Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 41: Chu Minh Phong Hẳn Là Sẽ Không Để Cô Ngủ An Ổn Được Như Thế



Đối với một số người mà nói, sự nghiệp quan trọng hơn so với tình yêu nam nữ.

Chu Minh Phong là một nhân vật trong giới kinh doanh nhưng luôn giữ mình trong sạch. Lúc con trai ba tuổi, anh cùng Chung Phỉ đã chung ý muốn ly hôn, chỉ là khi đó con trai còn nhỏ, hai người ước định chờ con trai lớn một chút thì chính thức ly hôn, trôi qua bảy năm mặc dù hai người vẫn chung dưới một mái nhà, nhưng ngày bình thường giao lưu cũng không nhiều. Chung Phỉ vội vàng tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, anh cũng vội vàng mấy chuyện của công ty.

Chờ sau khi ly hôn, Chu Minh Phong khôi phục trạng thái độc thân, không phải là không có người giới thiệu cho anh mấy đối tượng thích hợp, thậm chí có không ít người còn ám chỉ anh, không cần phụ trách, chỉ cần dùng tiền nuôi dưỡng tình nhân là được.

Nhưng mà Chu Minh Phong tựa hồ không có dục vọng.

Đây chỉ là cách nhìn của một số người, bọn họ không hiểu rõ Chu Minh Phong, anh không phải là không có dục vọng, chỉ là tâm tư không tồn tại tình yêu nam nữ.

Một bên bề bận công việc, một bên nhìn chằm chằm con trai, đã phải bỏ ra hơn một nửa tâm tư rồi.

Anh biết ngày thường Khương Tân Tân rất đẹp, bạn tốt của anh cũng nói, còn tưởng rằng anh thanh tâm quả dục, không nghĩ tới là do ánh mắt quá bắt bẻ, chỉ có tuyệt sắc mới có thể làm cho anh động tâm.

Không ai biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy Khương Tân Tân, ngoại trừ việc chỉ cho rằng cô có dáng dấp rất đẹp ra, cũng không có ý gì khác.

Sở dĩ cùng với cô kết hôn, còn có ẩn tình khác, trong lòng cả hai người đều biết rõ.

Trong kế hoạch của Chu Minh Phong, đoạn hôn nhân với Khương Tân Tân cũng sẽ không quá lâu dài, có lẽ sang năm, có lẽ mấy năm sau, hai người sẽ ly hôn hòa bình. Chỉ cần cái thân phận Chu phu nhân này, mà anh vì giữ lời hứa. Anh đều đã lên kế hoạch cả rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một sai lầm.

Tựa hồ cô như biến thành một người khác.

Ngay từ đầu anh muốn làm rõ cô muốn làm cái gì, có phải trước đó cô giả vờ chất phác kiệm lời hay không, nhưng bây giờ sự tình càng ngày càng không nằm trong khống chế của anh.

Chu Minh Phong đến sáng sớm mới chìm vào giấc ngủ, nhưng anh vẫn tỉnh lại trước bảy giờ sáng.

Một buổi tối không nghỉ ngơi tốt, nên cơ thể cảm thấy rã rời.

Thời điểm Chu Minh Phong đi làm, Khương Tân Tân vẫn còn đang gặp gỡ Chu công, lúc cô tỉnh ngủ, cả Chu Diễn nữa đều đã rời đi lâu rồi, Dương quản gia theo lệ cũ bưng cho cô một bát cháo tổ yến, vừa cười vừa nói: "Thiếu gia đợi đã tầm mười năm phút đồng hồ."

Ngay từ đầu Khương Tân Tân còn chưa kịp phản ứng, sau đó kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ đang chờ tôi?"

Dương quản gia cười: "Có lẽ là vậy."

"Lái xe trong nhà không đưa đi sao?" Khương Tân Tân hỏi.

Dương quản gia lắc đầu: "Thiếu gia muốn đi bộ, tôi nhìn thiếu gia lớn lên, cậu ấy quật cường giống như khi còn bé vậy."

Mặc dù Khương Tân Tân không thấy Chu Diễn lớn lên, thế nhưng cô đã xem hết quyển tiểu thuyết, tuổi tác của vợ tương lai cậu xấp xỉ nhau, nhóm máu, chiều cao cũng thuộc danh môn a! Nếu như lúc ấy tác giả viết thêm mấy ngoại truyện nữa, thì cô sẽ biết tương lai Chu Diễn có con gái hay là con trai.

Cô cảm thấy kiêu ngạo khi biết mọi chuyện, có lẽ đây chính là cả người mang hào quang trong truyền thuyết?

"Quật cường cũng thật đáng yêu." Khương Tân Tân một tay chống cằm cười nói.

Chí ít Chu Diễn quật cường nhưng vẫn không có làm chậm trễ người khác, cũng không tạo cho người khác cảm giác rối ren.

Dương quản gia lại hỏi: "Phu nhân, hôm qua ngài uống say sao?"

Lúc này Khương Tân Tân mới nhớ tới hôm qua mình có uống chút rượu.

Bất quá cô chỉ nhớ chuyện Chu Minh Phong đi đến chỗ của Tôn Văn Thanh đón cô về thôi, còn chuyện thì không quá nhớ kỹ.

Cô nghĩ, sau khi cô trở về hẳn là tắm rửa luôn rồi đi ngủ đi!

"Có một chút." Khương Tân Tân hỏi: "Làm sao rồi? Chẳng lẽ tôi uống rượu rồi phát điên sao?"

Mặc dù cô hỏi, nhưng rất tự tin tửu lượng của mình.

Trước khi xuyên sách, tửu lượng của cô cũng không tệ.

Bình thường khi cô uống say đều không thích nói chuyện, chớ nói là nổi điên, với lại ngày hôm qua cô cũng không tính là say quá. Chí ít cô có nhớ hôm qua Chu Minh Phong đến đón cô, còn buộc dây giày cho cô nữa.

Dương quản gia cười lắc đầu: "Hẳn là không có, thời điểm hôm qua tiên sinh đón ngài trở về, chúng ta đã ngủ rồi, không nghe được tiếng vang."

Khương Tân Tân yên tâm.

Cô cảm thấy nếu như cô uống rượu phát điên, hẳn là Chu Minh Phong sẽ không để cô ngủ an ổn như thế.

Bất quá để an tâm, sau khi cô ăn xong bữa sáng, thì lấy điện thoại di động ra, thử thăm dò nhắn tin cho Chu Minh Phong:【A, ngày hôm qua chắc tôi không làm phiền tới anh nghỉ ngơi chứ?】

Tập đoàn Chu thị.

Ngay lúc Chu Minh Phong xử lý công việc, anh rất chú tâm vào sự nghiệp, một khi đã vùi đầu vào công việc, tựa hồ mấy chuyện khác đều không thể làm ảnh hưởng đến anh.

Điện thoại đặt ở trên bàn làm việc bỗng rung một chút, anh không hề lo lắng mở lên xem.

Nếu thật sự có chuyện rất quan trọng, bình thường đều sẽ trực tiếp gọi điện thoại.

Tin nhắn hoặc là Wechat, đều đại biểu có thể tạm thời để ở một bên.

Còn tốt Khương Tân Tân không có trông cậy vào anh có thể trả lời luôn, thấy anh không trả lời, suy đoán anh hẳn đang bận, nên liền đem chuyện này gác sang một bên. Cô bắt đầu suy nghĩ có nên đi làm hay không, kỳ thật bây giờ đối với cô mà nói, ý nghĩ muốn đi làm đã không còn lớn nữa. Con đường trở thành xã súc kia cô đã từng chuẩn bị, nhưng nếu như cô không đâm đầu vào đường cùng, hay trừ phi cô bị vùi dập vì chuyện gì đó thì cô sẽ chả muốn đâm vào tình trạng thua thiệt đâu.

Bất quá cái chuyện thi cấp độ tiếng Nhật, cô vẫn muốn thi.

Bởi vì cái gọi là tài năng nhiều, trên người có thêm một tờ giấy chứng nhận, đối với cô mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Thế nhưng không sử dụng ngôn ngữ thường xuyên sẽ hay quên, vì củng cố, cô sẽ ôn tập, hoặc là đi làm công việc này.

Ôn tập thì càng không có ý nghĩa gì, trước khi xuyên sách cô đã đạt đến trình độ tối đa, mà loại ngôn ngữ này cũng không tính là tiện nghi... Càng nghĩ, vẫn là đi làm tương đối tốt, cô có thể củng cố còn có thể kiếm tiền, thuận tiện lý lịch còn có thêm kinh nghiệm công việc, quả thực hoàn hảo.

Khương Tân Tân vẫn là Khương Tân Tân, cái gì đều muốn nắm trong tay, cái gì đều không nghĩ bỏ qua.

Nghĩ rõ ràng chuyện này, Khương Tân Tân gọi điện thoại cho bạn học của nguyên chủ, hiện tại cô đã biết bạn học này gọi là Đường Nhã.

Đường Nhã là một người hướng ngoại nên nhiệt tình, sau khi sắp xếp xong xuôi với Khương Tân Tân: "Tôi đã nói chuyện với anh rể xong rồi, hôm nay nếu cô có rảnh rỗi thì có thể trực tiếp đến phỏng vấn, phỏng vấn qua liền có thể vào làm, kỳ thật nếu như không phải tôi muốn xuất ngoại, tôi cũng không muốn từ chức, thật đặc biệt nhẹ nhõm a, lúc ế hàng có khả năng một tháng phải chỉ phải đi làm tầm ba bốn ngày."

Khương Tân Tân càng tâm động.

Hiện tại cô không thiếu phần tiền lương này, nhưng ai lại ngại nhiều tiền a.

Tại đối với chuyện tương lai mà suy nghĩ, tốt nhất nên kiếm thật nhiều tiền hoặc là làm lão bản, tiếp theo là tiền lương của lão bản ít hay nhiều, nếu ít thì thôi làm nhân viên cho rồi.

Sau khi Khương Tân Tân liên hệ với anh rể của Đường Nhã xong, liền ăn mặc đơn giản sau đó liền lái xe đến công ty thực phẩm kia.

Cô vẫn để chiếc xe kia ở trong tiểu khu của Tôn Văn Thanh, lúc này cô không thể đi con xe đấy.

Chu gia có bốn chiếc xe.

Một chiếc là con Porsche của cô, còn có hai chiếc khác là xe mà Chu Minh Phong hay đi, còn có một chiếc từ khi cô xuyên sách, không thấy nó đi khỏi nhà để xe bao giờ.

Hôm nay nó rốt cục cũng có thể nhìn thấy ánh nắng.

Chiếc xe này Khương Tân Tân cũng rất hài lòng, ngoại hình chiếc xe này cũng bình thường, người mà không hiểu biết nhiều về xe thì sẽ nhìn không chiếc xe này chỉ dưới xe limousine. Lúc đầu Khương Tân Tân cũng không hiểu, lúc mới tới nhìn thấy trong ga-ra có chiếc Porsche Maybach bình thường này có chút không hợp, còn có chút buồn bực, về sau tra xét một chút mới biết được chiếc này nhìn có vẻ thường thường không có gì lạ, nhưng giá của nó phải hơn hai trăm vạn.

Rất thích hợp lái xe này, căn bản Khương Tân Tân không muốn đi làm mà tỏ ra mình quá giàu có hay gì, ngàn vạn không thể để cho người ta nhìn ra cô là phu nhân hào môn.

Người khác nhìn không ra, cô sẽ không tận lực khoe khoang.

Người khác đã nhìn ra, cô cũng không sợ.

Dù sao chỉ là công việc mà thôi ~

Xem đường hướng dẫn đi, Khương Tân Tân mới phát hiện ra công ty này đúng thật là không gần.

Chỉ lái xe thôi đã mất gần bốn mươi phút, hơn nữa bên trong còn một khu khoa học kỹ thuật. Thời điểm cô đến chỉ mới vừa qua thời gian nghỉ trưa, tìm một chỗ đậu xe sau khi đậu xe xong, liền gặp Đường Nhã ở trước cửa ra vào.

Đường Nhã người này thật tốt, còn cố ý đón cô đến phỏng vấn.

Phỏng vấn phi thường thuận lợi, anh rể của Đường Nhã hỏi cô mấy vấn đề, sau khi kiểm tra trình độ của cô, liền hẹn cô cuối tuần có thể trực tiếp tới làm.

Công việc này không có quy định về thời gian, cũng không cần quét thẻ, điểm này làm Khương Tân Tân đặc biệt hài lòng.

Cấp trên còn giới thiệu Khương Tân Tân với một vị đồng nghiệp nam cùng tổ cô.

Cấp trên cười nói: "Tân Tân, giới thiệu cho cô một chút", "Đây cũng là đồng nghiệp cùng chung tổ với cô, về sau cô có cái gì không hiểu có thể hỏi cậu ta, đúng rồi cậu ta gọi Lý..."

Vị đồng nghiệp nam lập tức đánh gãy lời nói: "Gọi tôi là Edwin cũng được."

Cấp trên sững sờ, nhưng dáng vẻ vẫn tươi cười vui vẻ.

"Tốt, Edwin đi du học ở Nhật Bản mới trở về, người khác cũng rất tốt." Cấp trên xoay chuyển lời nói: "Edwin, Tân Tân giao cho cậu."

Edwin gật đầu: "Yên tâm."

Khương Tân Tân cảm thấy vị đồng nghiệp nam này cũng rất đẹp mắt.

Không nói khoa trương chút nào, từ khi cô xuyên sách đến nay, cũng coi như là gặp không ít người soái ca, cái vị Edwin không phải đẹp trai nhất, nhưng tuyệt đối cậu ta là một người có gu ăn mặc nhất.

——————

Ngay tại lúc Khương Tân Tân cảm thấy quen với đồng nghiệp mới, cũng gặp phải Chu Diễn, mặt trời đã gần khuất rồi.

Hai ngày ngắn ngủi, màu da của cậu đã đen một chút rồi.

Bất quá cho dù là như vậy, ở trong một đám công nhân bốc vác, cậu vẫn là trắng nhất trong đám người.

Mùa hè dễ dàng mệt rã rời, đêm qua Chu Diễn nhìn thấy một màn "Kinh dị" kia thì ngủ không được ngon lắm, đến cái giờ này quả thực buồn ngủ, cho dù cậu đang dựa vào tường, thì vẫn có thể ngủ được luôn. Chính lúc cậu mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, cậu đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc xe đậu cách đó không xa, một cỗ quen thuộc xe, cậu buông thùng giấy trên tay xuống, lấy vạt áo thun lên dụi mắt lau đi mồ hôi trên mắt, nhìn chăm chú vào chiếc, đúng thật là xe nhà mình!

Phản ứng đầu tiên của Chu Diễn là: Cha cậu đến rồi!

Thế như có khả năng, dù sao đây là một công ty nhỏ trên danh nghĩa của ba ba, cha cậu làm việc luôn nghiêm túc để bụng, tới đây quan xác cũng rất bình thường, vậy cha cậu có thuận tiện đến nhìn biểu hiện của cậu hay không?

Trong lúc nhất thời, Chu Diễn lập tức tràn đầy sự vô tận. Không nghĩ đứng thêm mấy phút nữa, cũng không muốn đi ngủ, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này đi làm việc thôi.

So với hai ngày trước càng thêm ra sức, một người đều phải làm việc nhanh mà lượng công việc là dành cho hai người.

Mấy đại ca vận chuyển khác nhìn Chu Diễn, cảm khái không thôi, bắt đầu thảo luận ——

"Vẫn là người trẻ tuổi thể lực tốt!"

"Chính là, thời điểm tôi giống cậu ta, một người có thể chuyển hai trăm cục gạch trong một lần!"

"Trương ca thật khỏe mà!"

——————

Lúc xế chiều, Chu Minh Phong lúc này mới rảnh nhìn điện thoại một chút, đương nhiên có thấy tin nhắn của Khương Tân Tân.

Anh vô ý gõ bàn làm việc, cũng không biết anh buông lỏng một hơi hay là tiếc nuối, cô chỉ uống có chút rượu, mà đã quên mấy chuyện tốt mà cô làm hôm qua đi rồi.

Khả năng, đại khái là xuất phát từ một loại tâm lý rất không hiểu, anh nhắn lại ——

【Không có, chỉ là hứa cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay.】

(Sao mình không nhớ là có đoạn này vậy ta, anh nhà có nhớ nhầm không nhỉ????????????)

Một giây sau Khương Tân Tân đã trả lời:【???】

Thần sắc Chu Minh Phong vui vẻ.

Đánh rắn đánh bảy tấc.

Buổi chiều này, anh lại có kiên nhẫn nhắn tin với cô từng chữ từng chữ một:【Cô đã đáp ứng rồi.】

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó liên quan tới chuyện đi làm này, một chút độc giả cảm thấy không quá quan trọng, tôi giải thích một chút a, đi làm một tháng chỉ phải đi ba hay bốn ngày mà thôi (sẽ không ảnh hưởng đến chuyện khác) đoạn kịch bản không tính rất nhiều nhưng nó lại quan trọng. Tôi rất muốn nói về chuyện Tân Tân sinh, có sự nghiệp có mộng tưởng cũng có tương lai cùng chung chí hướng chí hữu = =

Đồng nghiệp nam Edwin này không phải là nam phụ, về sau sẽ trở thành bạn nam rất quan trọng của Tân Tân ( hữu nghị thuần túy)
Chương trước Chương tiếp
Loading...