Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 10: “Đi Về Miền Quê”



Sáng hôm sau sau khi chuyển vào, Cố Thanh Trì cần báo cáo với công ty giải trí Tinh Diệu, Diệp Lí đã yêu cầu Cố Thanh Trì đến văn phòng của anh ta lúc 9 giờ.

Trước kia , Cố Thanh Trì thường đi làm không buổi chiều thì buổi tối, ngày nghỉ đêm làm, bắt cùng nhịp sống với Tiểu Li hoa, cả hai đều ngủ vào ban ngày. Sau khi nghỉ làm không cần phải làm ca tối cũng không có biến đổi gì. Cậu thích ban đêm. Với lại, ban đêm có ít người, yên tĩnh, còn ban ngày thì hơi ồn ào. Ở một khía cạnh nào đó, công việc và nghỉ ngơi thực sự diễn ra khá đều đặn. Nhịp sống thay đổi đột ngột khiến toàn thân Cố thanh Trì lúng túng.

Lúc đi ra ngoài, cậu nhìn chằm chằm vào Tiểu Li Hoa đang cuộn mình ngủ vài giây, muốn đánh thức đem nó vào lồng, nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý định đem nó theo.

Công ty giải trí Tinh Diệu quản lý việc ra vào rất nghiêm ngặt, ra vào đều phải có giấy tờ để tránh các tay săn ảnh lọt vào. Hôm qua Diệp Lí đã đưa cho cậu cái của anh ta, anh ta là người lão làng trong công ty giải trí Tinh Diệu nên chỉ cần quét khuôn mặt là có thể vào. Cô Thanh Trì thành thật đeo thẻ thông hành vào cổ và tiến vào cửa công ty.

Trong đại sảnh có nhiều người ra ra vào vào, có nhân viên mặc vest đi giày da tất trắng, còn có nhũng nghệ sĩ đeo kính râm, khẩu trang trên người dát toàn nhãn hiệu thời thượng.

Đã đến thời gian làm việc, có nhiều người đang đợi thang máy. Cố Thanh Trì cũng đang đứng phía sau một nhóm người chờ thang máy. Sau đó, có một sự náo động ở cửa rất ồn ào, đội an ninh vội vã chạy đến để giúp ngăn chặn các phóng viên truyền thông đang đông đúc chen vào. Một số nhân viên đã mở đường, xin lỗi trong khi tách đám đông cho cả hai bên.

"Xin lỗi, xin lỗi, hoàn cảnh đặc biệt, cho tôi xin đường."

Một người đàn ông đeo khẩu trang vội vã đi dọc theo con đường bị bao vây bởi một đám người ở giữa. Người này có dáng người cao, xung quanh có rất nhiều nhân viên đều to cao hơn, mặt mày nghiêm nghị dường như tâm trạng không tốt, khắp người toát lên vẻ lạnh lùng. Một số người lùi lại theo bản năng khi họ đi qua. Thang máy đã dừng ở đó một lúc, hắn bước vào, quay người sang nhấn số tầng, sau đó đứng giữa thang máy với vẻ mặt lạnh lùng, nhân viên cũng nhanh chóng đi vào đứng sau lưng hắn.

Cố Thanh Trì im lặng theo dõi toàn bộ câu chuyện, uể oải ngáp dài, khi ngước mắt lên, cậu phát hiện người đàn ông kia đang nhìn mình, đôi mắt hai người đối diện nhau. Người bình thường có thể sẽ bất ngờ đưa mắt qua nơi khác, nhưng Cố Thanh Trì không phản ứng gì, cậu chỉ nhẹ nhàng nhìn lại cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy, cơn tức giận của Tạ Lục Dữ do phóng viên khơi dậy đột nhiên hạ bớt dần. Lúc sau đi lên tầng cũng bình tĩnh trở lại.

Công ty rất coi trọng Tạ Lục Dữ, toàn bộ tầng bảy thuộc về hắn, ngoại trừ phòng 800 năm chưa dùng một lần kia. Toàn bộ đội ngũ của hắn cũng ở tầng bảy. Người đại diện của Tạ Lục Dữ đã nhận được tin báo.

Người đại diện của Tạ Lục Dữ tên là Phan Tiểu Thành, tuổi không còn trẻ, cao 1m9 ngang ngửa Tạ Lục Dữ, đặc biệt là rất đô con, thích đeo kính râm, còn kiêm vệ sĩ của Tạ Lục Dữ khi ở bên ngoài.

Bây giờ anh ta ló đầu ra khỏi văn phòng, mong chờ hỏi.

“Nghe nói lại bị chặn, lần này cậu không chửi bới chứ?”

Tạ Lục Dữ kéo khẩu trang xuống, chân thành nhìn anh ta. Người đại diện hiểu ra, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ vào Tạ Lục Dữ, ngón tay run rẩy, sầu não nói.

"Cậu có biết một năm tôi phải gửi bao nhiêu phong bì cho bộ phận quan hệ công chúng không?"

Cố Thanh Trì đã quen với sự lười nhác, cậu đứng sau những người khác đang đợi thang máy, nên lúc vào thang máy cậu ở ngay đầu. Ban đầu, cậu ngủ gật ở phía sau, nên ít người để ý hơn. Bây giờ hầu như tất cả mọi người xung quanh đang lặng lẽ nhìn cậu, kiềm chế dán mắt vào cái bóng phản chiếu ở thang máy, hoặc liều lĩnh hơn là giả vờ như đang quẹt điện thoại rồi bí mật bật camera.

Mọi người trong công ty đều đã nhìn thấy nhiều nhân vật lớn, không ít minh tinh ra vào, mà không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, chỉ có Tạ Lục Dữ 800 năm mới tới công ty một lần họ mới vây xem một chút.

Cố Thanh Trì không nhạy bén với những việc này, cậu luôn nghĩ rằng mình là người bình thường , không có gì nổi bật. Cậu chỉ sống thoải mái và hiếm khi để ý đến những người hay việc không liên quan đến mình.

Thang máy bình thường náo nhiệt mà hôm nay lại yên tĩnh đến khó tin, Cố Thanh Trì lần đầu tiên đến đây nên nghĩ rằng nó vốn như thế. Cậu sinh ra là để yên tĩnh, nên cũng không cảm thấy có cái gì là không tốt. Nhưng những người khác trong thang máy có chút không thoải mái, dường như bầu không khí quá kỳ quái, vài người trong thang máy bắt đầu bàn tán.

“Hả, là ai vậy? Phô trương quá.”

“Tân binh à? Còn có thể là ai chứ, Tạ Lục Dữ đó, ngoài anh ta ra còn có ai khác có thể phô trương đến vậy đâu.”

“Đó là Tạ Lục Dữ à?! Tôi là fan của anh ấy, trời ạ, vừa rồi khoảng cách giữa tôi với thần tượng thật gần, tôi gia nhập công ty này là vì anh ấy.”

Đến tầng 3 Cố Thanh Trì bước ra. Ngay sau khi cậu ra ngoài, chủ đề trong thang ngay lập tức thay đổi, bắt đầu sôi nổi thảo luận.

“Đó là ai vậy?”

Anh ta không nói rõ, nhưng những người khác ngay lập tức hiểu ý anh ta.

“Không biết, nhất định là vừa mới gia nhập công ty, bằng không không thể không ấn tượng.”

“Tôi đã nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đang được tìm kiếm rất nhiều. Tôi vẫn đang suy nghĩ về thời điểm ra mắt lại không ngờ đó là của công ty chúng ta.”

“Không thể nào, nhiều ngày nay tôi không thấy động tĩnh gì. Hơn nữa, tôi nhìn thấy trên ngực anh ta là thẻ xanh của người đại diện.”

“Không thể nào, người như này thì quản lí cái gì chứ ?”

“Cái quái gì vậy, bây giờ người đại diện nhìn còn giống nghệ sĩ hơn cả nghệ sĩ.”

Ngày hôm đó, bộ phận nhân sự nhận được rất nhiều câu hỏi về người đại diện mới đến.

Cố Thanh Trì không biết rằng cậu đã nổi tiếng ngay từ ngày đầu tiên đến công ty. Cậu đang ở văn phòng của Diệp Lí. Diệp Lí cau mày nhìn Cố Thanh Trì.

“Ngồi đi, sao, thức khuya à?”

Cố Thanh Trì cũng rất trung thực.

“Ừ, tôi không ngủ được.”

Diệp Lí không nói nhiều, lấy ra một văn kiện. Diệp Lí không nới lỏng tiêu chuẩn vì hai lần thất bại trước, ngược lại, anh tasẽ cho bọn họ một khoảng thời gian để đi vào ổn định. Lần này, anh ta thể hiện rõ thái độ ngay từ đâu.

“Mặc dù tôi đã nhấn mạnh điều đó trước khi ký hợp đồng, nhưng ngay bây giờ tôi sẽ nói lại. Tôi hy vọng cậu có thể làm rõ trách nhiệm của mình. Vì cậu chọn trở thành một nghệ sĩ thì ít nhất phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản.”

Anh ta dừng lại một chút.

“Ví dụ như duy trì trạng thái ổn định, về sau tôi sẽ can thiệp vào chuyện này.”

"Còn một chuyện nữa, tôi hỏi cậu về vấn đề tình cảm. Cậu nói là độc thân. Tôi tin. Nếu sau này có thay đổi, dù là nam hay nữ, cậu hãy báo trước cho tôi."

“Điều cuối cùng, tôi và cậu là vì lợi ích chung, vì vậy hãy tin tưởng tôi.”

Cố Thanh Trì gật đầu, cậu đã biết tất cả những điều này từ trước, ngoại trừ việc công việc và nghỉ ngơi có thể hơi khó khăn, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Diệp Lí chính thức vào thẳng vấn đề.

“Cậu năm nay đã 22 tuổi, không thể đi theo con đường ra mắt như một thực tập sinh. Thân phận nghiệp dư cũng không tệ, nhưng khi nói đến nghiệp dư, công chúng sẽ cảm nhận theo bản năng rằng chất lượng tổng thể của cậu khác biệt, mặc dù sự thật là vậy.”

Anh ta giải thích nó sâu hơn.

“Nhưng nếu cậu xuất hiện trước mắt thiên hạ như thế này, người ta sẽ gắn cho cậu một cái mác người ngoài ngành, cái mác ban đầu rất khó bị xé bỏ. Nó có thể là bằng chứng cho việc tài năng của cậu được săn đón trong giai đoạn sau. Bây giờ nó sẽ chỉ cho phép người khác tập trung vào khuôn mặt của cậu. Dù cậu có đạt được kết quả gì trong tương lai đi chăng nữa, mọi người vẫn sẽ gán điều này lên cậu.”

Tạ Lục Dữ cũng đột ngột bước chân vào làng giải trí, nhưng diễn xuất có thực lực, tài năng thật sự kinh người, ai có mắt cũng nhìn ra được. Địa vị của một kẻ nghiệp dư chỉ có thể thêm phần rực rỡ cho hắn.

Nhưng Cố Thanh Trì thì khác. Có quá nhiều người cố gắng chen chân vào giới giải trí chỉ với một khuôn mặt, điều này rất không tốt cho thiện cảm của họ, giới này tuy nhỏ nhưng lại rất tàn nhẫn. Đặc biệt trong những năm gần đây, với sự phát triển của công nghệ và sự xuất hiện của các mỹ nhân trước ống kính, thì việc trau chuốt hình ảnh để làm đẹp cho các ngôi sao không còn là chuyện lạ. Nhưng ngay cả một ngôi sao nổi tiếng trên mạng, chân ướt chân ráo trong làng giải trí cũng muốn ra mắt. Khi những người nổi tiếng trên mạng mới xuất hiện, không phải là không có ai thử ký hợp đồng với một vài ngôi sao, và rất ít người thành công.

Những người nổi tiếng trên mạng sống trước máy quay livestream chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong các chương trình phát sóng trực tiếp, trong khi người nổi tiếng sống dưới tất cả các ống kính mọi lúc, của truyền thông, của phóng viên, của người hâm mộ.

Mỗi năm đều có ít nhiều thực tập sinh vào công ty, thời gian thực tập là 5 năm, đã học kỹ các khóa học như vũ đạo, cách cư xử và nhạc cụ, loại ống kính nào có thể kiểm soát, tất cả bọn họ đều làm rất tốt.

Có khuôn mặt đẹp cũng chỉ là ngưỡng cửa, không phải vốn luyến.

Cố Thanh Trì là một ngoại lệ, vẻ đẹp của cậu đã trở thành nghệ thuật, và sự tồn tại của chính cậu là một điều kỳ diệu.Vì vậy thật là tàn nhẫn khi để Diệp Lí phá lệ ký hợp đồng nghiệp dư lần đầu tiên, và để cậu lặng lẽ chìm trong dòng chảy của thời đại.

Có câu nói rằng, nếu việc phá hủy những thứ đẹp đẽ cho người ta xem chính là bi kịch, thì đó sẽ là một bi kịch huy hoàng nhất trên thế giới này. Diệp Lí không cho phép những điều như vậy xảy ra, anh ta tin rằng bản thân sẽ hoàn thành nghệ thuật vĩ đại nhất.

“Người mẫu, cậu nên ra mắt với tư cách người mẫu. Cậu không thể làm người mẫu trên Taobao. Tôi đã liên hệ với chủ sở hữu để mua bộ phim mà cậu đã làm trước đó. Sẽ không ai biết rằng cậu là người mẫu Taobao. Đừng nói gì về chuyện đó trong tương lai. Cậu là một người mẫu chuyên nghiệp. Tôi đang cầm trên tay trang bìa của một số tạp chí đầu tiên. Tôi sẽ liên lạc với cậu trong những ngày này.”

Diệp Lí tràn đầy nhiệt huyết, viết một cái gì đó trên hồ sơ, xoay bút một chút.

“Độ nổi tiếng trên hot search của cậu vẫn còn đó, cậu không thể lãng phí được, nhưng cậu chưa tham gia khóa học nào về nhạc cụ, khiêu vũ nên rất khó làm...”

Anh ta lẩm bẩm một mình.

“Gần đây, có một chương trình về nấu ăn và giặt quần áo. Tôi sẽ hỏi cho cậu.”

Diệp Lí gọi điện trực tiếp cho Phan Tiểu Thành.

"Này, là tôi đây, không nói nhảm, cái chương trình của đài Mango đó về giặt giũ với chặt củi, hãy cho tôi một vị trí vào số tiếp theo.”

Phan Tiểu Thành vui vẻ.

“Cái gì mà giặt giũ với bổ củi, bọn họ là chương trình thực tế đó, là “Đi về miền quê”.”

“Cứ biết vậy đi, ngày khác tôi mời anh ăn cơm.”

Phan Tiểu Thành có chút quan hệ với bên sản xuất, vừa đúng lúc tìm anh ta là nhanh nhất. Giữa các người đại diện có một chút quan hệ, họ chú ý đến điều này, nợ ân tình thường phải đền đáp nhiều hơn, đơn giản Diệp Lí cũng không trách được.

Đương nhiên Tạ Lục Dữ không cần Phan Tiểu Thành tranh giành công việc, giờ tất cả hợp đồng tốt đều tự động chạy đến cửa.

Cái ân tình này của Diệp Lí còn phải đặt ở nơi khác.

Chút chuyện nhỏ này Phan Tiểu Thành vui vẻ đáp lại.

Cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Lục Dữ bên cạnh, niềm vui bỗng vụt tắt, đau não khi nhìn thấy thứ này. Tạ Lục Dữ nằm trên sofa, dạng tay dạng chân, như không có việc gì để làm.

“Cậu có thể đừng đáp trả với giới truyền thông cả ngày được không? Cậu không thể diễn một vở kịch được à?”

“Hiểu rồi, còn nửa năm nữa mới khai máy, cả ngày chả có việc gì làm. Hơn nữa, em cũng đâu có cả ngày theo bọn họ tọc mạch, chỉ lên mạng và quan tâm người hâm mộ mình mà thôi.”

Phan Tiểu Thành tuyệt vọng.

“Cậu như thế gọi là quan tâm sao? Cậu là người khiến họ bực bội nhất cả ngày!”

Tạ Lục Dữ một tay tâng quả táo.

“Hiện nay, các bạn trẻ có nhiều tư tưởng sai lệch. Em có thể cho phép tam quan của người hâm mộ có vấn đề không? Chuyện đó là không thể được.”

Phan Tiểu Thành ôm ngực, ngồi lên ghế, cau mày vẫy vẫy tay.

“Đừng nói nữa, đau tim quá.”

Tạ Lục Dữ ngừng lại, thở dài nói một cách bất lực như đang dỗ một đứa trẻ.

“Bỏ đi bỏ đi, xem chọn cho em gameshow nào đi.”

Phan Tiểu Thành lập tức bật dậy.

“Này là cậu nói nha, không được đổi ý đâu.”

Phan Tiểu Thành nghĩ đến chuyện đó trong lòng liền vui mừng, trang trại Mango vừa cho anh ta một lời mời, phần thưởng hậu hĩnh, nhân tiện cũng hứa cho Diệp Lí một chỗ thuận lợi, một mũi tên trúng hai đích.
Chương trước Chương tiếp
Loading...