Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

Chương 7-2



Trường Hoa Cung, bóng đêm thâm trầm.

Đêm nay vốn là Bảo Nhi gác đêm, nhưng nha đầu này tham ngủ, chỉ gác một lát là lại ngủ gật, Giang Vãn Tình từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy, nha đầu kia vẫn là ngủ sâu, hoàn toàn không biết gì cả.

Giang Vãn Tình cũng không muốn gọi nàng.

Người ta đều nói mùa đông ban đêm thường dài, nhưng đối Giang Vãn Tình thì ban đêm của mùa hè cũng chẳng ngắn hơn mùa đông là bao.

Đặc biệt là mùa hè năm nay còn cực kỳ oi bức, hồi chiều có một trận mưa nhỏ, vốn tưởng rằng có thể tiêu tán bớt khí nóng, nhưng mà thực chất lại chẳng thấy có tác dụng gì, buổi tối nằm ở trên giường cả người đều đổ mồ hôi, quần áo dán vào người càng khó chịu, ngực buồn bực không thở nổi, hận không thể đem quần áo cởi hết chỉ mặc mỗi yếm cho mát mẻ.

Nhưng với thân phận bây giờ của nàng lại không thể làm như vậy.

Ác mộng đêm nay tám phần là do nóng mà có.

Trong mộng, nàng trở về hiện đại, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, nàng ở trong một tiệm tạp hóa nhỏ, mua một cây kem socola, gấp không chờ nổi mà xé vỏ, đang chuẩn bị cắn một miếng giải nhiệt, không ngờ từ bên cạnh vươn ra một bàn tay, đoạt mất cây kem.

Nàng quay đầu nhìn, bỗng thấy một khuôn mặt tuấn tú , lại là trượng phu mới chết cách đây không lâu của nàng.

Lăng Huyên cười cười, giơ cây kem lên cao, nhướng mày nói: "Những thứ mà cô quý, ở chỗ Đông Cung Thái Tử này, tựa như tục vật phàm trần, tự nhiên không để ở trong mắt, Giang cô nương nếu muốn báo ân, không bằng lấy thân báo đáp?"

Nàng gấp đến độ nhón cao mũi chân, trong miệng kêu lên: "Ngươi trả lại cho ta, ngươi trả lại cho ta!"

Lăng Huyên dù bận vẫn ung dung: "Không trả, lấy thân báo đáp mới trả."

Nàng với nửa ngày cũng không tới, nhảy dựng lên, cuối cùng sắp lấy được, cây kem trân quý kia lại sắp tan chảy hết, bơ rơi hết xuống đất.

Giang Vãn Tình lập tức tỉnh táo lại.

Trong mộng câu nói không biết xấu hổ mà Lăng Huyên nói, hắn thật sự đã từng nói .

Lúc ấy lão hoàng đế tức giận, Lăng Chiêu lâm vào cảnh nguy khốn, Lăng Huyên liền như sách đã viết, nhờ người chuyển lời, còn cùng Giang Vãn Tình bí mật gặp qua một lần.

Đó là ở một gian phòng trên lầu hai của quán trà , trong sương phòng chỉ có một chiếc cửa sổ, đối diện sông.

Thái Tử dựa gối mềm ngồi ở bên cửa sổ, vẻ mặt như bình thường, mệt mỏi lại tái nhợt, không chút huyết sắc, trong tay hắn ôm một cái lò nhỏ, tầm mắt dừng ở trên người nàng, giữa khóe mắt và đuôi lông mày một chút ý cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: "Những thứ mà cô quý, ở chỗ Đông Cung Thái Tử này, tựa như tục vật phàm trần, tự nhiên không để ở trong mắt, Giang cô nương nếu muốn báo ân, không bằng lấy thân báo đáp?"

Giang Vãn Tình đối với Lăng Huyên còn thận trọng và cảnh giác hơn là đối với Lăng Chiêu.

Lăng Chiêu dù gì cũng là nam chính của tiểu thuyết này, tâm tính của hắn, lịch sử trưởng thành đều được miêu tả rõ ràng, nhưng Lăng Huyên lại không giống như thế, hắn so với nhân vật nữ phụ của nàng còn giống người qua đường hơn, chỉ biết hắn là một cái ấm sắc thuốc mệnh ngắn, còn đoạt người phụ nữ nam chính yêu.

Đều là nhân vật trong quá khứ được hồi ức lại, tác giả có miêu tả vẻ đẹp và nhu tình của Giang Vãn Tình, nhưng đối với Lăng Huyên lại chỉ nói sơ qua.

Khi Giang Vãn Tình ở chung với Lăng Huyên vẫn luôn sợ chính mình OOC (*tr: out of character) sẽ làm cho cốt truyện biến đổi, nên luôn là rất mệt.

Sau khi Lăng Huyên chết, Giang Vãn Tình mới hoàn toàn thả lỏng, cũng chưa từng nghĩ tới hắn, cho đến tối nay.

Vì bình phục tâm tình, nàng lại bắt đầu nhẩm đọc số di động, pass điện thoại , pass máy tính , còn có...... Nàng hơi hơi giương miệng, chấn kinh một hồi, nỗ lực muốn nhớ lại mấy con số đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được.

Giang Vãn Tình cong lưng, mặt chôn ở trong chăn.

Không nhớ được, vẫn là không nhớ được...

Ngàn phòng vạn phòng, nàng vẫn là quên mất mật khẩu thẻ ngân hàng...... Có thể hay không có một ngày, ngay cả hính dáng khuôn mặt, tên của bố mẹ nàng đều quên?

Thân mình gầy yếu hơi hơi run rẩy, nàng cắn môi dưới, nỗ lực không để nỗi sợ trong lòng khuếch tán, không chohơi nước trong mắt ngưng tụ thành nước mắt.

Sau một lúc lâu, Giang Vãn Tình loạn xạ mang tất và giày vào xuống giường, mở cửa sổ, tùy ý để ánh trăng an tĩnh rải lên người.

Tóc dài của nàng rối tung thả sau lưng, quỳ trên mặt đất, đôi tay chắp lại đặt ở trước người, không tiếng động thành kính cầu nguyện: "Chư thiên thần Phật trên cao, nếu có thể bình an trở lại hiện đại, tín nữ tình nguyện quãng đời còn lại không đọc ngôn tình tiểu thuyết, muốn đọc cũng không đọc thể loại 'thịt' ."

"Tín nữ nguyện dùng mười Lăng Huyên, đổi một cây kem, không cần có nhân chocolate, đậu đỏ cũng được."

"Tín nữ nguyện dùng mười Lăng Chiêu, đổi nửa giờ điều hòa."

......

Dung Định xoa đôi mắt, đi đến cửa phòng, nhìn đến chính là sau tấm rèm che dày, nữ tử chỉ mặc trung y đơn bạc , một đầu tóc đen dài đến eo, đang đáng thương mà bất lực quỳ ở đó, đôi tay đặt ở trước người, không biết cầu khẩn cái gì, có âm thanh nghẹn ngào nhỏ nhẹ truyền tới.

Hắn trong lòng cả kinh, thoáng nhìn qua Bảo Nhi còn đang ngủ sâu, ấn đường nhíu lại.

Lúc trước hắn an bài cung nhân mới vào cung, gia cảnh trong sạch tới đây vốn là để ngăn chặn có người xếp tai mắt vào cạnh Giang Vãn Tình, tùy thời đối phó với nàng, nhưng nha đầu chết tiệt Bảo Nhi kia, cũng quá thô tâm đại ý.

Dung Định thấy Giang Vãn Tình còn quỳ, khó tránh khỏi đau lòng, nhẹ tay nhẹ chân đi tới: "Nương nương, trên mặt đất lạnh, quỳ lâu đối với đầu gối không tốt."

Giang Vãn Tình lại hoảng sợ, thấy rõ là hắn, mới nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi đi đường cũng chẳng tạo chút âm thanh nào."

Dung Định thấp thấp nói: "Nương nương thứ tội."

Giang Vãn Tình liền để hắn đỡ chính mình lên, đi tới mép giường.

Ánh trăng chiếu sáng qua, Dung Định thấy vành mắt nàng hồng hồng, ngực căng chặt, ôn nhu hỏi: "Nương nương, xảy ra chuyện gì?"

Giang Vãn Tình vừa rồi cầu khẩn đến một nửa, chua xót mà khóc lên, hiện giờ còn nghẹn ngào, tiếng nói run run: "Không có...... Thời tiết quá nóng, không ngủ được, thật khiến người ta ghét."

Dung Định ngẩn ra, ngay sau đó thả lỏng.

Đúng rồi, Hoàng Hậu của hắn từ nhỏ được nuôi dưỡng kim tôn ngọc quý , ban đêm nếu nóng, tự nhiên phải có người quạt mát, khi nào chịu qua loại đau khổ này, chắc chắn là thấy ủy khuất.

Dung Định tìm một cây quạt lại đây, ngồi ở chiếc ghế nhỏ ở dưới giường , nhẹ giọng nói: "Nương nương an tâm ngủ."

Giang Vãn Tình 'ừ' nhẹ, khóc mệt cực kỳ, chưa kịp nghĩ nhiều, nhắm mắt lại không lâu liền ngủ rồi, chỉ mơ hồ cảm thấy, trong mộng đêm nay, gió thổi tới từng đợt mát lạnh, giống như thật lâu thật lâu trước kia, chiếc quạt cũ quay qua quay lại chậm rì rì, ấm áp lại quen thuộc.

Khó có khi nào Giang Vãn Tình được ngủ an ổn như một đêm này, buổi sáng tỉnh dậy, tầm mắt mông lung dần dần rõ ràng, mới thấy Bảo Nhi áy náy mà đứng ở một bên, mà mép giường...... là thiếu niên đầy mặt mệt mỏi .

Dưới bọng mắt của Dung Định mơ hồ hiện chút màu thâm, trong tay còn phe phẩy chiếc quạt cũ nát kia.

Chẳng lẽ hắn quạt cả đêm?

Giang Vãn Tình tỉnh, Dung Định liền buông cây quạt xuống, thanh âm khàn khàn mà mỏi mệt, nói với Bảo Nhi : "Thất thần làm gì? Nương nương tỉnh, mang nước vào."

Bảo Nhi ' a ' một tiếng, sợ hãi đi ra ngoài.

Giang Vãn Tình nửa ngồi dậy, thở dài một tiếng, vỗ nhẹ nhẹ tay thiếu niên: "Tiểu dung tử, ngươi là người tốt, ở bên người ta, quá đáng tiếc."

Dung Định ngẩn ra, trắng đêm chưa ngủ, đầu óc có chút nặng nề choáng váng, theo bản năng mà vươn một cái tay khác, phủ lên tay nhỏ mềm ấm của nàng.

Phản ứng cực kỳ tự nhiên này của hắn lại làm Giang Vãn Tình trợn tròn mắt, tốt xấu gì cũng đã học quy củ và giáo dưỡng của cổ đại hai mươi năm , nàng theo bản năng quát lớn: "Ngươi làm càn!"

Dung Định bừng tỉnh, vội thu hồi tay: "Nương nương thứ tội."

Giang Vãn Tình chống tay trên giường, nhìn chằm chằm hắn một lúc, bỗng nhiên mặt giãn ra mỉm cười: "...... Thật là ngốc." Nàng túm lại tóc dài, nói: "Về nghỉ ngơi đi, một đêm không chợp mắt, ngươi không cảm thấy mệt sao? Có Bảo Nhi ở bên người ta, ngươi yên tâm."

Dung định nói: "Vâng."

Rời khỏi phòng, mờ mịt đi xa một đoạn đường, Dung Định cúi đầu, nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài dần dần khép lại, nhẹ nắm hai lần.

Hắn yên lặng nhìn, chưa từng ngẩng đầu, dưới hàng lông mi dài bao phủ, hai tròng mắt mệt mỏi dần ánh ra chút nhu tình, bên môi cũng có ý cười nhợt nhạt .

Trước kia không phải chưa từng nắm tay nàng, nhưng phần lớn là để làm bộ theo lễ tiết thôi.

Nếu hắn nhớ không nhầm, đây được ngầm coi là lần đầu bọn họ nắm tay.

Quả nhiên, phúc họa tương y, bỉ cực thái lai.

Hắn đã biết đời này sống lại chưa chắc thật sự không tốt.

****Tác giả có lời muốn nói: Tính cách của nam chính so sánh với nam phụ, là sẽ chịu thiệt thòi lớn......

Áng văn này người không quan tâm luyến ái nhất chính là nữ chủ, thâm tình cơ bản dựa vào não nam chủ / nam xứng / người qua đường Giáp tự bổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...