Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 16: Bệnh Công Chúa



Ngày hôm sau, Thư Nhĩ vừa đi ra cửa tiểu khu đã nhìn thấy Hoắc Triều đứng chờ ở đó. Trên đầu cậu đội mũ lưỡi trai, phía trước chính là chiếc xe đạp bảo bối, cúi đầu dựa lưng vào tường nghịch di động.

Thư Nhĩ vừa đi đến bên cạnh, chuyện đầu tiên cô làm chính là cầm tay cậu lên, xem vết cắn hôm qua có còn ở đấy không.

Nhìn qua, cô liền có chút thất vọng. Không có dấu răng. Chẳng qua cô cũng nghĩ lại, ngày hôm qua cô cắn cũng không mạnh, cả đêm trôi qua dấu răng tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Hoắc Triều nhìn cô nhướng mày, "Như thế nào, còn muốn cắn thêm một ngụm?"

Thư Nhĩ lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vị trí áo sơ mi bao bọc lấy xương quai xanh của cậu. Cắn mu bàn tay không thú vị nha, tiếp theo, nếu cô muốn cắn, thì cũng phải cắn xương quai xanh của cậu cơ!

Mà cậu đã cự tuyệt cô đến hai lần, mỗi lần đều không chịu đan túi cho cô. Chuyện này, trong lòng cô ghi rõ, tuyệt đối không quên đâu.

--- Dải ngăn cách chương 16-----*

Hoắc Triều nhìn ra ánh mắt của cô, cậu cất di động, nâng lên cánh tay, một cái lại một cái, thong thả ung dung mở ra ba cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Trên người cậu tràn nhập hơi thở thiếu niên nhưng sau khi để lộ xương quai xanh lại mang theo sự nguy hiểm cùng xâm lược của đàn ông.

Thư Nhĩ ngẩng đầu nhìn một chút, thời điểm này mặt trời đã lên cao, nắng nóng quá sao? Cô kỳ quái chớp chớp mắt, "Anh, anh nóng sao?"

Giọng điệu Hoắc Triều không chút để ý, "Không nóng."

"Sao anh..."

"Không phải cô muốn nhìn sao?"

Ánh mắt cô rõ ràng như vậy, chặt chẽ nhìn chằm chằm vị trí xương quay xanh của cậu, làm sao cậu không phát hiện ra ý đồ của cô được?

Thư Nhĩ:...Cho nên vì cô muốn xem, cậu liền chủ động cởi bỏ cúc áo cho cô nhìn?

Cũng may da mặt cô dày, không sợ hành động vừa rồi của cậu. Nếu đổi thành người khác da mặt mỏng, đoán chừng tình huống diễn ra thế nào cô cũng không biết!

Chẳng qua tư thế nam chủ cởi bỏ cúc áo thật sự rất đẹp trai, có một loại cấm dục lại mang theo chút câu dẫn lòng người.

Hoắc Triều khẳng định sẽ không đoán được, kỳ thật cô không phải muốn nhìn, mà là muốn cắn cậu một ngụm? Cậu chủ động như vậy, nếu cô không có hành động gì không phải cả hai sẽ phải xấu hổ sao?

Thư Nhĩ vừa định nói muốn cắn cậu, lúc này, dì Trương cười tủm tỉm đi qua, "Tiểu Thư Nhĩ, đi học à?"

Vừa nhìn thấy dì Trương, tâm tư trong lòng Thư Nhĩ liền biến mất. Nếu hôm nay cô đứng trước cửa tiểu khu cắn xương quai xanh của cậu một ngụm, đoán chừng buồi chiều tan học về nhà, toàn bộ tiểu khu đều biết chuyện này.

Tuy rằng trước mặt cậu, cô vẫn dám làm nhưng cô cũng không phải người không biết xấu hổ, càng không muốn trở thành chủ đề bát quái của người khác.

Trước mặt người ngoài, cô vẫn để ý. Suy nghĩ như vậy, Thư Nhĩ liền nhảy lên yên sau, bảo cậu đi nhanh.

Sau khi đến trường học, Thư Nhĩ tung ta tung tăng đi theo cậu đến khu dạy học của Cao Tam, Hoắc Triều dừng lại, tay đút vào túi, "Nói đi, lại sao nữa?"

Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ cong lên, "Anh trai, thứ sáu này chính là sinh nhật của em."

"Đã biết."

Chỉ như vậy?

Không hỏi cô muốn được tặng quà gì sao.

Giọng nói cô mềm mại, chính là giọng mũi đáng yêu của con gái, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiêu ngạo, "Anh trai, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em sao ~ em muốn một cái sinh nhật thật lớn, thật xa hoa."

Hoắc Triều cười nhạo một tiếng, "Rất lớn còn xa hoa?"

Thư Nhĩ giống như có thật gật gật đầu, "Đúng vậy, sinh nhật công chúa tròn mười sáu, đương nhiên muốn xa hoa một chút rồi."

Hoắc Triều vẻ mặt cười như không cười, cố ý nói, "Không bằng tôi dứt khoát tổ chức cho cô hẳn một bữa tiệc xa hoa trên du thuyền? Câu cá, tiệc tối, vũ hội, thưởng thức âm nhạc."

Thư Nhĩ hai mắt sáng lên, "Được nha được nha! Anh trai, em biết anh tốt nhất!"

Thư Nhĩ tát nước theo mưa, EQ của cô thực sự không thấp, đương nhiên nghe được nam chủ không phải thật lòng nói như vậy, mang hàm ý trêu đùa là chính, nhưng cô đã đi đến bước này cũng có thói quen hố nam chủ.

Dù sao, chỉ cần nam chủ nghĩ một chút biện pháp, thuê một con thuyền xa hoa tổ chức bữa tiệc cũng không thành vấn đề, nói không chừng trong nhà cậu còn có sẵn du thuyền!

Thư Nhĩ tiến lên ôm cánh tay Hoắc Triều, làm nũng nói, "Anh trai, thứ sáu này chúng ta tổ chức sinh nhật trên du thuyền sao?"

Nói xong, Thư Nhĩ liền làm nũng, nếu cô không làm nũng, cô thật sợ nam chủ không chịu đựng nổi cô nữa, liền không chịu không tổ chức cho cô.

Đột nhiên, cô nhớ tới kim chỉ trong căp. Cô vội kéo khóa cặp sách, đem số kim chỉ len sợi hôm qua mua được nhét vào trong lồng ngực của Hoắc Triều, nhanh nhẹn mà nói, "Anh trai, tất cả dựa vào anh đó!"

Nói xong, Thư Nhĩ không đợi Hoắc Triều kịp phản ứng, đeo cặp sách chạy về khu dạy học Cao Nhị.

Hoắc Triều nhìn đống kim chỉ trong tay, thái dương bắt đầu nhức, cậu tính tùy tiện ném đống đồ này vào thùng rác, nhìn chúng thêm một giây đồng hồ thôi cũng là một loại tra tấn. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, Thư Nhĩ không biết sẽ nháo thành dạng gì nữa, rốt cuộc cậu cũng không thể ném đi.

Nếu thật sự ném đi, ai biết về sau cô lại nghĩ ra trò gì kinh thiên động nữa đây?

Vậy sao chịu đựng nổi?

Trong tay cậu cầm một đống kim chỉ len sợi, đang lúc chuẩn bị tiến vào phòng học, Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong hai người kề vai sát cánh đi tới.

Triệu Chi Phong ánh mắt sắc bén, lập tức để ý đến đống đồ vật trong tay Hoắc Triều.

"Mẹ nó, A Triều, cậu đổi tính sao? Đột nhiên muốn dệt áo lông?"

Trong ánh mắt Hoắc Triều hiện lên một chút không kiên nhẫn, "Suy nghĩ nhiều rồi."

Triệu Chi Phong khó hiểu, "Không phải dệt áo lông vậy cậu mua nhiều len sợi như vậy làm gì?"

Hứa Trần tuy rằng tạng người rất lớn, nhưng tâm tư nhạy cảm, cậu lập tức liền đoán được cái gì, "Không phải là dệt áo tặng tiểu Thư Nhĩ đấy chứ?"

Hoắc Triều không nói chuyện. Nhưng lúc này, cậu im lặng đồng nghĩa với cam chịu.

Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy được biểu tình khiếp sợ trong mắt đối phương.

Không phải đâu? Không phải chỉ bởi vì cô ấy cứu cậu ta, cho nên Hoắc Triều mới đối xử tốt với Thư Nhĩ hơn một chút thôi sao? Hiện tại chiếu cố đến mức dệt áo lông cho cô ấy, về sau không phải chiếu cố đến tận trên giường luôn chứ?

Hứa Trần hiểu rõ chân tướng. Nói chỉ quan tâm một chút, kết quả Hoắc Triều đem chính mình chìm đắm trong đó? Tuy rằng tiểu Thư Nhĩ xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng là...

Triệu Chi Phong đặt tay trên vai Hoắc Triều, làm mặt quỷ, "Người anh em, yêu rồi sao?"

Hoắc Triều mang theo vài phần không kiên nhẫn, khóe miệng gợi lên một chút trào phúng, "Nếu rảnh tưởng tượng nhiều như vậy, không bằng suy nghĩ làm sao cắt đứt tình cảm của bạn gái cũ đi."

Nhớ đến hai cô bạn gái cũ suốt ngày đòi quay lại, Triệu Chi Phong liền cảm thấy đau đầu nhưng vẫn vô tâm vô tư trêu chọc Hoắc Triều. Nếu có thể quay trở lại quá khứ, cậu vẫn lựa chọn một tháng đổi một người bạn gái!

Tuy rằng, Triệu Chi Phong là anh em tốt của Hoắc Triều nhưng khi thấy ánh mắt cậu bắt đầu sắc lại, biểu tình rõ ràng không kiên nhẫn, cậu cũng không dám tiếp tục trêu đùa.

Hoắc Triều tiến vào phòng học, không ít người đều nhìn qua.

Bọn họ nhìn thấy trong túi cậu lộ ra ít len sợi, tuy rằng trong lòng tò mò muốn chết, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.

Ai dám hỏi Hoắc Triều có phải muốn dệt áo hay không?

Tuy rằng từ lúc lên Cao Tam, cậu cũng tu tâm dưỡng tính hơn nhiều, cũng đã lâu không đánh nhau đua xe, nhưng lỡ như một ngày nào đó đột nhiên cậu lại quay lại trạng thái đó, trở thành lão đại ăn chơi phá phách nhất trường thì sao?

Không dám nói, cũng không dám hỏi.

Hoắc Triều ngồi xuống, đem một đống đồ nhét vào ngăn bàn. Đầu bắt đầu đau.

Cậu sẽ không thật sự phải đan túi cho cô đấy chứ?

Tuy rằng bởi vì lúc trước cô là ân cứu mạng, cậu nguyện ý hạ thấp giới hạn chịu đựng, ở một mức nào đó vẫn cố thực hiện tất cả yêu cầu của cô, nhưng những yêu cầu đó tuyệt đối không bao gồm chuyện đan túi cho cô.

Cậu đường đường là một nam sinh đầu đội trời chân đạp đất, sẽ cầm kim chỉ len sợi đan túi sao?

Lúc này, Hứa Trần lặng lẽ thò đầu qua, "A triều, nếu cậu yêu cầu tớ hỗ trợ, cứ việc nói với tớ."

Hoắc Triều giật giật một bên lông mày, kinh ngạc, "Cậu sẽ?"

Hứa Trần gật đầu, tuy rằng cậu lớn lên mập mạp, nhưng tâm hồn lại vô cùng tinh tế, "Trước kia cố ý học một chút, tay nghề cũng khá tốt."

Hoắc Triều:...

Hứa Trần gãi gãi đầu, nhỏ giọng giải thích, "Không phải tớ tính toán trước tương lai sao? Có lẽ sau này có thể đan cho bạn gái cái gì đó."

Khác biệt với Triệu Chi Phong, bạn gái cũ trải rộng khắp cái Kinh Thị, Hứa Trần là người vô cùng nghiêm túc lại có chút ngây thơ, cậu ấy chính là người muốn có một mối tình khắc cốt ghi tâm thời đại học.

Hoắc Triều, "Được." Cậu cầm ra di động, tìm được hình ảnh Thư Nhĩ chia sẻ đưa cho Hứa Trần xem, "Cô ấy muốn cái này."

Hứa Trần tỉ mỉ nhìn ảnh, nói, "Túi xách này xác thật khá xinh đẹp, ánh mắt tiểu Thư Nhĩ thật tốt, cách làm cũng không khó, chỉ là sẽ tốn chút công sức, hai người chúng ta cùng làm tốc độ sẽ nhanh hơn."

"Không phải hai người."

Hứa Trần nghi hoặc, "Cái gì?"

Hoắc Triều cong môi, "Khiến Chi Phong phải hỗ trợ chúng ta."

Cậu phải cầm kim chỉ, không lý nào lại để Triệu Chi Phong đứng ngoài cuộc.

Bạn tốt, cả đời cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa, tất nhiên cũng phải cùng đan túi với nhau rồi.

Hứa Trần gãi gãi đầu, không có ý kiến.

Nam sinh Cao tam còn phải đan túi cho nữ sinh, loại đãi ngộ này, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình Thư Nhĩ được nhận.

Món quà như vậy, những nữ sinh khác, bao gồm cả list bạn gái cũ của Triệu Chi Phong cũng không dám mơ tưởng.

-

Thời điểm Thư Nhĩ đến phòng học, thời gian vẫn còn sớm.

Tiết học còn chưa bắt đầu, mọi người đều đang tụ tập nói chuyện.

Tuy rằng đã lên cao nhị, nhưng bầu không khí học tập cũng chưa áp lực nặng nề như Cao Tam.

Thư Nhĩ một bên sửa sang lại sách giáo khoa, một bên hỏi Ninh Manh, "Tối hôm qua Hoắc Triều đưa cậu về nhà sao?"

Ninh Manh hắc một tiếng, "Lão đại có thể đưa tớ về sao? Là Hứa Trần đưa tớ về nhà."

Thư Nhĩ sửng sốt, sau đó ừm một tiếng. Mặc kệ là ai đưa, dù sao Ninh Manh an toàn về đến nhà là được.

Cô cười tủm tỉm mà nói, "Thứ sáu Hoắc Triều tổ chức sinh nhật cho tớ, cậu đi cùng nha."

Ninh Manh vui vẻ trừng lớn mắt, "Oa, lỗ tai nhỏ, thứ sáu này là sinh nhật cậu sao?"

Thư Nhĩ gật đầu, "Là, buổi tối cùng nhau."

Ninh Manh vội vàng đồng ý, "Được nha, tớ sẽ chuẩn bị quà cho cậu."

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Ninh Manh lại hỏi, "Lỗ tai nhỏ, tại sao cậu lại trực tiếp gọi tên của lão đại?"

Thư Nhĩ vẻ mặt không để bụng, "Mỗi ngày đều anh trai anh trai thì rất nhàm chán, trước mặt cậu tớ sẽ gọi tên anh ấy."

Trực giác Ninh Manh phát hiện có điểm không đúng, nhưng cô lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Cô sao có thể sẽ nghĩ đến Thư Nhĩ chỉ là cố trước mặt nam chủ tác oai tác quái, kỳ thật đối với cậu ta căn bản không có chút rung động?

Cô ừm một tiếng, không tiếp tục hỏi.

Lúc này Tưởng Tây Từ vừa lúc đi ngang qua nghe được đoạn đối thoại này.

Thứ sáu.

Là sinh nhật cô sao?

Tưởng Tây Từ lập tức khắc sâu ngày này trong lòng.

Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, Thư Nhĩ lấy di động, trực tiếp nhắn tin wechat cho Hoắc Triều.

【 Tiểu Nhị: Anh, anh trai, em đã mời Ninh Manh rồi, em nói thứ sáu này anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em, cô ấy nói nhất định sẽ đến. 】 Một lúc lâu sau, Hoắc Triều mới trả lời.

【 Anh trai:...】

【 Tiểu Nhị: Anh trai, em rất chờ mong nha. Đúng rồi, đến lúc đó em có thể mời tất cả bạn học không? Gương mặt tươi cười.jpg, kích động.jpg, vui vẻ đến xoay vòng vòng.jpg】

【 Anh trai:...】

【 Tiểu Nhị: Anh trai, anh đồng ý rồi nha.

Yêu thương yêu thương. 】 Thư Nhĩ cảm thấy mỹ mãn mà cất đi động.

Sinh nhật đương nhiên càng nhiều người tham gia càng náo nhiệt.

Đời trước cô làm tiểu thư Thư gia, cô cũng từng tổ chức những bữa tiệc lớn, nhưng những bữa tiệc đó hầu như là người nhà tổ chức, khách được mời đến chỉ có một phần nhỏ là vì muốn chúc mừng cho cô còn lại đều vì mục đích thương mại.

Tuy rằng Thư gia nam nữ bình đẳng, nhưng là cũng dựa trên nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, bởi vì khi đó cô cũng đủ ưu tú, cho nên mới được mọi người yêu thương, nếu nào một ngày cô không còn ưu tú, chút phúc lợi này, tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Sau khi cô xuyên thư, vị trí của cô sẽ có một người khác thay thế.

Cho nên một bữa tiệc thuần tuý, không trộn lẫn bất cứ mục đích gì, đối với cô mà nói cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Thứ sáu, du thuyền xa hoa, tôi tới đây.

-----

Lời của edit: Chương trước mình paste thiếu một đoạn, đợi các bạn đọc hết rồi mình sửa lại sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...