Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 43: "Tiền Lương Của Tôi Đều Ở Trong Cái Thẻ Này."



Chu Minh Phong đi đến cửa phòng ngủ, gõ cửa tầm mấy phút sau mới có người đẩy cửa ra.

Đi vào liền nhìn thấy Khương Tân Tân đang nằm ở trên giường.

Anh đi tới mới phát hiện ra cô nằm hình chữ đại, một mặt không lưu luyến cuộc sống này, thậm chí là chết lặng nhìn lên trần nhà.

Cũng may là Chu Minh Phong gan lớn, nếu như là Chu Diễn nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị hù cho rằng cô đã không còn tại trần thế nữa rồi. Chu Minh Phong đi đến, tiện tay kéo một chiếc ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống, anh nhìn cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tròng mắt Khương Tân Tân chuyển động mấy lần, cuối cùng đối mặt với ánh mắt của anh.

Chu Minh Phong biết rõ cô vì cái gì mới như vậy, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Thế nào? Có muốn gọi cho bác sĩ Vương tới đây hay không?"

Khương Tân Tân suy yếu lắc đầu.

Cô xem thường bác sĩ.

Đừng nói là khám bệnh, nếu như hô hấp cũng đòi tiền, cô tình nguyện không gọi.

"Không cần, tôi chỉ hơi mệt chút thôi." Giờ khắc này Khương Tân Tân, đúng thật là bộ dáng cô giống như muốn đổ bệnh.

Khi xuyên sách tới, tinh thần của cô vốn luôn ở trạng thái khỏe mạnh.

Những ngày này vì chuyện mở tiệm, mỗi ngày đều bôn ba chạy bốn phía.

Hôm nay đột nhiên cô cảm thấy kiếm tiền không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.

Chí ít, cô cảm thấy tới khi cô bốn mươi tuổi, cô vẫn không thể kiếm được số tiền lên tới tám chữ số.

Cho dù cô kiếm được từng đấy thì sao chứ, vẫn phải mua đồng hồ đeo tay cho Chu Minh Phong thôi, trong lúc nhất thời, tâm tình của cô giống như một meme—— chết đi coi như xong. jpg

Mặc dù cô biết không đến hai ngày, cô sẽ giống như tiểu Cường đánh không chết mà lại đầy máu hồi sinh, nhưng mà hai ngày này, cô cho phép chính mình bi quan chán đời.

Chu Minh Phong với Khương Tân Tân khác nhau, đối với nhược điểm của cô thì anh hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nhược điểm cơ bản của cô thì anh lại biết.

"Nghe nói cô không ăn cơm tối." Chu Minh Phong nói: "Thật sự không làm sao?"

Khương Tân Tân tiếp tục lắc đầu, ánh mắt dần dần dời xuống đồng hồ của anh, lập tức trong lòng như bị dao đâm, đau quá.

Cái này xem thôi cũng thấy rất đắt.

Trốn tránh giải quyết không phải là biện pháp tốt, vượt khó tiến lên phía trước mới thành công, Khương Tân Tân thống khổ nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ yếu như muỗi: "Cái đồng hồ đeo tay..."

Chu Minh Phong nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của cô, kỳ thật anh đã hối hận khi đã nói đùa với cô.

Cô mới bao nhiêu tuổi, anh so với cô lớn hơn mười mấy tuổi, làm sao lại so đo với cô như vậy.

Nhưng chính Chu Minh Phong không có phát giác ra, anh đã rất nhiều rất nhiều năm không nói giỡn với người khác rồi.

Trong lòng suy nghĩ không trêu cợt cô nữa, nhưng cơ thể lại phản ứng thành thật hơn, nghe được cô nói đến đồng hồ đeo tay, trên mặt anh có một tia nghi hoặc, tựa hồ không nhớ ra chuyện này.

Khương Tân Tân nhìn phản ứng này của anh, trong lòng không khỏi hối hận, làm sao cô lại chủ động nói nha!

Làm người quá thành thật vẫn là không tốt.

Thế nhưng nếu giả bộ như không biết, thì chính mình giống như không tốt lắm, đây không phải là nguyên tắc làm người của Khương Tân Tân.

Lời nói cũng đã nói rồi, Khương Tân Tân đành phải nói: "Anh nói cho tôi biết một chiếc đồng hồ đeo tay có giá bao nhiêu đi."

Chu Minh Phong mới chợt hiểu ra, lại ấm giọng hỏi: "Cô là vì chuyện này mà không ăn cơm?"

Khương Tân Tân gật đầu: "Cảm thấy rất ngại ngùng."

Cô lập tức buồn bã, thế mà vẫn có khí lực ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy hối hận: "Tôi không nên uống rượu, về sau cũng không uống rượu nữa."

Đằng sau câu nói kia, là có chút cắn răng nghiến lợi.

Đời này cũng không muốn uống rượu nữa.

Uống rượu làm hỏng việc, cổ nhân thật sự không lừa mà.

Chu Minh Phong nghe được lời này.

Trong đầu không tự chủ hiện ra bộ dạng hôm qua khi cô say rượu.

Khương Tân Tân nhìn Chu Minh Phong không nói gì, biểu lộ trên mặt anh thì cô lại không nhìn thấy có phản ứng gì lớn, có chút kỳ quái. Cô tiếp tục sám hối: "Hôm qua thật sự ngại mà, anh còn phải chiếu cố tôi nữa, còn chuyện về đồng hồ đeo tay, anh yên tâm..."

Kế tiếp câu nói "Anh yên tâm", cô thật sự không thể nói được nữa.

Quá đau thịt.

Chu Minh Phong cũng cảm thấy không nên chạm đến nỗi đau của cô nữa

Nghĩ đến đây, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu: "Không cần cái này đâu, chỉ cần đồng hồ đeo tay thông minh mới được nghiên cứu ra gần đây là được rồi."

Bỗng nhiên Khương Tân Tân nhìn về phía anh: "Đồng hồ đeo tay thông minh???"

Mặc dù đồng hồ đeo tay thông minh cũng có đắt, nhưng với chút tri thức nông cạn của cô, coi như là đắt, thì cũng không quý đến mức làm người sợ hãi đâu.

Chu Minh Phong gật đầu: "Vẫn còn chưa đưa ra thị trường, chủ yếu là vì xã hội hiện đại để con dân được khỏe mạnh, định giá cũng không cao, người phát minh ra nó là đàn em của tôi, tôi có đầu tư vào đấy một chút, hai ngày trước cậu ta cầm đến cho tôi một cái để dùng thử, rồi rút ra nhận xét để làm số liệu tham khảo."

Khương Tân Tân lại hỏi dò: "Cái kia đắt sao?"

Chu Minh Phong bật cười: "Đương nhiên không đắt, lúc đầu thì ra giá ổn định trên thị trường."

Khương Tân Tân hung hăng thở dài một hơi.

Cái gì mà gọi là phong hồi lộ chuyển*, đây chính là vậy đó!

(* Nghĩa là đột nhiên xoay chuyển 180⁰)

Cái gì mà như trùng sinh lại, đây chính là vậy đó!

Ngay tại lúc cô phải gánh trên vai trăm vạn ngàn, lại có một thông báo, muốn đồng hồ đeo tay thông minh giá cả lại ổn định, một chút đều không đắt, Khương Tân Tân giống như là có người truyền chân khí cho vậy, một giây sau mặt mày tốt lên không ít, ánh mắt trước đó còn uể oải bây giờ đã khôi phục lại sự linh động, lúc này không nhịn được mà nói mấy lời hùng hồn: "Chiếc đồng hồ đó khi nào ra mắt thị trường tôi lập tức mua cho anh ngay, đúng rồi, đại khái nó mất bao nhiêu tiền?"

Chu Minh Phong hơi suy nghĩ một chút: "Không rõ lắm, chỉ biết chắc là sẽ không vượt qua một ngàn tệ đâu."

Khương Tân Tân gật đầu: "Tốt, về sau tôi mua cho anh, mua cho anh tận bảy chiếc đồng hồ đeo tay luôn, mỗi ngày anh có thể đổi một cái, cả một tuần mà không trùng cái nào luôn!"

Nói tới đây, cô dừng một chút, sau đó nhỏ giọng bổ sung một câu: "Đương nhiên, điều kiện là không nhiều hơn một ngàn tệ. Tôi rất nghèo a."

Trong mắt Chu Minh Phong có sự bất đắc dĩ: "Nghèo?"

Muốn làm cho anh hối hận vì lời trêu cợt ngày hôm nay sao, vậy thì sai rồi anh không hề hối hận.

Dù sao hôm qua anh đã bị cô giày vò suốt cả một buổi tối rồi.

Điều duy nhất anh có chút hối hận chính là, không nên dọa cô lâu như vậy, khiến cho cô không ăn cơm tối.

Khương Tân Tân: "..."

Cô lựa chọn ăn ngay nói thật: "Hôm nay tôi thấy đồng hồ đeo tay rất đắt rất đắt. Dù sao thì không nghèo lắm, nhưng đúng thực là tôi không có năng lực mua tặng anh đồ đắt."

Chu Minh Phong cười: "Không có ý nghĩ thật để cô tặng đâu, bất quá cô đã nhắc nhở tôi."

Nói xong anh lấy ví từ trong túi ra, mở ra rồi lấy một tấm thẻ đưa cho cô: "Thật có lỗi, trước đó là tôi sơ sẩy, quên đưa cho cô cái này."

Khương Tân Tân thăm dò liếc nhìn một cái, không phải thẻ màu đen.

Cô cầm tấm thẻ này lên, ánh mắt mờ mịt: "Đây là?"

"Tiền lương của tôi đều ở trong cái thẻ này."

Tiểu nhân trong lòng Khương Tân Tân bĩu môi: Có quỷ mới tin anh.

Ông chủ mà còn có đồ chơi là thẻ lương sao?

"Anh mà cũng có tiền lương sao?" Cô biểu đạt suy nghĩ của mình.

"Ân." Chu Minh Phong cũng rất khôn khéo: "Thời đại học có đi làm ở công ty do một đàn anh mở, về sau, đàn anh đó để cho tôi tạm giữ chức, xem như là cố vấn thương nghiệp, đàn anh đã giúp tôi rất nhiều, hiện tại tôi vẫn là cố vấn thương nghiệp cho anh đấy."

Khương Tân Tân nhớ lại một chút, đích thực trong nguyên văn đàn anh này có được ra sân, bất quá đàn anh này là người dìu dắt Chu Diễn ở phía sau.

Chu Minh Phong có quan hệ rất tốt với đàn anh này, có thể nói như vậy, trong giới kinh doanh cũng coi là một người tài. Thời điểm Chu Minh Phong lập nghiệp, đàn anh đã giúp anh rất nhiều rất nhiều, sau khi Chu Minh Phong thành công, vẫn chưa quên vị này, bởi vậy trong nguyên văn, sau khi Chu Diễn tốt nghiệp cậu bắt đầu lập nghiệp, đàn anh kia cũng đã dìu dắt, giúp đỡ cậu trong sáng hoặc trong tối.

"Thật sự có tiền lương?" Khương Tân Tân vẫn kinh ngạc.

Lần này Chu Minh Phong không lừa cô nữa.

Theo kế hoạch của Chu Minh Phong, sẽ làm cho cô một lần nữa "Sống" lại, rồi đưa cô đi ra ngoài ăn khuya.

Nhưng không biết vì cái gì, mà anh lại mở ví ra đưa cho cô tấm thẻ này.

Anh với cô có quan hệ, nhưng từ lúc đầu không nên giống như vậy.

Bắt đầu từ lúc chung giường chung chăn gối với cô, thì mọi chuyện đều không được bình thường.

Chu Minh Phong biết rõ, rất nhiều chuyện không còn nằm trong sự khống chế của anh nữa, từ buổi tối hôm qua nó vẫn không ngừng, anh không chỉ không cảm thấy tâm phiền, ngược lại thì bị mất ngủ, nhưng mà anh nguyện ý bỏ qua, chỉ vì trong nhân sinh của anh luôn có một từ đó là "Tình thế bắt buộc".

"Có." Chu Minh Phong nói: "Cụ thể bao nhiêu tôi không rõ lắm, cô có thể tự mình đi xem."

Khương Tân Tân rất tâm động, nhưng vẫn giãy dụa nói tiếp: "Cho ta làm cái gì nha."

Chu Minh Phong tròn mắt: "Cho cô dùng."

Khương Tân Tân sẽ không vì cái này mà cảm động đâu.

Đại khái là... Mấy người bạn trai cũ kia của cô đều đã từng muốn đem thẻ lương cho cô.

Nhưng cô đều không có nhận đâu, không phải là vị không muốn tiêu tiền của bạn trai, chính là vì phòng ngừa vạn nhất, nếu là vào một ngày nào đó mà chia tay, thì cãi nhau về chuyện này sẽ không tốt.

Dù sao thì với nhân phẩm của đàn ông, thời điểm yêu đương ngọt ngào sẽ không nhìn ra.

Bất quá cũng may, mỗi một lần chia tay, mấy người bạn trai cũng không có làm ra chuyện cực phẩm gì đó, ngẫm lại cũng đúng, đàn ông cô coi trọng, sao có thể là một người kém cỏi được.

Hiện tại Chu Minh Phong cho cô, tình huống lại không giống nhau.

Làm gì mà không cầm nha.

Khương Tân Tân cầm tấm thẻ này, đã nghĩ kỹ, hai ngày này mà có rảnh thì đi xem bên trong có bao nhiêu tiền.

Cô lại hỏi: "Tôi có thể chi tiêu bao nhiêu?"

"Toàn bộ." Chu Minh Phong luôn luôn hào phóng: "Nếu xài hết rồi thì nói cho tôi biết."

Khương Tân Tân: Trong thẻ này liệu có bảy đến tám chữ số không, cho dù anh là ông chủ, anh nói lời này tôi cũng nên thoải mái.

Cô cười hì hì đem thẻ cất kỹ.

Chu Minh Phong lại hỏi: "Muốn đi ra ngoài ăn chút gì đó không, a Diễn còn đang chờ chúng ta."

Hiện tại Khương Tân Tân đã giải quyết nguy cơ mắc nợ, còn nhận được một tấm thẻ, đương nhiên đã phục hồi lại lượng máu rồi nha, cô hỏi: "Ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Tâm tình Khương Tân Tân đang tốt, với tinh thần tươi như hoa nhảy xuống giường rồi chạy chân đất tới phòng để quần áo thay bộ đồ.

Lúc Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân xuống lầu, Chu Diễn đang ngồi ở trên ghế sa lon buồn bực ngán ngẩm đợi một lúc lâu.

Chu Diễn nhìn Khương Tân Tân mặt đầy sự vui vẻ, không giống như là dáng vẻ sinh bệnh gì cả, nên lặng lẽ thở dài một hơi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...