Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 20: Luôn Có Nhân Vật Phụ Chuẩn Bị Đại Sự
Chuyện Án Hà Thanh rời khỏi Nội vụ phủ, chưa qua nửa ngày đã truyền đến tai Triệu công công. Phùng quản sự giống như đi trên lớp băng mỏng mà bẩm báo xong với Triệu công công, cứ tưởng rằng Triệu công công sẽ có bất mãn, ai ngờ rằng ông ta ra chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, không tỏ vẻ đồng ý mà nói: “Chuyện sớm muộn.” Phùng quản sự vò đầu bứt tai, khốn đốn mà nói: “Công công, vạn nhất tên Án Hà Thanh đó trở thành người quan trọng bên cạnh hoàng thượng, ở bên tai hoàng thượng thổi gió, cái mạng nhỏ của nô tài này, sợ là… … Ai ya, sợ là khó giữ a.” Triệu công công cười giễu cợt một tiếng: “Sợ cái gì, cái đầu óc của ngươi, hoàng thượng chỉ cần nhắc đến một câu thôi, cũng sẽ cảm thấy làm bẩn miệng mình.” “Vâng vâng vâng.” Phùng quản sự gật đầu cúi người, “Tiểu nhân dựa hết vào Triệu công công.” Triệu công công thong thả nhấp một ngụm trà: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày, ta sẽ đi cùng Hồng Tụ cô nương nói chút chuyện.” “Hồng Tụ cô nương?” Trong lòng Phùng quản sự hồi hộp một cái, người phụ trách quản lý Cảnh dương cung? Triệu công công lườm Phùng quản sự một cái: “Làm sao? Rất nhàn? Ỷ lại vào ta rồi không chịu đi?” “Không nhàn không nhàn.” Phùng quản sự giật mình một cái, nói xong rồi vội vàng lui xuống. - Hồng Tụ vạn lần cũng không nghĩ tới, Triệu công công sẽ đến tìm cô ấy. Tuy nói hai người đều cùng là người quản lý, nhưng mà giữa hai người lại hoàn toàn không có giao tiếp, vô sự bất đăng tam bảo điện, Hồng Tụ đại khái có thể biết được Triệu công công vì ai mà đến, cô ấy nhớ ra lời mà lúc trước Tiêu Dư An nói với mình, tức thời trong lòng có phòng bị. Triệu công công nhìn thấy thần sắc của Hồng Tụ, ha ha cười một tiếng: “Hồng Tụ cô nương, thật sự không mời ta ngồi một chút sao?” Hồng Tụ đột nhiên hồi hồn lại, sau khi mời Triệu công công ngồi xuống, vội dặn dò người rót trà: “Nô tỳ thất lễ, tiếp đón công công không chu đáo, xin công công thông cảm.” “Hồng Tụ cô nương nói đùa, xem ra cái mặt già này của ta, ngoại trừ Nội vụ phủ ra, ở những nơi khác vẫn là có chút công dụng a.” Triệu công công vén nắp tách trà lên thổi nhẹ, “Từ lâu đã nghe Hồng Tụ cô nương thâm đắt hoàng thương ưa thích, hôm nay đột nhiên tới đây, thật ra là muốn cùng Hồng Tụ cô nương giao giao tâm.” Những lời nói này của Triệu công công nói ra có chút ý đồ không rõ ràng, ông ta tự mình chính là tam triều lão nô, đời đời đắm chìm trong ân long, quản lý Nội vụ phủ đã hơn mười năm, càng không cần phải nói tiên đế đã từng coi ông ta như người thân. Hồng Tụ nói: “Triệu công công nói đùa, nô tỳ chỉ là làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình thôi a.” Triệu công công ý đồ sâu xa: “Đúng rồi, công việc thuộc bổn phận.” Hồng Tụ tiếp tục nói: “Triệu công công, ngài cũng là nhân vật rất có kinh nghiệm trong cái cung điện này, những nô tài như chúng ta, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ta nghĩ, ngài nên hiểu mà?” Hồng Tụ vốn là muốn nhắc nhở Triệu công công, Án Hà Thanh đã ở Cảnh dương cung, đừng có mà nghĩ ra biện pháp đáng sợ gì nữa. Nào ngờ những lời mang ý châm biếm này, Triệu công công nghe rồi cũng không giận, vui tươi cười một tiếng: “Hồng Tụ cô nương không hổ là thâm đắt hoàng thượng ân long, rốt cuộc cũng là một phần công việc thuộc bổn phận, ai ya ya, nếu mà không cân nhắc cho tốt, sợ nhất là, không phải là làm phải những công việc không nên làm a, Hồng Tụ cô nương, nếu như công việc nên làm, lại không có cách nào làm, có phải thất trách lớn nhất, của thân làm nô tài như chúng ta a?” Hồng Tụ sững sờ: “... … Triệu công công đây là có ý gì?” Triệu công công thong thả mà nhấp một ngụm trà, sau đó mới tiếp tục: “Ta nghe nói, cấm luyến của Cảnh dương cung này, đều phải thông qua sự chỉ bảo của Hồng Tụ cô nương, mới có thể hầu hạ hoàng thượng?” Hồng Tụ nói: “Đây là đương nhiên, nhưng mà trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, ở đây có một người, không phải là nô tài chúng ta có thể tùy tiện động vào.” Triệu công công đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Động không được? Hồng Tụ cô nương, ở đây có một người, ở trong Nội vụ phủ của ta, hắn chính là tên nô tài, việc ta cần làm, chính là biến hắn trở thành một tên nô tài, ta quản hắn là người nào? Hồng Tụ cô nương, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ, người của Cảnh dương cung này, là sẽ đưa đến bên gối của hoàng thượng, ngươi muốn đưa con sói đến, làm tổn thương đến cọng tóc hoàng thượng… …” Triệu công công tới khúc vừa đủ lợi ít bèng dừng lại, trong lòng Hồng Tụ vừa kinh sợ. “Hồng Tụ cô nương, ngươi cũng không cần làm tổn thương đến tính mạng, ngươi chỉ là đang làm cho người đáng ra phải trở thành cấm luyến thành cấm luyến, đây, lẽ nào không phải là việc ngươi vốn nên làm sao? Đúng vậy, chúng ta đều là nô tài, và bổn phận lớn nhất của nô tài, lẽ nào không phải là làm cho hoàng thượng không có lo âu sao?” Triệu công công chậm rãi dài dòng nói xong, đứng dậy nói một tiếng cáo từ rồi rời đi, để lại Hồng Tụ không biết phải làm thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương