Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 16: [Hoàn Sào] Thiên Thu (2)



"Ngự khí vân lâu sưởng, hàm phong thái trượng cao. Tiên nhân trương nội nhạc, vương mẫu hiến cung đào*."

*Trích "Thu thiên tiết hữu cảm kỳ 2" của Đỗ Phủ.

Dịch nghĩa:

Lầu cao tuốt trên mây đượm không khí đế vương

Các trang hoàng trên cao lồng lộng gió

Người tiên trình diễn nhạc cung đình

Vương mẫu hiến đào trong cung tiên.

Tạ Phù Sơ múa bút lưu loát, nàng không ra vẻ dè dặt như Tạ Phù Phong, liên tục chép vài bài thơ nổi tiếng có liên quan đến lễ thiên thu lên giấy rồi bảo gã sai vặt đưa đi. Nhóm văn nhân đang vùi đầu suy nghĩ, lúc này có người viết xong, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn xem.

Tạ Phù Phong có chút kiêu ngạo, nàng ta bĩu môi, trên mặt có mấy phần khinh thường. Nàng ta tìm kiếm một đoạn trong trí nhớ, cuối cùng chọn thơ của lão Đỗ. Nhưng Chỉnh thủ thi là để hoài niệm thịnh thế ai thán suy bại, không thích hợp để chép. Nàng ta chỉ chọn một đoạn ngắn trong đó viết xuống. Nàng ta thả bút lông lên giá, chắp tay sau lưng, thần sắc đắc ý chờ đợi những văn nhân ca ngợi.

Nàng ta là thai xuyên*, từ nhỏ cũng luyện chữ, nhưng nàng ta không có thiên phú thư pháp, cũng không yêu thích bộ môn này, cho nên chữ viết rất bình thường. Nhóm văn nhân đa phần là nhìn trúng "thơ" của nàng ta nên xem nhẹ khuyết điểm ấy.

*Thai xuyên: nhân vật xuyên vào cơ thể một người từ lúc người đó còn là bào thai.

"Ơ ---" Thư sinh ở gần Tạ Phù Phong nhất mới vừa xem xong "thư pháp" của Tạ Phù Sơ đưa tới, lại cúi đầu xem của Tạ Phù Phong. Thơ trên hai tờ giấy viết giống nhau như đúc, đây là có chuyện gì? Vẻ mặt hắn lập tức trở nên khó hiểu. Hắn nhìn Tạ Phù Phong, sau một hồi mới thở phào, hỏi: "Tạ huynh, đây là do huynh viết ư?"

Tạ Phù Phong không phát hiện vẻ kỳ lạ của thư sinh này, nàng ta ra vẻ khiêm tốn nói: "Hổ thẹn hổ thẹn, suy nghĩ nửa ngày mới được bốn câu này." Ý tứ trong lời nói chính là, đây là nàng ta mới nghĩ ra được. Vẻ mặt thư sinh càng thêm quái dị, lúc này những người khác cũng tới gần định thưởng thức đại tác phẩm của Tạ Phù Phong. Nhưng khi bọn họ xem thấy lại sửng sốt, có người không trấn định, lập tức sợ hãi nói, "Chuyện này, chuyện này sao có thể?"

Lời tán thưởng trong dự kiến không có, cuối cùng Tạ Phù Phong cũng phát giác có chuyện không đúng. Nàng ta nhíu mày đi đến nhìn xem, phút chốc sắc mặt đại biến! "Đây, đây là do ai đưa tới?" Nàng ta không dám tưởng tượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Câu thơ giống nhau như đúc này, chẳng lẽ trong thế giới nàng ta xuyên qua còn có người xuyên không khác? Mặt nàng ta đỏ thẫm, trong mắt cũng có mấy phần kinh hoàng. Nếu là thế này, những việc làm của nàng ta không phải đã bị người khác biết rồi sao? Khi đó mọi người sẽ nghĩ về nàng ta thế nào? Không được, việc này phải tiên hạ thủ vi cường*. Nghĩ vậy, Tạ Phù Phong bắt mình phải bình tĩnh lại.

*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế.

Tạ Phù Sơ không lộ diện, gã sai vặt này dựa theo lời Tạ Phù Sơ dạy nói: "Công tử chúng ta họ Đỗ, tự Tử Mỹ, hiện tại không tiện gặp khách. Nói ra thật xấu hổ, đây kỳ thực là tác phẩm cũ của công tử chúng ta thôi."

Đỗ Tử Mỹ*? Tạ Phù Phong như sấm sét giữa trời quang! Đây không phải Đại Đường, sao lại có Đỗ Phủ? Có lẽ nào đây là Đường triều giả tưởng? Nàng ta nghĩ bản thân đã hiểu rõ nơi mình xuyên đến, nhưng hiện tại bỗng nhận ra nàng ta vẫn là khách ngoại lai hoàn toàn không biết gì cả. Nếu đây thật sự là Đỗ Phủ --- Tạ Phù Phong không dám tưởng tượng. Ánh mắt nàng ta nhuộm một vẻ ác độc, dù là Đỗ Tử Mỹ thật hay giả cũng đều không thể tồn tại.

*Tử Mỹ: tên tự của Đỗ Phủ.

"Sao lại thế này?" Tam hoàng tử Lý Lệnh Thần sắc mặt không được tốt lắm, hắn cúi đầu nhìn Tạ Phù Phong, trầm giọng hỏi.

Đôi mắt Tạ Phù Phong phút chốc đỏ bừng, nàng ta nhìn Lý Lệnh Thần muốn nói lại thôi. Nhóm thư sinh này chỉ trỏ, không biết đang nói cái gì. Lý Lệnh Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa Tạ Phù Phong rời Tụ Tiên Lâu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhóm người Nguyên Bích Vu cũng không ra mặt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Phù Sơ cười mà không nói, đợi khi gã sai vặt cầm hai bài thơ giống nhau như đúc xuất hiện, mới giật mình kinh ngạc. Các nàng đều là người thông minh, biết như vậy có nghĩa là gì.

Đối với chuyện trộm thơ vô liêm sĩ này, Thường Bình nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ thơ của Tạ Phù Phong đều là trộm được?" Nàng ấy nhìn Tạ Phù Sơ, đợi câu trả lời của nàng. Tuy nói Tạ Phù Sơ hồi kinh không lâu, nhưng đều là tỷ muội trong gia tộc, hẳn là sẽ rõ ràng hơn ngoại nhân như các nàng ấy.

Tạ Phù Sơ không đáp.

Đương sự chạy rồi, còn người tự xưng Đỗ Tử Mỹ cũng không lộ diện, để lại những thư sinh sĩ tử mặt đầy hoang mang. Có người mang lòng sinh nghi, còn có những người lại tin tưởng vào Tạ Phù Phong, cho là có kẻ âm thầm quấy rối.

Tạ Phù Phong đi rồi, trận náo nhiệt này cũng không đáng xem nữa. Tạ Phù Sơ cố ý để gã sai vặt lộ mặt, nàng cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của nhóm người Nguyên Bích Vu, chậm rãi đi trên đường lớn. Quả nhiên không bao lâu, có người đã đuổi theo từ Tụ Tiên Lâu đến đây, ngăn Tạ Phù Sơ lại.

"Ngươi là Đỗ Tử Mỹ?" Tiêu Lăng Châu nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ, sắc mặt không tốt.

Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: "Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?" Dù nàng mặc nam trang, nhưng giọng nói không chút nào che đậy. Tiếng nói trong trẻo, thật dễ khiến người ta nghe ra là nữ nhân. Tiêu Lăng Châu cũng cả kinh, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ, thấy khóe môi nàng là nụ cười trêu tức, phút chốc lửa giận bừng bừng, nhưng vẫn không thể phát hỏa với một nữ nhân.

Nguyên Bích Vu ngồi trong xe ngựa, nhưng nghe được hết thảy sự việc. Tiêu Lăng Châu vừa mới nói, nàng ấy đã biết kẻ này đứng về phía Tạ Phù Phong. Sắc mặt nàng ấy tức giận đến trắng bệnh, trong mắt lấp lánh nước mắt. Nàng ấy không tiện ra ngoài, nhưng Hoắc Thanh Châu thì không. Nàng bỗng xốc mành xe ngựa lên, thò đầu ra, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Châu hỏi: "Cái gì mà Tử Mỹ Tử Sửu, Tiêu thế tử ngăn xe ngựa chúng ta là thế nào?"

Tiêu Lăng Châu nhận định Đỗ Tử Mỹ kia là nam nhân, nghĩ bản thân nhận sai người. Hắn chắp tay với Hoắc Thanh Châu, cất giọng nói: "Thật có lỗi, nhận nhầm người." Liền thúc ngựa đi về hướng khác.

"Một đám nam nhân trong kinh thành này sao đều bị Tạ Phù Phong mê hoặc thần hồn cả!" Thường Bình cắn chặt răng, tức giận nói, "Cũng không biết là chuốc bùa mê thuốc lú gì."

Nguyên Bích Vu dần bình ổn lại cảm xúc, nàng ấy nói: "Một gã nam nhân thối mà thôi, ta cũng không phải không phải hắn thì không gả." Hình tượng Tiêu Lăng Châu trong cảm nhận của nàng ấy ầm ầm sụp đổ. Nàng ấy cũng không phải loại người một chút suy sụp đã đòi sống đòi chết, nhanh chóng ném Tiêu Lăng Châu ra sau đầu.

Thường Bình nghe vậy gật đầu nói: "Quả thật chỉ là gã nam nhân thối mà thôi." Nàng ấy vươn tay xoa mặt Nguyên Bích Vu, cười quyến rũ nói, "Nguyên tỷ tỷ muốn gả thì gả cho ta đi."

Nguyên Bích Vu bị Thường Bình chọc cười, nàng ấy liếc mắt một cái nói: "Nói mê gì đấy?"

Đã xảy ra chuyện như thế, Nguyên Bích Vu cũng mệt mỏi. Sau một hồi chơi đùa náo loạn, Tạ Phù Sơ tiễn nhóm người Nguyên Bích Vu trở về, còn nàng chậm rãi cưỡi ngựa đi dưới ngọn đèn đường. Cây ngô đồng hai bên đường treo đầy đèn màu, tiếng ồn ào bên tai không dứt. Đêm không cấm đi lại, ngay cả mấy đứa trẻ cũng chạy giỡn chơi đùa trên đường.

Tạ Phù Sơ lơ đãng đi ngang qua phủ Chiêu Dương công chúa, nàng hơi ngẩng đầu. Tấm biển ở phủ công chúa đã thay đổi lần nữa, phong cách đề tự không khác lắm so với Bạch Ngọc Lâu. Cửa lớn màu đỏ đóng chặt, đèn lồng đỏ thắm khẽ lay động trong gió. Ngõ nhỏ này trống vắng thoáng đãng, trong phủ công chúa yên tĩnh không người. Tạ Phù Sơ cũng không biết bản thân đã nhìn bao lâu, cười khẽ một tiếng, giục ngựa rời đi.

Ánh sáng đèn hoa lay động.

Chiếc trâm ngọc rơi trên mặt bàn phát ra một tiếng lạch cạch giòn vang.

Dao Cầm sợ hãi.

Chiêu Dương công chúa chống người, không chút để tâm nói: "Không có gì." Nàng được thị nữ dìu đứng dậy.

Minh Đức Đế Lý Đồng là một hoàng để cẩn trọng, ngôi vị hoàng đế này vốn không rơi lên đầu ông. Thời kỳ ông ấy còn là hoàng tử vốn không nhận được sự giáo dục cho thái tử. Bởi vì vậy, ông không thể không dành phần lớn thời gian cho chính sự, e sợ sẽ gây ra chút sai lầm. Hôm nay là sinh thần của ông, ở Hoa Ngạc Lâu thiết yến chiêu đãi quần thần, ông cũng sớm rời khỏi. Nghĩ tới hoàng hậu, nghĩ tới con gái ở Chiêu Dương điện, ông ấy lệnh người tức khắc bãi giá đến Chiêu Dương Điện.

Khác với các vị hoàng tử công chúa, Chiêu Dương công chúa được Minh Đức Đế tự mình nuôi lớn, cảm tình cha con đương nhiên rất tốt.

"Nghi Nhi." Trông thấy dáng vẻ của nữ nhi, Minh Đức hoàng đế không khỏi thở dài. Dường như ông lập tức già đi rất nhiều, trong giọng nói là mệt mỏi vô hạn, còn thoáng vẻ không cam lòng.

"Con cảm thấy nhị cô nương trong phủ Định Dũng Hầu rất tốt." Chiêu Dương công chúa bình tĩnh nói.

Minh Đức Đế gật đầu, thở dài nói: "Con muốn là được, chờ sau đợt săn bắn, ta sẽ ban chỉ tứ hôn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...