiết liền lấy ra, chớ để mình bị thương.” Nói xong hắn cầm lệnh bài nhét vào trong tay Lâm Sơ Dương.

Lâm Sơ Dương vô cùng phức tạp nhìn lệnh bài không có trọng lượng gì trong tay, nhớ lúc đầu cậu còn tưởng rằng lệnh bài kia bị người khác lấy đi rồi, sau này Mạc Trạch cùng Ảnh tông gặp mặt cũng không tránh né cậu, thời gian lâu dài tự nhiên cũng biết đến.

Ảnh tông là căn bản để Mạc Trạch sống yên ổn, bây giờ hắn không chút do dự đem phần bảo đảm này giao cho mình, làm sao không phải là đem mạng của hắn giao vào tay mình chứ.

Khốn nạn, rõ ràng thổ lộ nhiều lần như vậy, mà sao ông vẫn là cảm động muốn khóc.

Không cần chơi trò ôn nhu như vậy đâu!

Lâm Sơ Dương xoay người, tàn nhẫn mà trừng Mạc Trạch một cái, sau đó tiến lên cắn một cái trên môi đối phương.

Chủ động một lần kỳ thực cũng không có gì…

Đáp lại cậu, tự nhiên là một nụ hôn môi lưỡi dây dưa xâm nhập, chờ lúc buông ra, hai người đều đã thở hồng hộc.

Một giây sau, Mạc Trạch ngã vào trong ngực cậu, vẻ mặt đầy xấu hổ, đôi môi đỏ tươi ướt át, hai mắt nổi lên hơi nước, muốn nói lại thôi mà nhìn cậu…

Lâm Sơ Dương nhất thời không phản ứng kịp.

Kế tiếp, cửa lều bạt lần thứ hai bị vén lên, Yêu vương mang theo hai tâm phúc đi tới, sau đó ngây ngẩn cả người.

Lâm Sơ Dương nhìn nhìn Mạc Trạch, lại nhìn nhìn Yêu vương, lại cúi thấp đầu nhìn nhìn Mạc Trạch, đột nhiên có một loại cảm giác bị bắt gian, tim lập tức nhảy tới cuống họng.

May mà Yêu vương chỉ là tùy ý liếc nhìn Mạc Trạch một cái, lại đem tinh thần đặt trên người Lâm Sơ Dương, ánh mắt đặc biệt hậm hực.

Lỗ tai yêu tinh đều tương đối nhạy bén, lều bạt không cách âm gì, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng liền nghe thấy, cho nên đêm qua hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe tiếng, gọi, giường, cả, đêm!

Hại hắn tĩnh tọa không yên, ngủ tất cả đều là ác mộng, ngay cả bẹp bẹp bẹp yêu tinh dưới thân cũng không kêu lớn như người ta không tiêu hồn như người ta, hoàn toàn không có chút hứng thú nào, sau đó ánh mắt tiểu yêu tinh nhìn hắn đều không đúng!

Cuối cùng hắn chỉ có thể mở mắt nhìn trời đến hừng đông, nói ra tất cả đều là nước mắt a.

Hắn rất hối hận việc dựa theo đề nghị của tâm phúc, không cho bất kỳ lều bạt nào bố trí trận pháp cách âm.

Đợi lát nữa liền phạt tâm phúc kia đến kỹ viện nhân giới quét nhà vệ sinh đi, cho xem không cho tuốt, nghẹn chết đi!

“Liệt Dương tôn giả, bây giờ đại chiến sắp tới, vẫn là đem tâm tư đặt trên chiến trường mới thỏa đáng, còn những chuyện khác…. Đợi trở về, bản tôn sẽ ban mười mỹ tỳ nam sủng, cho ngươi thải bổ hưởng dụng, thế nào?”

Liệt Dương là tên giả Lâm Sơ Dương dùng.

Lời này của Yêu vương xem như là tương đối uyển chuyển, nhưng mà vừa dứt lời hắn liền phát hiện một trận gió lạnh thổi qua, giống như bị ác quỷ gần người vậy, mát mát lành lạnh.

Hắn theo bản năng rụt cổ một cái, mắt liếc màn cửa, rất kín.

Một bên khác Mạc Trạch còn nằm nhoài trong lòng Lâm Sơ Dương thu hồi ánh mắt, trong lòng ngầm hạ quyết định, giờ chết của Yêu vương này có thể kéo lên sớm một chút.

Lâm Sơ Dương lại nhìn nhìn Mạc Trạch trong lòng, lại đối diện với Yêu vương, trong mắt nhiều thêm một tia đồng tình, yên lặng đốt lên một loạt nến, không chỉ vì Yêu vương, cũng vì chính cậu.

Pháo hôi không muốn chết liền không phải là pháo hôi tốt, thế nhưng mi tìm đường chết thì tìm đường chết đi, đừng con mẹ nó lôi kéo ông chứ!

“Yêu vương nói quá rồi, đối đầu kẻ địch mạnh, ta cũng là yêu tộc, tất nhiên là muốn kính dâng một phần sức mạnh của mình, chuyện ban thưởng thực sự không cần.”

Đối với việc Lâm Sơ Dương thức thời Yêu vương rất là thoả mãn, vội vàng cố gắng vài câu, sau đó nhớ tới việc mình mơ ước bảo bối của người ta, liền làm bộ lơ đãng hỏi: “Nói thật mắt của ta có thể biết hình thái của vạn yêu, nhưng vẫn không nhìn thấu chân thân của Liệt Dương tôn giả…”

Lúc này nếu là một tiểu yêu tinh bình thường, tự nhiên sẽ thức thời tiếp theo nói nói về chân thân của mình, dù sao ở yêu giới thì chân thân gì đó cũng không phải là không thể nói, không tính là bí mật gì.

Nhưng Lâm Sơ Dương thật không có ý muốn nói cho người khác biết cậu chính là một cái áo lót tinh, luôn cảm thấy thật là mất mặt.

Vì vậy cậu im lặng.

Dù sao thì cậu là một đại năng giả cao ngạo lãnh khốc suất khí tùy hứng coi mọi người là cặn bã, cậu nguyện ý nói thì sẽ nói, không muốn nói còn có thể giết cậu được sao.

Dù sao thì đại chiến sắp tới, Yêu vương cũng không dám hỏi nhiều, thất vọng lại ngồi một hồi nói vài lời không quá quan trọng liền đi.

Trong lều chỉ còn lại hai người Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch.

Lúc này Mạc Trạch mới từ trong ngực Lâm Sơ Dương lui ra ngoài, ôn hòa nở nụ cười: “Xem ra ta còn chưa thỏa mãn sư huynh.”

Lâm Sơ Dương run lập cập.

Không, đêm qua ông đã cảm thấy rất thỏa mãn, nam chính à thần kinh anh đừng tinh tế như thế được không!

Cầu, đừng, biến, thân!

Mạc Trạch tiếp tục mỉm cười, dùng lực đạo khéo léo kéo người lên giường một cái, lại là một trận bẹp bẹp bẹp giống như mưa to gió lớn.

Lâm Sơ Dương cảm thấy, rất có thể cậu sẽ trở thành… áo lót đầu tiên trong lịch sử chết ở trên giường.

Lần này vừa bẹp chính là bốn canh giờ.

Chờ lúc cậu tỉnh lại đã sắp xế chiều, lúc này Mạc Trạch là thật sự đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy nói ban đêm lại tới.

Lâm Sơ Dương mặt không biểu tình bóp nát tờ giấy, cảm nhận hoa cúc bị sử dụng quá độ một chút, quyết định đợi lát nữa liền làm mấy cái mê huyễn trận thiên lôi trận phòng người trận gì đó đặt ở cửa.

Biến đi lời tâm tình biến đi cảm động, vì không muốn chết, ta nhất định phải phản kháng!

Nắm tay!

Chờ lúc cậu có thể từ trên giường đứng lên ra cửa thì trời đã sắp tối rồi, một đội yêu tinh đi ngang qua, sôi nổi mỉm cười chào hỏi với cậu, còn đưa rất nhiều lễ vật nhỏ, thái độ vô cùng tốt.

Nhưng mà ngày hôm qua, những yêu tinh đó vẫn là miệt thị xem thường kính nhi viễn chi đối với cậu.

Lâm Sơ Dương 囧囧 hai tay sáp nhập nâng hoa dại nhỏ quả dại nhỏ chuông nhỏ ngọc bội nhỏ vân vân mấy vật nhỏ tinh xảo được người ta đưa tới, sâu sắc hoài nghi có phải cậu lại xuyên qua không.

Chẳng lẽ là cách thức cậu ra cửa không đúng?

Lúc này lại có một nam yêu tinh rất có tư sắc đi tới, vờ xấu hổ đem một bình sứ nhỏ tinh xảo đặt trong tay Lâm Sơ Dương, “Tôn giả, thuộc hạ gọi là Lam Khả, là bộ tộc cửu vĩ hồ, đêm qua… Ngài thật dũng mãnh, đây là đặc sản thuốc tráng dương của gia tộc ta, đưa cho ngài làm lễ vật, xin vui lòng nhận cho.”

Lâm Sơ Dương từ trong kẽ răng nhả ra hai chữ: “Ha ha.”

Cậu bị thiện ý của nhóm tiểu yêu tinh dán đầy mặt.

Lại muốn phá tính cách thiết lập…

Cậu mặt không biểu tình trở về phòng, mặt không biểu tình mở thương thành ra dùng điểm mua mười cái… trận pháp rẻ nhất, lại mặt không biểu tình dán vào cửa, sau khi xong việc trở về trên giường, dưỡng hoa cúc.

Ban đêm, Mạc Trạch lại tới nữa, hắn không đi bằng cửa, mà nhảy cửa sổ.

Lều bạt quá lớn, mở cửa sổ gì đó đích thực không tính là vấn đề, Mạc Trạch vốn là sợ quấy rầy đến áo lót, kết quả nhìn thấy một đống trận pháp thượng vàng hạ cám ở cửa, khóe môi hơi cong lên.

Những trận pháp này không có chỗ nào mà không phải là đại trận giết người vô hình, đơn độc một cái đã có thể tiêu diệt một cao thủ Nguyên anh kỳ, mấy cái đó hợp lại, chính là cao thủ Đại Thừa kỳ cũng không chiếm được chỗ tốt.

Nhưng mà những trận pháp này đều bị thay đổi, trong mỗi trận pháp đều có một chỗ cực kỳ bí mật bị đổi đi, khiến mấy đại sát trận đó thoạt nhìn cực kỳ uy lực, kỳ thật là ngoài mạnh trong yếu.

Áo lót nhà hắn vẫn là luyến tiếc hắn.

Nếu hiện tại Lâm Sơ Dương tỉnh, nhất định sẽ nói cho hắn biết —— không, chỉ có thể nói tiện nghi không dễ chiếm, tuy rằng cậu là cố ý…

Tâm tình Mạc Trạch sung sướng, dứt khoát ngay tại chỗ lấy tài liệu sửa đổi trận pháp một lần nữa, đời trước hắn từng nhặt được một bản chép tay tâm đắc về trận pháp trong bí cảnh Đông Hải, sau khi học xong cho dù là trận pháp thượng cổ cũng không làm khó được hắn, cho nên bất quá chỉ chốc lát, những trận pháp này liền bị hắn đổi thành liên hoàn sát trận, dù là Ma tôn đến đây cũng phải chết ở trong đó.

Sau khi xong việc hắn liền cởi áo ra nằm bên cạnh áo lót nhà hắn, kéo người vào trong ngực, nhắm mắt lại.

Có lẽ vì khí tức quá quen thuộc, từ đầu tới cuối Lâm Sơ Dương chưa từng tỉnh dậy…

Giờ tý vừa qua, bên ngoài lều truyền đến tiếng la giết, Đại hoàng tử mai phục đã động thủ.

Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...