Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 35: Bại Lộ: Tại Sao Có Thể Nghĩ Hắn Như Thế?



Edit: Nguyễn Trang

Giang Phi Vi yếu ớt mở mắt ra, liền thấy Cố Tình ngồi ở đầu giường.   

Nàng nhìn Cố Tình nhíu chặt mày, không khỏi cười khàn khàn nói: “Biểu tỷ….khục, sao lại ở đây? ”   

“Muội cũng đừng nói nữa, trước tiên uống một ngụm nước cho nhuận giọng.”

Cố Tình thấy nàng tỉnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy nhẹ nhàng đỡ Giang Phi Vi dậy, đưa ly đến bên miệng Giang Phi Vi. Thấy nàng uống hết một ly nước, lại đưa tay sờ trán nàng, xác nhận đã hạ sốt.   

“Không hổ là ngự y, thuốc đến bệnh trừ. Nhưng còn chỗ nào không thoải mái không? ”   

Giang Phi Vi lắc đầu, “Chỉ là trên người có chút không có khí lực, ăn vài thứ là được rồi. Tỷ tỷ, ta ngủ bao lâu rồi? ”   

“Một ngày rồi. Ngự y nói, thân thể của muội cũng quá kém rồi, phải hảo hảo dưỡng.” Chắc là trước kia ở nông thôn chịu rất nhiều khổ sở, thân thể phải chịu thiệt thời, Cố Tình nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nàng, “Tổ mẫu kia còn có một cây sâm núi không tồi, chờ ngày mai ta xin mang đến cho muội.”

Giang Phi Vi có chút bức thiết hỏi: “Phụ thân, vậy phụ thân có nói bao giờ mới trở về không? ”   

Cố Tình an ủi nàng nói: “Giang Hầu gia có hoàng sai* trong người, mấy ngày nay không ở kinh thành. Muội đừng nghĩ nhiều. ”

(Hoàng sai là Lệnh vua.)

“Vậy... Có những kẻ kỳ lạ khác, hoặc cái gì đó không? ”

Cố Tình lắc đầu, “Hôm qua ta ở đây trông chừng muội, không thấy người nào. Muội đã hẹn người nào? ”   

Giang Phi Vi có chút mất mát lắc đầu, “Không có, muội tùy tiện hỏi một chút. Tỷ tỷ, ngự y đã xảy ra chuyện gì? ”   

Cố Tình cười điểm trán cô, “Bệnh này của muội a, trong kinh không biết sinh ra bao nhiêu lời đồn nhảm. ”   

“Ngày hôm trước Thái hậu chỉ giữ lại mười mấy quý nữ cũng đủ khiến người ta chú ý, hết lần này tới lần khác một mình ban thưởng cho muội. Ban thưởng thì thôi, còn tiện thể ban thưởng cho ngươi một ngự y... Tam tiểu thư Trung Cần Hầu phủ, trở về phủ chẳng những không được thưởng, còn cực kỳ hà khắc, bị phạt đến sốt cao bất tỉnh. Lâm lão phu nhân cũng không thích lời đồn của muội, sợ là làm thật. ”   

Cố Tình thở dài, “Trước kia dì Vân Yên không được tổ mẫu chào đón, người ngoài cũng chỉ có thể nói một câu là bà bà (mẹ chồng) quản giáo tức phụ, hiện giờ tâm tư của bà ta cuối cùng cũng không che giấu, nói thật, trong lòng ta cũng thật thống khoái. ”   

Nàng thấy Giang Phi Vi ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, có chút ngượng ngùng cười cười, “Làm cho muội muội chê cười, những lời này của ta, thật sự không phải lời tiểu thư khuê các nên nói. ”   

“Không! Muội ngược lại thích như vậy, có cái gì thì nói cái đó!” Gạt bỏ trói buộc lễ nghi quy củ, Giang Phi Vi ngược lại cảm thấy Cố Tình càng đáng yêu, “Đúng rồi, sao lại không gặp Cố Phần tỷ tỷ? ”   

“Tổ mẫu cảm thấy Phần nhi tới cũng là thêm loạn, không để cho muội ấy đến. Nếu muội muốn gặp muội ấy, ta sẽ để muội ấy đi cùng vào ngày mai. ”   

Hai người đang nói chuyện, Tra ma ma đang bưng chậu nước tiến vào, thấy Giang Phi Vi đã tỉnh, cổ họng đều vang dội không ít, “A Di Đà Phật! Tiểu thư, tiểu thư! Bệnh này của ngươi, so với tiểu tôn tử của lão nô còn dọa người hơn a!”   

Cố Tình bật cười, “Phi Vi, vị người hầu này của muội, thật sự là chân thành. Gã sai vặt Cố phủ vốn không nhận ra, chỉ ngăn cản hỏi thân phận của bà ấy, kết quả giọng nói kia của bà ấy, đem một con phố hàng xóm đều hô lớn! Nói gì mà muội gặp chuyện không may, khiến tổ mẫu sợ tới mức bị giày vò. Đừng nói là gã sai vặt Cố phủ, cả con phố đều nhận ra 'kim giọng' này! Ai dám ngăn cản bà ấy! ”

Tra ma ma mặt già cũng đỏ lên, “Tiểu thư tốt của lão nô, người đừng chê cười lão nô nữa! Lúc đó sao lão nô lại không vội vàng! ”   

Xuân Oanh và Xuân Yến vốn ở cửa nghe lén, thấy Giang Phi tỉnh lại, cũng tràn vào phòng, “Tiểu thư!”

Cố Tình thấy bộ dáng Giang Phi Vi không mấy hào hứng, liền vỗ vỗ đầu nàng, "Muội cũng đừng khổ sở. ”   

“Muội không khổ sở a.”   

Cố Tình vốn tưởng rằng cô là cậy mạnh, nhưng Giang Phi Vi nghiêm túc nhìn cô, “Người đối xử với muội không tốt, muội không thèm để ý là được, người khác không coi trọng muội, muội làm phải tự làm khổ mình đi quấy nhiễu? ”

“Muội còn có các tỷ, có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, người cần muội hao tâm tư quá nhiều, muội cũng không muốn phân tâm tư đến trên người người không đáng giá.”   

Cố Tình thấy thần sắc nàng không giống giả dối, thở dài, “Muội tuổi không lớn, ngược lại lại nhìn thấu. Ta tự thẹn không bằng. ”   

Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vui vẻ nhìn Giang Phi Vi,

“Đúng rồi, còn có một chuyện, ngoại tổ mẫu bảo ta nói trước cho muội biết.”

“Đại tộc Tào thị ở Thanh Châu, lão thái thái nhà bọn họ cùng tổ mẫu là hảo bằng hữu năm xưa. Gần đây bà ấy vào kinh, chính là vì chọn một chuyện hôn nhân tốt cho tôn tử bảo bối của nhà họ.” Cố Tình cười nắm tay Giang Phi Vi, "Tào lão thái thái kia từng cùng Ngụy thái hậu đọc sách, Ngụy thái hậu triệu ngươi tiến cung, chính là vì cho Tào lão thái thái xem qua. ”   

“Từ thái hậu ban thưởng cho muội mà nói, cửa này nhất định đã qua. Đợi qua hai ngày, Tào lão thái thái tiến cung bái kiến Thái hậu, Thái hậu khẳng định còn có thể triệu muội vào cung, để Tào lão thái thái tự mình xem một chút. Phi Vi, đây chính là hôn sự tốt! Tào công tử kia tuổi không quá mười bảy, đã là Án Thủ của Thanh Châu viện thí, nghe nói hắn làm người ôn nhuận nho nhã, vô cùng hiền lành! Hơn nữa hậu viện sạch sẽ, không có chuyện nạp thiếp! ”   

Sắc mặt Giang Phi Vi lại không kinh hỉ như Cố Tình tưởng tượng.   

Cố Tình có chút không hiểu với thái độ của Giang Phi Vi, “Phi Vi, muội không vui sao? ”   

Giang Phi Vi thấy Tra ma ma cùng Xuân Oanh, Xuân Yến đều nhìn chằm chằm mình, gian nan mở miệng, “Nhưng muội…. Nhưng muội chưa bao giờ gặp hắn.”

Cố Tình nở nụ cười, “Cái này có cái gì? Mù có kết hôn câm có gả cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần gia thế trong sạch, hậu trạch an bình, so với cái gì cũng tốt hơn. Huống chi, lần này tiểu Tào công tử tự mình đưa Tào lão thái thái lên kinh, muội nhất định sẽ phải gặp mặt! ”   

Sau đó liền cùng người gặp qua một lần đàm luận chuyện hôn sự?   

Tra ma ma cũng rất vui vẻ, “Thật tốt quá, không phải lão nô nói a, ngươi nhìn xem lúc trước lão phu nhân tìm cho cô nương chúng ta đều là cái gì! Phi! Đều là những dạng người không đứng đắn! Ra khỏi cửa là liền gây họa! Lão nô xem a, vẫn là Lí lão phu nhân đáng tin cậy! ”   

Mọi người đều rất hạnh phúc, ngoại trừ Giang Tử Vi.   

Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới Cố Ngôn.   

Nếu hắn là nam tử bình thường thì tốt rồi, cho dù chỉ là nam tử nhà người thường, như vậy nàng có thể......   

Trong lòng Giang Phi Vi đột nhiên lộp bộp một chút.

Mình tại sao lại có thể nghĩ như vậy?

Cố Tình nói đùa cùng Tra ma ma, thấy Giang Phi Vi không nói gì liền quay đầu lại nhìn, thế nhưng càng thêm hoảng sợ, “Phi Vi, tại sao muội lại khóc? Có chỗ nào không khoẻ sao?”

“Ta... Làm thế nào ta có thể nghĩ như vậy? Sao có thể như vậy...” Giang Lâm Phi ôm lấy Cố Tình, nhịn không được khóc lên.   

Sao nàng có thể nói Cố Ngôn một thân máu lệ đổi lấy nỗi đau như vậy? Làm thế nào nàng có thể nghĩ về số phận mà hắn không thể từ chối?   

Cố Tình lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc rõ ràng như vậy của Giang Phi Vi, nàng không mở miệng, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Phi Vi, một bên ý bảo đám người Tra ma ma đi xuống.   

Cách một hồi, Giang Phi Vi mới bình tĩnh lại. Cố Tình nhìn đôi mắt ửng hồng của Giang Phi Vi, nhẹ nhàng mở miệng, “Muội muội, muội có người mình thích đúng không? ”   

“Muội, muội không phải...” Giang Phi Vi đang muốn phủ nhận, Cố Tình lại từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay.

Giang Phi Vi trong lòng căng thẳng, đây là khăn tay Cố Ngôn đưa cho nàng lúc trước.

“Khi ta giúp muội thay y phục, từ trong ngực muội phát hiện ra. Đây là khăn tay của nam tử, phải không?” Cố Tình thấy Giang Phi hơi trầm mặc, mí mắt rũ xuống, “Một nữ tử nếu đem khăn tay của một nam tử trân trọng đặt ở trong ngực, nhất định là khăn tay của người trong lòng. ”   

“Phi Vi, ngươi tuy rằng nhìn như ôn nhu mềm mại, nhưng ta lại biết, tính tình muội không thể thẳng thắn hơn. Nếu đối phương là người có thể môn đăng hộ đối, ngươi nhất định sẽ không tiếp nhận Lâm lão phu nhân an bài xem mắt nữa.“

“Hắn không cách nào cưới ngươi, đúng không?"   

Giang Phi Vi khẽ nức nở một tiếng, giống như một con vật nhỏ bị thương, ôm lấy đầu gối của mình.   

Cố Tình nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt sưng đỏ của cô, "Chúng ta đều là phận nữ tử, luôn có lúc thân bất do kỷ như vậy. Ngươi không cần quá mức trách cứ chính mình, đây đều là mệnh của chúng ta. ”  

“Nhưng muội không muốn! Cam chịu số mệnh? Muội không muốn cứ như vậy...”   

“Lại lùi một bước, muội nỡ làm cho Hầu gia khổ sở sao?”  

Giang Phi Vi khẽ nói trong nháy mắt, “Chuyện này không liên quan gì đến phụ thân, đây là chuyện của chính muội. ”

Cố Tình bình tĩnh nhìn cô, mang theo thương hại cùng tiếc hận, Phi Vi, trên đời này, không có đào hoa nguyên*. ”

( Đào hoa nguyên là một điển tích văn học, chỉ chốn tiên cảnh.)  

Giang Phi Vi không nói gì.   

Cố Tình thở dài, “Ta mặc dù không biết muội thích là nam tử nhà nào, nhưng bằng thân phận của hắn, cửa Hầu phủ đều không vào được? Ngày sau làm sao cùng muội gánh vác lời đồn trong thiên hạ đây? ”   

Giang Phi Vi không nói gì.   

Cố Tình nếu biết, chủ nhân của chiếc khăn này không phải là nam tử bình thường gì, mà là vị thái giám, sợ là sẽ sợ tới mức ngất đi.   

Tuy rằng thái giám đương thời quyền cao chức trọng, hầu như đều có người tri kỷ hầu hạ, chẳng qua sẽ không quá mức phô trương tùy ý. Nhưng nếu người bên ngoài biết, tiểu thư Hầu phủ thích một thái giám... Chúng khẩu thước kim*, tuy nàng vui vẻ, nhưng khổ sở không chỉ có Giang Trì Lăng.  

(Chúng khẩu thước kim (眾口鑠金): Đông miệng người làm tan chảy được kim khí. Tỉ dụ ảnh hưởng lớn của dư luận. )

Huống chi, Cố Ngôn cũng không chắc có tình ý với nàng.   

Nhưng chính mình ... Tại sao lại thích hắn?   

Là lúc cứu nàng ra khỏi Lê Thành? Nhưng hắn cũng là vì bạc.   

Hay là lúc đưa nàng trở lại Hầu phủ? Nhưng hắn cùng cữu cữu đạt thành giao dịch.

Giang Phi Vi đưa tay cầm lấy chiếc khăn tay kia.   

Có lẽ là ở trong yến hội hắn đem nàng kéo vào trong ngực, hoặc là bên cạnh cây hoa đào nhẹ nhàng phiêu dật thoáng nhìn, nằm trên giường trong nháy mắt đều là vẻ ôn nhu, trước cung Thái hậu nhìn thấy nàng thì thở phào nhẹ nhõm...   

Nói đến buồn cười, chính nàng đi tới địa phương quỷ quái này, đối với hắn càng dây dưa không rõ.   

Tình không biết bắt đầu từ lúc nào lại ngày một trở nên sâu đậm.   

Cố Tình thấy nàng mê muội như vậy, nhẹ nhàng đẩy cô xuống, “Muội muội, muội...”

“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, lời tỷ nói muội đều hiểu." Giang Phi Vi mỉm cười nhìn Cố Tình, “Muội... Sẽ suy nghĩ về việc đó. ”   

Ba ngày sau, Thái hậu lén truyền cho Giang Phi Vi đến nội cung.   

Lâm lão phu nhân ngược lại hạ thân phận tôn quý, đến tiểu viện hỏi thăm thân thể nàng đã tốt lên chưa.   

Giang Phi Vi mỉm cười nói, “Cực cho tổ mẫu nhớ kỹ, con đã tốt rồi. ”   

Hành vi cử chỉ đều không tìm ra sai sót, Lâm lão phu nhân lại luôn cảm thấy, thái độ của Giang Phi Vi đối với mình không giống như trước kia, dường như có khoảng cách giữa hai người

Nàng tuổi còn trẻ, lại được Thái hậu thưởng thức, có chút tính tình cũng là điều hiển nhân. Lâm lão phu nhân trong lòng vẫn không bỏ được chút mặt mũi, ho nhẹ một tiếng, phất phất tay bảo Thường ma ma bưng đồ đạc lên, “Bộ đầu diện* này là hồi môn ta khi còn trẻ, ngươi chọn chút trâm thoa* đeo vào tiến cung đi. ”

( Đầu diện, trâm thoa: Trâm cài tóc )  

Thường ma ma cũng cười nói: “Bộ đầu diện này, lão phu nhân cũng không nỡ thưởng cho hai vị cô nương khác, hôm nay nghĩ đến chuyện cô nương tiến cung liền lấy ra.”   

Giang Phi Vi nhìn thoáng qua, đúng là tinh xảo hoa quý, “Vậy thì đa tạ tổ mẫu.”

Lâm lão phu nhân tìm hiểu chuyện Tào gia hôm qua đã vào kinh. Thái hậu triệu tập, chắc là việc này.   

Bà ta cũng cẩn thận nghĩ tới, nếu Giang Phi Vi thật có thẻ gả đến Tào gia, cũng là phúc khí của Hầu phủ. Đến lúc đó đem hài tử nhị phòng làm con thừa tự cho Trì Lăng, cũng đều là một dạng.   

Giang Phi Vi chọn một cây kim trâm, đưa cho Xuân Oanh, “Lão phu nhân, người có tin tức của phụ thân không? ”   

“Không đâu. Nói đến đây, Trì Lăng trước kia cũng bận, hết lần này tới lần khác sau khi ngươi trở về, gặp phải việc không phải khẩn cấp, chính là muốn rời kinh.”   

“ Thật vậy sao.” Giang Phi Vi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn mình trong gương.   

Sau khi trang điểm xong, Giang Phi Vi liền lên kiệu nhỏ, một đường đi vào đại nội.   

Lúc nàng đến Từ Ninh cung, Ngụy thái hậu đang cùng một lão phu nhân nói đùa, thấy Giang Phi Vi đến, bà ấy cười càng vui vẻ hơn, “Phi Vi, người tới đây.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...