Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 67



Chu Minh Phong ôm gối với chăn, cùng Khương Tân Tân ngủ ở rạp chiếu phim riêng.

Tuy nhiên không thoải mái như ngủ trên giường, Chu Minh Phong không tính là ngủ an ổn, nhưng mỗi lần bị tỉnh giấc, anh đều nhìn Khương Tân Tân ngủ một lúc.

Chỉ mới 21 ngày đã dưỡng thành một thói quen.

Quả nhiên là như vậy. Chí ít hiện tại anh đã có vài quen thuộc khi ở cùng nàng.

Thời điểm Chu Minh Phong tỉnh lại, Khương Tân Tân vẫn còn đang ngủ say. Anh còn phải đi công tác, nên không thể chậm trễ, chỉ dặn dò Dương quản gia bảo dì giúp việc trong nhà khi dọn vệ sinh không được ầm ĩ làm phiền đến cô, sau đó liền vội vàng rời đi.

Khi Khương Tân Tân triệt để tỉnh táo, cô ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh chung quanh, lúc này mới nhớ ra, hôm qua cô ngủ quên, Chu Minh Phong bồi cô xem phim... Cô đã không còn nhớ kịch bản phim hôm qua, cũng không nhớ rõ mình ngủ quên lúc nào. Rạp chiếu phim còn tia sáng lờ mờ, nên cô không biết bây giờ là lúc nào, đang muốn sờ điện thoại, thì mò được một chiếc đồng hồ đeo tay.

Là đồng hồ của Chu Minh Phong.

Cô vẫn còn có chút ấn tượng. Cho nên, đêm qua anh với cô ngủ ở nơi này sao? Trong lòng trào lên một cỗ tư vị không rõ, cô đã tiếp thu được, thận trọng để đồng hồ của anh vào trong túi, lúc này mới từ rạp chiếu phim đi ra.

Rất ít khi Khương Tân Tân rơi vào trầm ngâm.

May là trong nhà này lão hồ ly có chỉ số thông minh nhất đã đi làm, nếu không khi Chu Minh Phong nhìn thấy bộ dáng của cô nhất định sẽ sinh nghi.

Chu Diễn cũng đã đi làm, cho dù Chu Diễn còn ở nhà, Khương Tân Tân sẽ không lo lắng. Dù sao tiểu tử này quá non.

Hai người họ Chu đều không ở nhà, Khương Tân Tân vẫn có thể ngẩn người suy nghĩ hồi lâu.

Rất kỳ lạ nha, cô sợ nhất là loại chuyện linh dị, lúc ở khách sạn, nếu như tấm gương đặt đối diện giường, cô sẽ cảm thấy khó chịu, đồng thời sẽ não bổ rất nhiều điều, nhưng lúc này, trong tay cầm một tập tranh quái dị, mà cô lại không cảm thấy sợ hãi.

Bất quá tập tranh này của nguyên chủ, cô nhất định phải làm rõ ràng.

Chỉ tiếc là cô chỉ biết một chút thông tin cơ bản về nguyên chủ, trong quá khứ nguyên chủ làm những chuyện gì, tạm thời vẫn còn chưa biết, cô không có khả năng gõ trống khua chiêng. Càng nghĩ, Khương Tân Tân cảm thấy nên cất tập tranh kia trong tủ ở phòng giữ quần áo của cô mới an toàn, ngoại trừ lúc a di quét dọn sửa sang lại, thì bình thường những người khác đều sẽ không đến đó, trong tủ cũng có rất nhiều đồ vật quan trọng của cô, cho nên a di cũng sẽ không đụng vào.

Khương Tân Tân nhận được tin nhắn của Edwin, bảo hôm nay cô phải đến một công ty hợp tác với công ty mình họp.

Công việc chủ yếu của cô là phiên dịch, sau đó chỉnh sửa ghi chép trong hội nghị, chuyện đó cũng không khó.

Chỉ là điều khiến Khương Tân Tân kinh ngạc, chính là mấy ngày nay người quen của nguyên chủ đều ngo ngoe xuất hiện, ví dụ như, chủ quản công ty hợp tác này là bạn học cao trung của nguyên chủ. Bởi vì cái gọi là ngủ gật liền có người đưa gối đầu, buổi sáng Khương Tân Tân vẫn còn đang vì không biết chuyện của nguyên chủ, buổi chiều thì gặp bạn học cao trung của nguyên chủ.

"Thật đúng là cậu, tôi còn tưởng rằng tôi nhận lầm." Bạn hồi cao trung của nguyên chủ là một người cao 1m75, mặc áo sơ mi quần tây, đeo kính đen, khắp khuôn mặt đều là ý cười: "Thế giới này quá nhỏ, đoạn thời gian trước tôi còn nhắc tới cô đây, hôm nay gặp được cô, chờ tôi tính đã, chúng ta đã không gặp nhau khoảng mười năm rồi."

Khương Tân Tân là người đã từng quen biết rất nhiều.

Có thể nói là, cô có rất nhiều kinh nghiệm, người có thiện ý hay ác ý với cô, thì cô đều có thể chia ra, cũng giống vậy một người đàn ông lúc nhìn về phía cô, trong lòng đang có suy nghĩ gì, đại khái cô cũng có thể đoán được một chút.

Người đàn ông trước mắt này tên là Doãn Quan Lâm, ngữ khí sốt ruột, trên mặt là dáng vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt của hắn, làm Khương Tân Tân cảm thấy hơi khó chịu.

Đôi mắt kia đang dò xét, tuyệt đối không phải là ánh mắt bạn học cũ nhìn bạn học cũ.

Khương Tân Tân lơ đãng liếc qua chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hắn, trong lòng kết luận, người đàn ông này, không được.

"Đúng rồi, Tân Tân, hiện tại cô làm ở công ty này?" Doãn Quan Lâm hỏi.

Khương Tân Tân ừ một tiếng, thái độ không tính là thân thiện. Người này đã không gặp nguyên chủ khoảng mười năm rồi, đương nhiên quan hệ không được coi là thân thiết.

Doãn Quan Lâm phụ trách mấy chuyện về công ty Vị Mỹ một thời gian. Cũng biết mình là người đi đàm phán với công ty Vị Mỹ, lại nhìn thấy chủ quản bên Vị Mỹ phân phó Khương Tân Tân đi phát tư liệu, lập tức hiểu rõ, hiện tại Khương Tân Tân chỉ là người bình thường, chỉ là một nhân viên văn chức của công ty Vị Mỹ.

Cái này cũng bình thường. Hắn nhớ lúc Khương Tân Tân thời cao trung, mặc dù dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng thành tích bình thường, người cũng không tính là thông minh, nếu như là người thông minh, đương nhiên sẽ lợi dụng ưu thế vẻ bề ngoài để cho mình một cuộc sống tốt hơn, lúc đó Khương Tân Tân nói không nhiều, cũng sẽ tùy ý để người khác khi dễ, cho nên dù dáng vẻ đẹp đến mấy, cô ta sẽ không lợi dụng ưu thế của mình. Hiện tại cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, quả thực quá mức bình thường.

Doãn Quan Lâm sinh ra một loại cảm giác ưu việt.

Hắn năm nay 27 tuổi, đang đứng ở thời kỳ sự nghiệp lên cao, đã thăng chức làm chủ quản, thu nhập cũng khá cao, năm ngoái dưới sự giúp đỡ của cha mẹ, đã đặt cọc một căn phòng ở, lại mua một chiếc xe ô tô, nói là xuân phong đắc ý* cũng không đủ. Hiện tại, chuyện quan trọng của hắn là sự nghiệp, có phòng có xe, khi đối mặt với nữ thần ngày xưa mình thích, trong lúc nhất thời ý cười trên mặt càng sâu.

*: tắm mình trong gió xuân.

"Tân Tân." Edwin đột nhiên tới, đi tới bên cạnh Khương Tân Tân, chặn ánh mắt Doãn Quan Lâm: "Để tôi phát đi, cô mới đến, không hiểu rõ nhiều thứ này, cô ngồi vị trí bên cạnh tôi đi."

Edwin chỉ vào một cái ghế ở vị trí hẻo lánh.

Khương Tân Tân biết Edwin đang giúp mình. Cô hướng anh cười cười: "Ân, được."

Trong lòng Doãn Quan Lâm dâng lên cảm xúc nhàn nhạt không vui: "Edwin, Tân Tân là bạn học cũ của tôi, chúng tôi đã không gặp mười năm rồi, cậu thật là nhiệt tình, còn chưa tới lúc họp đâu."

Edwin nhìn về phía Doãn Quan Lâm: "Doãn chủ quản, công ty của chúng tôi rất xem trọng chuyện này, hôm nay đến đây, thật sự phải tranh thủ thời gian, phải hiểu rõ nhiều điều, Tân Tân vừa mới đến không bao lâu, cô ấy đối hợp đồng này không hiểu rõ, nên tôi bảo cô ấy xem nhiều tư liệu vào, nếu như Đoãn chủ quản không theo kịp tiến độ, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý, hẹn lần sau vậy?"

Doãn Quan Lâm thu liễm nụ cười trên mặt: "Không cần, công việc quan trọng hơn."

"Còn có 20 phút." Doãn Quan Lâm lấy điện thoại di động ra, nói với Khương Tân Tân: "Tân Tân, thêm Wechat đi? Lần sau họp lớp tôi gọi cô, đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, đều ở Yên kinh, nên thỉnh thoảng tụ họp một chút, cô cứ nói đi?"

Khương Tân Tân cười lấy ra điện thoại ra, hai người thêm Wechat.

Doãn Quan Lâm cất điện thoại đi, lúc nhìn về phía Edwin, trong mắt có một chút khiêu khích.

Kỳ thật khi Doãn Quan Lâm nhìn thấy Khương Tân Tân, ngoại trừ nhớ tới tình cảm lúc cao trung, thì căn bản đều khoe khoang. Bây giờ hắn cực kỳ đắc ý, đồng dạng, Khương Tân Tân xuất hiện làm cho hắn có chút linh cảm, đến lễ quốc khánh thì hắn sẽ kết hôn, vợ là bạn ngồi cùng bàn với Khương Tân Tân hồi cao trung, hai người đã yêu nhau một đoạn thời gian dài, nhưng lại bí mật, hắn cảm thấy, người vợ này chính là lốp xe dự phòng của hắn.

Lúc cao trung, hắn đối với Khương Tân Tân mới chuyển trường tới vừa gặp đã yêu, có viết thư tình cho Khương Tân Tân, tặng cô sô cô la, lúc đầu thì cô đều lạnh nhạt, về sau thì trực tiếp cự tuyệt hắn, lúc đó hắn quá trẻ, có lòng tự trọng cao, khi biết Tôn Hội Linh ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt với Khương Tân Tân thích hắn, hắn liền động một chút tâm tư, làm Tôn Hội Linh sinh ra hiểu lầm Khương Tân Tân, Tôn Hội Linh nhân duyên tốt, dưới sự lôi kéo của cô ấy, toàn lớp đều cô lập Khương Tân Tân.

Nhìn dáng vẻ cô độc của Khương Tân Tân, hắn có một khoái cảm trả thù thành công.

...

Sau khi hội nghị kết thúc, dưới sự tiễn khách của Doãn Quan Lâm, Khương Tân Tân đi theo đồng nghiệp công ty còn có lãnh đạo, rời khỏi văn phòng này.

Edwin với Khương Tân Tân giờ làm việc đều rất tự do, thế nên hai người không đi cùng đội ngũ về công ty, hai người tìm tiệm mua trà sữa. Edwin quay đầu lại, nói với Khương Tân Tân: "Danh tiếng của Doãn chủ quản ở công ty hắn không được tốt lắm, nửa năm trước có quấy rối một nữ đồng nghiệp, tôi với nữ đồng nghiệp đó hay liên lạc, lúc đầu nữ đồng nghiệp kia muốn tố cáo cấp trên hắn, nhưng không có tố cáo thành công, còn bị ép thôi việc."

Khương Tân Tân nhìn về phía

Edwin.

"Tân Tân, tôi nghe nói, hắn đã có vị hôn thê, đoạn thời gian trước hắn còn phát kẹo mừng cho cả văn phòng hắn." Edwin nói: "Loại người này... Cô nên cách hắn xa ra một chút."

Kỳ thật nếu như không phải bởi vì đây là bạn học cao trung của nguyên chủ, nếu không hôm nay Khương Tân Tân sẽ không thêm Wechat Doãn Quan Lâm.

Cô không trông cậy vào việc lấy đáp án từ Doãn Quan Lâm, nguyên chủ khẳng định không chỉ có độc Doãn Quan Lâm là bạn học cao trung, thế nhưng bất đắc dĩ a, vòng bạn bè của nguyên chủ không có một vị bạn học nào.

Cô nhìn ra được, Doãn Quan Lâm rất muốn khoe khoang với cô, như vậy về sau khẳng định sẽ có buổi họp lớp, cô chỉ muốn nhờ Doãn Quan Lâm, có một vé đi họp lớp thôi.

Sau khi xong việc cô sẽ kéo đen hắn luôn.

Loại người rác rưởi này không nên xuất hiện trong vòng bạn bè của cô.

"Cám ơn cậu." Khương Tân Tân rất thật tâm: "Bất quá tôi có chuyện muốn hiểu rõ, chờ xong chuyện tôi sẽ xóa hắn, cũng sẽ không gặp hắn riêng."

Edwin nghe xong an tâm: "Tôi rất không thích vị Doãn chủ quản, tôi cảm thấy, hành vị quấy rối nơi làm việc, bất luận là nam hay nữ, nhân phẩm đều rất đểu."

Quan điểm của Khương Tân Tân cũng giống hắn: "Đúng rồi, vị nữ đồng nghiệp kia hiện tại thế nào?"

Edwin hạ giọng: "Cô ấy đã sưu tầm chứng cứ, muốn kiện cái công ty này, tôi nói với quản lý, bất quá năm ngoái đã ký hợp đồng, đến hiệp ước kỳ sau sẽ không ký nữa."

"Quản lý tuyệt như thế sao!"

"Cũng không tính." Edwin nói: "Hình như là có quan hệ với Chu tổng, nghe nói tập đoàn Chu thị rất để ý đến chuyện này, còn có một đoàn đội luật sư chuyên xử lý việc này, các nhân viên khác nếu gặp phải loại chuyện này, có thể liên lạc với trợ lý Chu tổng, chính là ngày tới đưa đơn khiếu nại cho trợ lý Lưu. Tập đoàn Chu thị coi trọng như vậy, đương nhiên quản lý sẽ không đám làm gì, cho nên sau khi thương lượng với trợ lý Lưu, đã quyết định chờ đến kỳ sau thì đổi công ty hợp tác."

Khương Tân Tân khẽ giật mình: "Là ý của Chu tổng?"

"Ân, có thể nói như vậy." Edwin cười: "Cho nên làm việc ở tập đoàn Chu thị rất tốt, chúng ta cũng nhận được đãi ngộ rất tốt từ công ty, rất nhiều người nhận lời mời tới đây, cô nhìn xem, tỉ lệ từ chức của chúng ta rất thấp."

Suy nghĩ của Khương Tân Tân đã bay đến nơi khác.

Kỳ thật có rất ít xí nghiệp chú ý đến việc này, còn nhiều, rất nhiều khiếu nại không thành công.

Chu Minh Phong thế mà lại chú ý đến chuyện này sao?

Nghĩ đến anh ánh mắt đã thay đổi, cô tính toán một chút, anh nói phải đi công tác mấy ngày, là mấy ngày đây?

Edwin nhận lấy trà hoa quả từ tay nhân viên cửa hàng: "Tân Tân, Tân Tân..."

Gọi vài tiếng, Khương Tân Tân mới có phản ứng: "A."

"Cô đang suy nghĩ gì? Nghiêm túc như vậy." Edwin cười khẽ.

Khương Tân Tân luôn luôn thẳng thắn: "Tôi đang nghĩ chồng tôi liệu có về trước đêm thất tịch không."

Edwin:?

*

Trước thất tịch.

Chu Minh Phong với trợ lý Lưu bước lên con đường hồi kinh.

Ở trên máy bay, đột nhiên Chu Minh Phong nghĩ đến đêm thất tịnh cơ, nhìn về trợ lý Lưu ngồi bên cạnh, lơ đãng nói ra: "Tiểu Lưu, cậu với vợ cậu đã kết hôn nhiều năm?"

Trợ lý Lưu không nghĩ tới Chu tổng sẽ nói chuyện phiếm với mình, vội vàng giữ vững tinh thần, nhớ lại một chút: "Ân, năm nay là năm thứ tám."

"Hình như hôm nay là ngày lễ?" Chu Minh Phong nói: "Khoảng thời gian này cậu với tôi còn cùng nhau tăng ca rồi đi công tác, vợ cậu có ý kiến gì không?"

"Đúng vậy, hôm nay là đêm thất tịch. Cô ấy rất thông cảm cho tôi." Trợ lý Lưu nói: "Với lại vợ tôi làm ở ngân hàng, gần đây cô ấy cũng rất bận."

Chu Minh Phong dừng một chút: "Vậy bình thường cậu sẽ tặng quà gì cho vợ mình?"

Ngữ khí trợ lý Lưu trở nên hèn mọn nói: "... Thẻ lương của tôi đều ở trong tay cô ấy."

Đã là vợ chồng già, toàn bộ tài sản vợ cậu đều cầm, cậu làm gì còn tiền mua quà chứ?

"Năm ngoái là tiền riêng của tôi, lúc đi công tác có mua cho cô ấy một chiếc túi sách." Trợ lý Lưu nói: "Cô ấy mắng tôi liên tục, trách tôi chưa được sự cho phép của cô ấy, đã tự mua đồ hơn năm ngàn tệ."

Chu Minh Phong nhàn nhạt cười nói: "Cái kia chứng minh tình cảm của hai người rất sâu đậm."

Dù sao thì trợ lý Lưu đã đi theo Chu Minh Phong nhiều năm, nên có thể hiểu ý tứ của anh, lại hỏi dò: "Chu tổng, ngài với phu nhân muốn ở cạnh nhau đêm thất tịch sao?"

Chu Minh Phong: "Ân."

Nếu không phải thì hôm nay anh nhất định phải gấp trở về làm gì.

Trợ lý Lưu ngầm hiểu: "Vậy ngài chuẩn bị quà gì cho phu nhân?"

"Vẫn chưa." Chu Minh Phong nhìn về phía trợ lý Lưu: "Cậu có đề nghị gì hay không?"

Trợ lý Lưu: Nhưng tôi có quá nhiều đề nghị!

"Du thuyền?"

Chu Minh Phong lắc đầu: "Tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ mắng tôi."

Dù sao cũng ở chung lâu như vậy, anh coi như hiểu rõ cô. Cô là người không thích du thuyền. Nếu muốn tặng quà cô, có lẽ trong lòng cô quà còn không bằng đưa tiền mặt.

Nhưng ngày lễ, tặng thẻ hay là chuyển khoản không quá phù hợp.

Trợ lý Lưu một chút cũng nhịn không được, lộ ra dáng cười "Người cùng hội cùng thuyền", hóa ra Chu tổng cũng sẽ có phiền não như vậy.

Cậu nghĩ nghĩ sau đó lại nói: "Chu tổng, nếu như ngài tin tưởng tôi, không bằng để tôi thay ngài an bài?"

Thời gian quá gấp.

Hôm nay là thất tịch, muốn chuẩn bị quà tặng, đồ trang sức châu báu cái gì cũng mua, thì có vẻ quá lấy lệ.

Ngược lại anh có ý tưởng không tệ.

Chu Minh Phong nhất thời lâm vào do dự. Bởi vì anh nhớ tới mấy lãng hoa trợ lý Lưu an bài trước đó, nghĩ lại, có lẽ quà trợ lý Lưu chuẩn bị sẽ mang đến những thứ không thể tưởng tượng.

"Có thể." Chu Minh Phong nói: "Làm phiền cậu."

*

Khương Tân Tân trực tiếp tới cửa hàng tiện lợi, ngày thất tịch này, sinh ý cửa hàng tiện lợi đang tốt, khi tung ra sản phẩm mới cũng rất được hoan nghênh. Bất quá bởi vì có Đặng Thấm, nên cô với Từ Tòng Giản không bận rộn quá mức, lúc xế chiều, đột nhiên Khương Tân Tân nhớ tới một sự kiện, vừa rồi Chu Minh Phong nhắn tin cho cô, nói là buổi trưa sẽ trả lại Yên Kinh... Mặc dù anh không nhất định phải biết hôm nay là ngày thất tịch, cũng không nhất định phải ở cùng cô đêm thất tịch, nhưng cô cũng không thể không có chuẩn bị gì cả.

Nếu như anh nhớ hôm nay là ngày lễ thì sao, nếu như anh chuẩn bị quà, mà cô cái gì cũng không có, chẳng phải rất xấu hổ sao.

Cho nên vẫn phải chuẩn bị, cho dù cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, như chưa từng có đêm thất tịch vậy cũng không quan hệ.

Khương Tân Tân ở cửa hàng tiện lợi lung lay một vòng, cuối cùng chọn cái móc chìa khóa. Chu Minh Phong cái gì cũng không thiếu, cô có thể mua cho anh cái gì đây?

Đến trưa, Khương Tân Tân rất bận rộn làm một móc chìa khóa.

Móc chìa khóa này có mặt dây dính một thứ nho nhỏ, con cô chọn là một con gà, thành phẩm rất đáng yêu, nhưng mà bởi vì quá manh, ngược lại không hợp với khí chất của Chu Minh Phong. Khương Tân Tân nghĩ đến bộ dáng anh dùng cái móc chìa khóa này, không khỏi cười trộm.

Ví dụ như trong một hội nghị quan trọng hoặc là một bữa tiệc nào đó, anh trước mặt mọi người, lấy chìa khóa xe ra, kết quả chiếc chìa khóa xe treo một con gà nhỏ đáng yêu.

Từ Tòng Giản đi tới, đưa một cốc cà phê kiểu Mỹ.

Vẫn theo cách cũ, cậu vẽ trên vách cái cốc một khuôn mặt tươi cười.

Khương Tân Tân cảm thấy khuôn mặt tươi cười này cũng rất chất phác, ngẩng đầu lên, đối với Từ Tòng Giản cười một tiếng: "Cám ơn, đúng rồi, hôm nay là thất tịch, cậu với Đặng Thấm tan làm sớm hơn một chút đi, có người yêu thì đi ra ngoài chơi, không có thì về nhà nghỉ ngơi. Tôi phát hồng bao cho hai người, nhớ nhận đó."

Đặng Thấm từ phòng chứa đồ đi ra, cầm trong tay điện thoại, một mặt kích động: "Chị Tân Tân, tại sao chị phát hồng bao lớn như thế a! Là 520 tệ đó!"

Khương Tân Tân: "Bình tĩnh, cái hồng bao này là cho cô đi mua một ít đồ ăn ngon."

Từ Tòng Giản lấy điện thoại di động ra, cũng nhìn thoáng qua.

Khương Tân Tân đối đãi hai người khác nhau, phát cho Đặng Thấm là 520 tệ, cho Từ Tòng Giản là 666 tệ.

Từ Tòng Giản nhìn về phía Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân cũng nhìn qua, nhắn cho cậu một tin trên Wechat: 【 Xuỵt, cậu là nhân viên cũ, đãi ngộ sẽ tốt hơn một chút. 】

Từ Tòng Giản là nhân viên đầu tiên của cô. Đặng Thấm mới đến đây làm được mấy ngày.

Cậu nghiêm túc phụ trách, lại làm ở đây lâu như vậy.

Nhân viên ưu thế như thế, đương nhiên đáng giá phá lệ thiên vị.

Khóe môi Từ Tòng Giản giơ lên, sau khi trở lại quầy thu ngân, mới nhắn lại: 【 Cám ơn. 】

*

Chu Minh Phong trở về, đúng thật là vì muốn ở cạnh Khương Tân Tân.

Khi xuống máy bay, anh liền gọi điện thoại, hẹn Khương Tân Tân đi ăn ở bên ngoài.

Còn may là Khương Tân Tân có thời gian chuẩn bị. Hôm nay cô mặc bộ đồ mới, trước đó không lâu một nhà thiết kế nhỏ đã thiết kế ra chiếc váy trân châu này, nhà thiết kế rất có linh khí, đều dựa theo ưu điểm của Khương Tân Tân để thiết kế, đai lưng là một chuỗi trân châu, từng cái mượt mà sung mãn, làm nổi bật bờ vai trắng nõn tinh tế. Nhìn như mối tình đầu tươi mát ngọt ngào, nhưng lại không mất ưu nhã.

Lúc Chu Minh Phong nhìn thấy cô, cũng khó khăn khen một câu: "Nhìn rất đẹp."

Trên mặt Khương Tân Tân đều đầy ý cười, đi lên, hai người phối hợp rất ăn ý, anh đưa tay ra cô liền để cánh tay của anh: "Đây chính là món tiền khổng lồ của tôi."

Cô dừng một chút, lại bổ sung: "Mất một đống tiền đó, mấy tháng tiền lương a."

Chu Minh Phong: "Ân, muốn trả hộ sao?"

"Không cần." Khương Tân Tân ngữ khí phóng khoáng: "Gần đây tiền lời kiếm được không ít, vừa vặn giao trả."

Nhà hàng cũng rất náo nhiệt. Quá nhiều cặp đôi đi ra ngoài chơi, Khương Tân Tân không hề trông cậy vào Chu Minh Phong có thêm hoạt động nào trừ đi ăn cơm, dứt khoát trực tiếp tiến vào hình thức đôi vợ chồng già, cơm nước xong xuôi thì về nhà, nếu như anh có công việc, thì ai đó sẽ bận rộn, nếu như anh không có công việc gì, vậy sẽ tìm một bộ phim kinh dị để xem ở rạp chiếu phim riêng. Chắc là do từ trước cho đến nay Chu Minh Phong đều quá bận, nên Khương Tân Tân mới không mong chờ anh sẽ cho cô một bất ngờ.

Thẳng đến khi Chu Minh Phong một bên vừa lái xe đi đến gần tập đoàn Chu thị.

Khương Tân Tân vẫn ngồi ở ghế lái phụ cúi đầu chơi điện thoại.

Chu Minh Phong nhận điện thoại của trợ lý Lưu.

Trong điện thoại, ngữ khí của trợ lý Lưu rất kích động.

Vì không cho Khương Tân Tân nghe được, Chu Minh Phong còn cố ý đổi bên tai khác sau đó tiếp tục nghe điện thoại.

Trợ lý Lưu nói: "Chu tổng ngài đưa phu nhân tới gần công ty chưa vậy? Ngài dừng xe ở cầu vượt bên kia là được rồi."

Ngữ khí Chu Minh Phong bình thản, nhưng tay cầm vô lăng vô ý nắm thật chặt: "Ân, đã ở chỗ này."

Kỳ thật vì cho cô một bất ngờ, chuẩn bị những tình tiết ngây thơ này, thật sự rất không giống anh.

Anh đang trên đường tới cũng không phải không do dự.

Nhớ thời đại học, lúc trở về ký túc xá, amh có nhìn thấy một nam sinh đang quỳ ở dưới ký túc xá nữ xinh quỷ khóc sói gào hoặc giả ngây giả dại, anh cảm thấy đối phương như ôn dịch vậy, chưa từng nhìn loại náo nhiệt này. Lúc ấy tự xưng là thành thục, có thể lúc Chu Minh Phong 20 tuổi cũng chưa từng nghĩ tới, giờ này ngày này, vào lúc anh 39 tuổi, đã làm chuyện mà anh đã từng khinh thường nhất.

Hết thảy đều là do trợ lý Lưu an bài, kỳ thật anh cũng không biết trợ lý Lưu sẽ chuẩn bị cái gì.

Chu Minh Phong nhìn đồng hồ.

Trong điện thoại trợ lý Lưu nói: "Chu tổng, ngài với phu nhân có thể nhìn về phía công ty được không."

"Tân Tân." Anh đột nhiên lên tiếng.

Khương Tân Tân đang ăn dưa trên Weibo, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Cái gì."

Khương Tân Tân nhìn thoáng qua chung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào anh đã lái xe đến gần Chu thị.

Đúng 8 giờ.

Cả tòa cao ốc của tập đoàn Chu thị bắt đầu xuất hiện pháo hoa, trình độ này rất bất ngờ, làm người ngửa đầu nhìn sang, tưởng như đang xem pháo hoa thật vậy.

Người đi qua đều không tự chủ được dừng bước, có một số người thậm chí giơ điện thoại lên quay video.

Sau đó xuất hiện một chữ Z.

Ngay sau đó là một trái tim có vẻ hơn khoa trương.

Cuối cùng chính là chữ J.

Khương Tân Tân: "???"

Là cái cô đang nghĩ sao???

Chu Minh Phong: "..."

Anh cũng rơi vào trầm tư, dù sao thì anh cũng không nghĩ tới trợ lý Lưu sẽ an bài kinh hỉ kiểu này, nó đã vượt qua phạm vi anh tưởng tượng đến.

Lần sau loại chuyện này còn muốn trợ lý Lưu an bài sao?

Anh không xác định.

Kỳ thật trước khi tới đây anh hoàn toàn có thể hỏi trợ lý Lưu chuẩn bị cái gì, nhưng anh không có hỏi. Anh cũng có tư tâm, anh lo lắng khi mình biết sẽ hủy đi bất ngờ mà trợ lý Lưu chuẩn bị, cho nên liền dứt khoát cái gì cũng không hỏi, không hỏi sẽ không biết, không biết sẽ không cân nhắc rất nhiều mà lựa chọn hủy nó đi.

Không biết trong lòng Chu Minh Phong nghĩ như thế nào, chí ít hiện giờ anh bất động thanh sắc, vô cùng ổn định.

Khương Tân Tân ngửa đầu nhìn chữ trên tập đoàn Chu thị.

Nhìn một chút liền cười.

Cười Chu Minh Phong thổ vị, nhưng sâu trong lòng lại là sự rung động. Có ai không có mơ mình nhận được cái này chứ, chuyện này có biết bao người mơ ước người mình yêu sẽ làm như vậy.

Cô nhìn cao ốc Chu thị, ánh đèn từ chiếu vào cửa sổ xe, bao quanh cô, trong ánh mắt của cô cũng nhìn ánh sáng chiếu đến, cất giấu rất nhiều tâm tư nhỏ thời thiếu nữ.

Cô nhìn bên ngoài, anh lại nhìn cô.

Anh đang nghĩ, có lẽ thỉnh thoảng vẫn nên tin tưởng trợ lý Lưu.

Dù sao trợ lý Lưu còn có vợ giúp đỡ.

...

Trợ lý Lưu đưa vợ mình đến nhà hàng Dung Khê ăn cơm.

Trong phòng, thoáng qua 8 giờ cậu thở dài một hơi, cầm khăn tay lau mồ hôi: "Tốt a, hi vọng sau này Chu tổng nói sớm với tôi một tháng, lần này quá khẩn cấp, cũng không có ý tưởng gì, may mà có em."

Lưu phu nhân xụ mặt, rất nghiêm túc nói: "Em ghen."

Chồng cô chưa từng chuẩn bị cho cô bất ngờ như thế đâu đó!!

Trợ lý Lưu: "..."

Ngay lúc cậu vắt hết óc muốn bao biện cho mình, thì có người gõ cửa, sau đó tiến vào, hai người một trước một sau tiến đến.

Một người trong tay ôm một bó hoa hồng to: "Lưu tiên sinh, đây là Chu tiên sinh phân phó, chúng tôi không biết vợ ngài thích gì, cho nên chúng tôi chuẩn bị hoa hồng."

Lưu phu nhân sững sờ, người kia đem bó hoa đặt trong tay trợ lý Lưu, trợ lý Lưu một mặt mộng mị đem bó hoa này đưa cho Lưu phu nhân.

Một người khác đưa bánh ngọt lên: "Lưu tiên sinh, nếu như ngài với phu nhân cần nghe độc tấu đàn violon, chúng tôi có thể an bài, mặt khác Chu tổng nói, hôm nay toàn bộ chi tiêu của ngài với phu nhân đều ghi dưới danh nghĩa của Chu tổng."

Trợ lý Lưu lẩm bẩm nói: "Chu tổng chuẩn bị lúc nào?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...