Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường
Chương 39
Đêm hôm ấy, ông Cảnh trằn trọc mãi, làm sao cũng không ngủ được. Ông đã trả điện thoại của Cảnh Miểu về chỗ cũ, không có cách nào vào diễn đàn nội bộ của Thực nghiệm tỉnh nên căn bản không thể thu thêm nhiều thông tin liên quan đến Cảnh Từ, chỉ có thể không ngừng phỏng đoán trong lòng. Càng nghĩ, ông ta lại càng cảm thấy không thể nào. Cảnh Từ là con ông ta, chẳng lẽ ông ta còn không biết đức hạnh cậu ra sao à? Từ nhỏ đã không làm người khác thích, thành tích chán chẳng buồn nói, vốn không cách nào so sánh được với em trai. Bây giờ bỗng dưng có người nói cho ông ta biết, thật ra Cảnh Từ học vô cùng giỏi, trong nhất thời sao ông ta có thể chấp nhận được? Ông nhớ lại kết quả các lần thi của Cảnh Từ mà mình vừa trông thấy ở bài đăng trên diễn đàn, trước đó toàn bộ là điểm 0, chỉ mỗi lần vừa rồi là cao thái quá. Sẽ không phải là tiểu súc sinh này mua cái loại tai nghe không dây để gian lận, giống như thời sự từng đưa tin chứ nhỉ? Ông Cảnh đột nhiên bật ngồi dậy, sương mù trong đầu lập tức tiêu tan. Đúng rồi, nhất định là thế! Cảnh Từ đặc biệt giống mẹ nó ở điểm này, không làm việc nghiêm chỉnh, chuyên làm mấy thứ đường ngang ngõ tắt. Triệu Kim Phượng đang ngủ ngon, bất chợt bị động tác của ông ta làm tỉnh lại, tức khắc phát cáu: "Hơn nửa đêm, ông không ngủ mà là gì thế?" "Không có gì." Ông Cảnh lại nằm xuống, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp của Cảnh Từ để phản ánh chuyện này. Nếu không ngộ nhỡ lớn chuyện, bị bạn bè họ hàng, còn có người đàn bà kia, biết đứa con ông ta nuôi gian lận ở trường học, mặt mũi ông ta biết để chỗ nào. Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên ông Cảnh làm khi ra ngoài chính là cầm điện thoại gọi cho thầy Lưu. Nhưng sau khi lướt lướt danh bạ, ông ta lúng túng phát hiện, mình cũng không có số của thầy Lưu. Ông Cảnh nhíu mày suy nghĩ chốc lát rồi đăng nhập QQ đã rất lâu chưa dùng, ấn mở nhóm chat dành cho phụ huynh lớp 11/7. Sau đấy ông ta tìm tòi tin chat cũ, từ trong đó tìm thấy số điện thoại của thầy Lưu, ấn gọi. Bấy giờ thầy Lưu đã đến văn phòng, đang định đi một vòng đến lớp xem đám oắt con nhà mình có bày trò gì không. Nghe thấy tiếng chuông di động reo, ông hạ mắt nhìn. Không lưu tên, là một số xa lạ. Thầy Lưu vốn không muốn nhận, thông thường các cuộc gọi kiểu này đều là chào hàng hoặc cho vay tiền. Nhưng nghĩ lại, nhỡ đâu là phụ huynh học sinh đổi số mới thì sao. Ông bấm nút trả lời: "Alo." "Thầy Lưu phải không? Tôi là bố của Cảnh Từ." Ông Cảnh tự giới thiệu trước. Thầy Lưu nhíu mày, đây thật sự là chuyện lạ. Ông dạy Cảnh Từ hơn một năm nay, vị này làm bố mà không đến họp phụ huynh, cũng không phối hợp với hoạt động ở trường, thậm chí chưa hề trao đổi với ông bao giờ, nay bỗng gọi điện cho ông làm gì? Chẳng lẽ là biết thành tích thực của Cảnh Từ rồi? Trong đầu thầy Lưu nhất thời bật ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí như cũ: "Bố của Cảnh Từ, anh gọi có việc gì à?" "Tôi muốn hỏi thầy, có phải Cảnh Từ đã gian lận ở lần thi trước không?" Ông Cảnh đeo tai nghe bluetooth lên, vừa khởi động xe lái đến công ty vừa nói: "Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho thầy. Thầy yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận." Thầy Lưu sững sờ rồi lập tức cười trào phúng: "Gian lận? Ai bảo anh là Cảnh Từ gian lận?" Ông Cảnh hỏi ngược lại: "Chẳng thế thì sao? Làm sao nó có thể đạt được số điểm cao như vậy?" Tính cách thầy Lưu vốn nóng nảy, bị kiểu nói này của ông ta chọc giận: "Sao Cảnh Từ lại không thể đạt điểm cao hả? Gian lận một lần thi còn dễ, nhưng chẳng lẽ bình thường lên lớp em ấy còn có thể gian lận mọi lúc mọi nơi à? Mà kết quả của Cảnh Từ cũng không phải chỉ cần gian lận là đạt được!" Thầy Lưu hít sâu một hơi, cố gắng để giọng điệu của mình ôn hòa hơn: "Anh có biết lần trước Cảnh Từ thi thử Olympics đạt bao nhiêu điểm không? 82!" "Số điểm này nghe có vẻ không cao." Thầy Lưu trầm giọng nói: "Nhưng Cảnh Từ đứng đầu toàn trường." Ông Cảnh bỗng đánh tay lái, đạp phanh xe đỗ lại ven đường, lẩm bẩm với vẻ khó tin: "Việc này, việc này sao có thể?" Olympics? Đầu óc như Cảnh Từ còn có thể học Olympics? Sao ông ta không biết? Ông Cảnh đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một chiếc xe lái tới từ đằng sau. Chủ xe hạ kính xuống, dừng cạnh ông ta rồi mở miệng mắng: "Con mẹ nó ông có biết lái xe không? Sang sang sang! Sang làn cái con mẹ mày! Làm hại ông đây suýt nữa đâm phải đuôi! Aiz mình biết ngay mà, giống loài càng ngày càng ít, ngược lại, kẻ ngu xuẩn càng ngày càng nhiều." Ông Cảnh bị chửi suýt nữa máu dồn lên não. Đang định cãi lai thì bỗng nhớ mình còn đang nói chuyện điện thoại với thầy Lưu, ông ta chỉ có thể gắng gượng nuốt cơn giận này. Chủ xe phía sau thấy ông ta nhát gan, có lẽ cảm thấy không thú vị nên hừm một tiếng với ông ta rồi lái xe đi. Trong điện thoại, thầy Lưu vẫn đang nói: "Cảnh Từ là học sinh thông minh nhất mà tôi từng gặp. Tôi cứ nói với anh này, bố của Cảnh Từ, không chỉ thi thử Olympics, ngay cả cuộc thi Toán toàn quốc sắp khởi động, giáo viên toàn trường chúng tôi cũng vô cùng xem trọng Cảnh Từ." "Tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi, quan tâm Cảnh Từ nhiều hơn một chút, để em ấy có tâm trạng tốt nghênh đón cuộc thi." Nhất thời ông Cảnh như bị ai đó dùng búa gõ mạnh lên đầu, hoảng hoảng hốt hốt, đến việc thầy Lưu cúp điện thoại lúc nào cũng không biết. Cảnh Từ, đứa con lớn cũng là thằng nhóc lưu manh đó, vậy mà thật sự không gian lận, thi đạt hạng nhất của trường bằng năng lực của chính mình! Cả ngày, ông Cảnh làm việc một cách không tập trung, trong đầu toàn là Cảnh Từ. Ông ta cố gắng suy nghĩ xem đứa con lớn của mình trở nên giỏi giang hơn từ bao giờ, nhưng rất đáng tiếc, ông ta lơ là Cảnh Từ quá lâu, chẳng thể nhớ nổi việc gì liên quan đến cậu. Mãi mới chờ tới tối, đoán chừng Cảnh Từ đã thi xong, ông Cảnh lập tức cầm di động gọi cho cậu. Nhưng gọi liên tiếp vô số lần, Cảnh Từ đều không bắt máy. Đương nhiên Cảnh Từ không có khả năng nhận điện thoại của ông ta. Chỉ còn một tuần là đến vòng loại cấp tỉnh của cuộc thi Toán toàn quốc, thầy Triệu không biết tìm từ đâu tới một bộ đề. Thông báo cho bọn họ từ hai ngày trước, thi xong thì mau mau ăn cơm, sau đó tới lớp đội tuyển tiến hành kiểm tra thử. Trong vòng một ngày thi liên tục ba lần, dù là một đám học sinh khá giỏi cũng không chịu đựng được. Thầy Triệu không muốn bọn họ áp lực quá, tránh lúc thi không có trạng thái tốt. Sau khi thu bài về, ông nhìn thời gian rồi dứt khoát thả bọn họ về lớp tự học. Trên đường về phòng học, Cảnh Từ chợt băn khoăn liệu di động của mình đã tắt âm chưa. Cậu lôi ra xem, phát hiện ông Cảnh gọi mình mười cuộc điện thoại. Cậu im lặng chốc lát, sau đó đi đến bồn hoa bên trái khu dạy học, thấy xung quanh không có ai mới gọi lại cho ông Cảnh. Trong khoảng thời gian không bắt máy, ông Cảnh suy nghĩ rất nhiều. Ông ta chẳng hề để ý tại sao Cảnh Từ bỗng nhiên đạt được trình độ này. Với ông ta mà nói, có kết quả như bây giờ đã đủ. Không phải thầy Lưu nói rồi sao, bằng thành tích của Cảnh Từ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chức thủ khoa thi Đại học nằm chắc trong tay. Đến lúc kết quả công bố, ông ta sẽ đặt vài bàn, gọi hết bạn bè họ hàng tới khoe khoang, mát mặt biết bao. Ông Cảnh quyết định nói chuyện tử tế với Cảnh Từ, nhưng thái độ hình thành suốt mấy năm qua không phải là có thể thay đổi một sớm một chiều. Sau khi kết nối thông, ông ta vừa mở miệng là mang theo mùi thuốc súng: "Sao không nhận điện thoại? Tao đã gọi cho mày bao nhiêu lần?" Cảnh Từ hờ hững đáp: "Con đang tự học." Ông Cảnh lúng túng ho một tiếng, dừng mấy giây mới nói: "Mày nói thật cho tao biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với thành tích của mày?" Quả nhiên là vì thành tích. "Không có gì." Cảnh Từ cụp mắt nhìn cục đá nhỏ dưới chân: "Chỉ là muốn học hành chăm chỉ, không muốn tiếp tục ăn không ngồi rồi nữa." Muốn học hành chăm chỉ mà có thể từ vị trí số một đếm ngược nhảy một phát lên hạng nhất của trường? Ông Cảnh không tin, nhưng cũng lười tra cứu kỹ. "Mày..." Ông Cảnh cân nhắc câu chữ: "Nghe giáo viên chủ nhiệm lớp mày nói, mày định tham gia cuộc thi Toán?" Cảnh Từ dạ một tiếng. "Vậy sao không nói cho nhà biết?" Ông Cảnh nhíu mày phàn nàn: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện bằng em mày nữa..." Cảnh Từ không muốn nghe bất kỳ tin tức gì liên quan đến Cảnh Miểu. Cậu ngắt lời ông Cảnh, bình tĩnh nói: "Không cần thiết." Mấy tin nhắn wechat Cảnh Miểu gửi thật sự đâm vào tim cậu. Cậu đúng là kẻ cha không thương mẹ không yêu, không thì làm sao khi mới sinh ra chưa bao lâu đã bị trần truồng ném vào thùng rác chứ. "Không cần thiết?" Ông Cảnh cất cao giọng, ngay tức khắc chuẩn bị nổi giận. Nhưng nghĩ đến thành tích hiện tại của Cảnh Từ và vinh quang tương lai cậu có thể mang cho ông ta, ông ta đành dằn xuống ngọn lửa trong lòng: "Mày đây là đang giận bố mày?" Ông ta thở dài: "Chờ lúc mày trưởng thành sẽ hiểu tâm trạng chỉ tiếc mài sắt không nên kim của bậc cha mẹ." Ông Cảnh tận lực để ngữ khí của mình nghe ôn hòa hơn: "Sau này buổi chiều được nghỉ thì mày về nhà đi, dù sao trường mày cũng gần nhà. Mày lại đang ở độ tuổi đang lớn, về nhà để mẹ nấu cho mày ít đồ dinh dưỡng." Ngừng chốc lát, ông ta thêm một câu: "Thuận tiện còn có thể dạy kèm Miểu Miểu vài bài tập. Sang năm em trai mày lên lớp tám, sắp sửa phải chia lớp. Học kỳ này rất quan trọng, mày hướng dẫn nó một chút." Đến lúc ấy một nhà có hai anh em đều thi đỗ trường có danh tiếng, ông ta ra ngoài mới nở mày nở mặt làm sao. Cảnh Từ thản nhiên hỏi: "Cấp hai của nó còn quan trọng hơn cấp ba của con à?" Lông mày ông Cảnh hơi nhíu, thế mới nói không thể trách ông ta không thích nổi Cảnh Từ. Tính cách Cảnh Từ rất giống người đàn bà kia, vô cùng cực đoan, luôn tranh giành với em trai, chẳng hề biết nhường nhịn. "Không phải là mày có thành tích tốt sao, có thể thi hạng nhất, còn có thể tham gia tranh giải." Ông Cảnh nhớ ngày xưa Cảnh Từ thích nhất lời động viên của mình, được ông ta thuận miệng khen ngợi một câu là có thể vui vẻ rất lâu. Ông ta bèn nhẫn nhịn nhằm làm dao động cậu. "Miểu Miểu không bằng mày, nên mày giúp nó thêm một chút. Bọn mày là anh em ruột, gãy xương cốt vẫn còn gân. Bây giờ mày giúp nó, tương lai nó giúp mày, tốt biết bao. Mày sắp mười tám rồi, cần phải hiểu chuyện." "Không được." Vẻ mặt Cảnh Từ không cảm xúc, cậu gằn từng chữ: "Nó muốn nâng cao thành tích thì tìm gia sư đi. Con không có thời gian." "Phải học, cúp đây." Cảnh Từ cụp mắt, mắt điếc tai ngơ trước thanh âm phẫn nộ của ông Cảnh ở đầu dây bên kia. Cậu nhấn xuống nút tắt cuộc gọi một cách không do dự. Cậu không định hàn gắn quan hệ với người nhà họ Cảnh, cũng không có phẩm chất tốt là lấy ơn báo oán. Trong hai kiếp, Cảnh Miểu là người duy nhất cậu cảm thấy chán ghét đến mức buồn nôn. Muốn cậu dạy kèm Cảnh Miểu? Nằm mơ đi. Cảnh Từ đứng trước bồn hoa hồi lâu, xoa xoa mặt, mãi đến khi vẻ mặt trở lại bình thường mới nhấc chân về lớp. Sau khi cậu vào cửa là vừa lúc hết tiết một. Doanh Kiêu người khoác tay lên ghế, xoay nói chuyện với Hà Chúc. Nghe thấy tiếng động, hắn ngước mắt nhìn sang, thấy là Cảnh Từ bèn lập tức quay lại: "Sao bây giờ mới về, đã xảy ra chuyện gì à?" "Không có gì." Cảnh Từ kéo ghế ra ngồi xuống, rút một quyển ôn tập Toán ở kệ, vừa lật vừa nói: "Sắp đến kỳ thi rồi, thầy Triệu muốn bọn tôi thư giãn một chút." Doanh Kiêu gật đầu với vẻ suy tư, tầm nhìn rơi xuống ngòi bút di chuyển thần tốc của cậu, hơi nheo mắt lại. Một khi tâm trạng không tốt, Cảnh Từ sẽ vứt những bộ môn khác sang một bên, điên cuồng làm đề Toán để xả. Chẳng lẽ ban nãy đã xảy ra chuyện gì đó ở lớp đội tuyển? Doanh Kiêu lắc đầu, nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình. Ngoại trừ đánh vào đầu, bình thường Cảnh Từ sẽ không tức giận vì những việc khác. Vậy thì vì sao? Rõ ràng lúc ăn tối vẫn còn rất ổn mà. Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy Cảnh Từ bình tĩnh lấy điện thoại ra, không thèm nhìn qua mà dứt khoát bỏ vào ngăn bàn. Trên màn hình điện thoại chợt lóe sáng, Doanh Kiêu trông thấy tin nhắn wechat mới liên tục. Có thể liên hệ với Cảnh Từ bằng wechat, ngoài đám 11/7 bọn hắn thì chỉ còn lại người nhà họ Cảnh. Nếu là học sinh lớp 11/7, nhất định Cảnh Từ sẽ không có thái độ này. Cho nên, là người nhà họ Cảnh lại làm gì đó khiến Cảnh Từ khó chịu? Doanh Kiêu ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường, giữa hai tiết tự học buổi tối ở Thực nghiệm tỉnh là hai mươi phút giải lao, hiện tại mới hết tiết đầu có hai phút. Cảnh Từ giấu tâm tư của mình rất kỹ, trực tiếp hỏi sẽ dẫn đến việc bị cậu chuyển chủ đề, chẳng tìm ra được thứ gì. Doanh Kiêu sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi tiến đến cạnh Cảnh Từ và hỏi: "Đang làm bài à?" Cảnh Từ ừ một tiếng, ngòi bút không dừng, viết xuống một đáp án trắc nghiệm trong dấu ngoặc đơn. "Đồng phục của cậu vẫn ở nhà tôi đấy." Doanh Kiêu ngắm nghía chiếc bút bi trong tay, nói một cách tự nhiên: "Hai ngày thi này không có chỗ để. Mai tôi mang tới trả cậu." "Không vội." Rốt cuộc Cảnh Từ đã ngừng bút, quay đầu nói: "Tôi có ba bộ đồng phục, đủ thay giặt." Có lẽ do nguyên chủ luôn lười giặt quần áo, người khác chỉ có hai bộ đồng phục, nhưng cậu ta có những ba bộ. "Không vội." Doanh Kiêu lặp lại hai chữ này một lần, bỗng nhếch môi cười: "Bạn học nhỏ, tôi phát hiện cậu rất cố gắng đấy." Cảnh Từ nghe không hiểu: "Cái gì cơ?" Doanh Kiêu biếng nhác tựa lưng lên ghế ngồi, ý tứ sâu xa: "Quần áo của cậu để ở nhà tôi, tôi thấy quần áo là sẽ nhớ đến cậu..." Hắn hơi dừng lại rồi nở nụ cười: "Cho nên ý cậu là, bất chấp đến trường hay tan học, chỉ muốn tôi từng giây từng phút nhớ đến cậu?" "Cậu nói bậy bạ gì thế?!" Gương mặt Cảnh Từ nóng lên, suýt nữa là ném chiếc bút trong tay ra: "Tôi không có ý đó!" "À." Doanh Kiêu dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu: "Vậy là tôi tự mình đa tình rồi, xem ra tôi còn phải tiếp tục cố gắng." Cảnh Từ lấy lại bình tĩnh, không muốn phản ứng lại hắn. Cậu cúi đầu đang chuẩn bị làm bài tiếp thì nhận ra, bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng mình dễ chịu hơn rât nhiều. Doanh Kiêu liếc cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, đoán bây giờ cậu đã quên kha khá những chuyện loạn thất bát tao kia, bèn bắt đầu vào chủ đề chính: "Đúng rồi, cậu còn nhớ lần trước hai chúng ta đánh nhau ở nhà vệ sinh không?" Cảnh Từ đặt bút xuống, khép lại quyển sách rồi gật đầu: "Nhớ rõ." Doanh Kiêu tiếp tục nói: "Lần đó dùng cây lau nhà đánh người có sướng không?" Mối thù đánh vào đầu là cả đời không quên, Cảnh Từ lạnh lùng đáp: "Lúc ấy hẳn là phải ấn thêm mấy lần." Doanh Kiêu nhịn cười: "Đúng thế. Có điều, anh đây đã báo thù cho cậu." Sắc mặt Cảnh Từ chợt đổi: "Cậu lại đi đánh nhau à?" "Làm gì có. Tôi là hạng người như vậy sao." Doanh Kiêu rướn tới gần Cảnh Từ, hạ giọng: "Về sau tôi tra được là có kẻ trả tiền cho Lệ Sư, cố tình để thằng đó tới gây phiền phức cho tôi, nên cùng trừng trị cả thể." Cảnh Từ thầm giật mình: "Là ai thế?" Doanh Kiêu đáp tự nhiên không do dự: "Con riêng của bố tôi." Ánh mắt Cảnh Từ đọng lại, cậu lập tức bắt đầu hối hận mình nhiều chuyện. "Không sao." Doanh Kiêu nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, đưa tay nắm vai cậu rồi kề sát bên tai cậu, nói khẽ: "Người khác không thể biết, nhưng cậu thì có thể." Cảnh Từ không biết phải an ủi hắn thế nào mới tốt, lúc trước cũng chưa từng có ai kể cho cậu nghe loại việc riêng tư này. Cậu nhẫn nhịn hồi lâu, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý bọn họ mới vỗ lên tay Doanh Kiêu một cách cứng ngắc. Cậu nhỏ giọng nói: "Cậu... Cậu đừng buồn. Nếu cần thì có thể tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào, miệng tôi rất kín." "Miệng tôi rất kín." Đây là lần thứ hai Cảnh Từ nói với hắn câu này. Lần đầu tiên, Doanh Kiêu vốn dĩ không để ý, chỉ trêu đùa cậu vì thú vị, trả lời một câu chẳng có chút tôn trọng nào: "Kín cỡ nào?" Mà bây giờ —— Doanh Kiêu đối diện đôi mắt chăm chú của Cảnh Từ, trái tim mềm nhũn. Rõ ràng là tâm trạng đã kém cực kỳ, nhưng sau khi nghe chuyện của hắn, cậu lại an ủi hắn. Cảnh Từ tốt đến thế, sao hắn có thể không thích chứ. Doanh Kiêu nhắm mắt, đè cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực xuống, nói không hề gì: "Buồn cái gì, đã sớm không có cảm giác rồi." Hắn cúi đầu nhìn Cảnh Từ, hơi nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu và dịu dàng nói: "Nhà ai cũng có một đống phân, không cần đau lòng vì những thứ đồ buồn nôn đó. Chờ có cơ hội, xúc bọn họ ném vào trong đống rác là được." Cảnh Từ ngơ ngác rồi lập tức phản ứng lại. Sở dĩ tối nay Doanh Kiêu trêu chọc cậu, thậm chí chủ động nhắc đến mấy chuyện xấu xí trong nhà mình cho cậu, kỳ thực là làm nền cho câu cuối cùng này. "Cậu..." Cảnh Từ há miệng, lúc này mới nhận ra cổ họng mình khô khốc, gần như nói không nên lời. Trái tim cậu thấy ấm áp gần như sắp nổ, dằn lòng hồi lâu cậu mới khó khăn nói: "Cậu... Sao cậu biết?" Doanh Kiêu nghe vậy bèn cười đáp: "Quan hệ giữa hai ta thế nào, sao tôi có thể không nhìn ra chứ?" Cảnh Từ vô thức tiếp lời hắn: "Quan hệ thế nào cơ?" Bạn cùng lớp? Bạn cùng bàn? Doanh Kiêu rũ mắt nhìn Cảnh Từ. Khi đối diện với ánh mắt của cậu, hắn bỗng liếm môi: "Quan hệ cho nhau nụ hôn đầu tiên." Cảnh Từ: "..." Cảnh Từ hơi sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ bừng. Tác giả có lời muốn nói: Với tính cách của Cảnh Cảnh, cứ phải người mặt dày và cợt nhả như anh Kiêu, luôn kiên nhẫn chủ động trêu chọc. Nếu thay bằng người khác, đoán chừng kết cục chính là một tờ lưu bút vô thưởng vô phạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương