Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 56



Theo cách nói nguyền rủa lúc trước thì chỉ cần yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt này chết đi là Trường Đức Đế có thể tỉnh lại. Nhưng bây giờ Giang Cẩm Nguyệt đã bị mồi lửa đốt thành than mà Trường Đức Đế vẫn không khỏe hơn chút nào, chỉ thoi thóp mà thôi.

Mà kỳ quái nhất cũng là điểm ấy, Trường Đức Đế chỉ còn một hơi như thế này, không khỏe hơn, cũng không tắt thở, khiến người ta vừa tức vừa sốt ruột.

Nhị hoàng tử nhiều lần muốn tiến vào tẩm cung của Trường Đức Đế nhưng đều bị ngăn cản, không những y mà tất cả các Hoàng tử đều bị ngăn cản, đây là kết quả do các đại thần trong triều bàn bạc mà ra, bởi vì họ sợ những Hoàng tử này vừa tiến vào thì Trường Đức Đế sẽ mất mạng, chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Tình hình trở nên căng thẳng, nhưng có người không muốn tiếp tục căng thẳng như vậy nữa.

Ban đêm yên tĩnh trong thành Thịnh Kinh bị những tiếng đập cửa phá vỡ, binh lính thủ thành nơi cửa thành thổi kèn báo địch tấn công, đốt lửa báo hiệu.

Chỉ cách một cánh cửa thành, ngoài thành là tiếng hò hét vang trời, khí thế hùng hổ, quân đội bên ngoài dùng tốc độ nhanh nhất tấn công lên tường thành rồi mở cửa thành ra, sau đó họ chạy thẳng một đường đến hoàng cung.

Hoàng hậu nói đã biết chuyện Nhị hoàng tử mưu phản và sẽ sắp xếp phòng ngự cũng bị đánh thức khi đang ngủ, bà ta vẫn không thể tin được: “Sao hắn dám!”

Hoàng hậu nghĩ chỉ cần Trường Đức Đế còn sống ngày nào thì Nhị hoàng tử sẽ không dám làm phản ngày đó, nhưng không nghĩ y lại liều mạng trực tiếp xông vào cung như thế.

Hoàng hậu sai Thu Tịch hầu hạ bà ta mặc quần áo rồi ra lệnh cho cung nhân: “Nhanh lên, sai người tới Cẩm Tú Cung bắt con tiện nhân Tô quý phi kia lại cho ta!”

Hoàng hậu đã sai người giám sát Cẩm Tú Cung đề phòng Tô quý phi chạy trốn từ trước, tối hôm qua trước khi sắp ngủ bà ta còn hỏi lại cho chắc thì Tô quý phi vẫn còn ở trong tẩm cung, bắt được Tô quý phi thì có thể dùng bà ta uy hiếp Nhị hoàng tử bó tay chịu trói.

Sau đó Hoàng hậu lại sai người đi tìm thống lĩnh cấm vệ quân để dẫn cấm vệ quân nghênh địch; sai người ra ngoài cung thông báo cho các đại thần để họ dẫn dắt lính trong phủ tới phía trước ngăn Nhị hoàng tử lại.

“Thái tử nữa, nhanh lên, đi mời Thái tử tới Trường Ninh Cung, lão Nhị mà vào cung thì chắc chắn sẽ nhằm vào Thái tử, mau đi mời Thái tử nhanh lên.”

Nhị hoàng tử làm Hoàng hậu trở tay không kịp, mặc dù đã có sắp xếp từ trước nhưng bà ta vẫn rất hoảng loạn.

Hoàng hậu cố hết sức giữ bình tĩnh đến tận khi cung nhân được phái đi Cẩm Tú Cung bắt người trở về nói: “Nương nương, Tô quý phi… không có trong cung ạ.”

“Cái gì? Không thấy ư?” Sự bình tĩnh của bà ta hụt đi một chút: “Đồ vô dụng, không phải tối hôm qua các ngươi còn nói con tiện nhân kia vẫn còn ở trong cung sao? Sao hiện tại đã không thấy tăm hơi? Các ngươi làm được cái gì hả?”

Hoàng hậu mắng xong thì trợn mắt chỉ vào cửa: “Còn ở đó làm cái gì, không mau đi tìm người đi, nếu như không tìm được con tiện nhân kia thì bản cung sẽ lấy mạng chó của các ngươi!”

Một đám cung nhân, thị vệ vội vội vã vã lùi ra, chạy loạn khắp cung tìm người.

Tiếng hò hét bên ngoài có vẻ càng ngày càng gần, Hoàng hậu đứng ở cửa Trường Ninh Cung, trong lòng cũng càng sốt ruột hơn: “Người đi đón Thái tử đâu, sao còn chưa trở lại?”

Thu Tịch an ủi Hoàng hậu: “Nương nương đừng cuống lên, Đông Cung cũng có thủ vệ, bên cạnh điện hạ cũng có rất nhiều cao thủ, cho dù quân phản loạn có đánh vào Đông Cung cũng không dễ dàng làm Thái tử bị thương được đâu. Ngài mà cuống lên thì cái gì cũng rối loạn hết, bây giờ còn cần ngài làm chủ đại cục nữa.”

Hoàng hậu siết chặt nắm tay nói: “Đúng, bản cung không thể cuống, bản cung còn phải bảo vệ hoàng cung, tuyệt đối không thể để lão Nhị thực hiện âm mưu thành công được.”

Sau khi đi qua đi lại hai vòng thì Hoàng hậu cũng tỉnh táo không ít, ánh mắt bà ta cũng bắt đầu trở nên cương quyết, bà ta nói với Thu Tịch: “Đi, gọi lão Lục tới đây.”

“Nương nương?” Thu Tịch không hiểu.

Hoàng hậu không đáp mà chỉ bảo Thu Tịch đi.

Âm thanh bên ngoài lớn như vậy nên tất nhiên là Việt Hằng đã tỉnh từ sớm rồi, khi nghe thấy Thu Tịch gọi hắn phía trước thì cũng không thấy kỳ quái, hắn biết rõ đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Việt Hằng đi theo Thu Tịch gặp Hoàng hậu, hắn ho khan hai tiếng rồi mới vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu nắm tay hắn: “Con ngoan, mẫu hậu có chuyện muốn nhờ con, con có thể giúp mẫu hậu một chút được không?”

Vở kịch mẹ hiền con hiếu còn chưa hạ màn nên tất nhiên Việt Hằng sẽ nói đồng ý.

Sau đó hắn nghe thấy Hoàng hậu nói: “Bây giờ con tới Đông Cung đón Thái tử ca ca của con về đây đi, con hãy nhớ rằng, Thái tử là toàn bộ hi vọng của chúng ta, nhất định không thể để cho Thái tử gặp chuyện biết không?”

Việt Hằng giả vờ không hiểu: “Mẫu hậu, nhi thần cũng không biết võ công, thân thể cũng yếu, nếu tới đó sẽ thành gánh nặng của Thái tử ca ca, sao mẫu hậu lại bảo nhi thần đi đón Thái tử ca ca?”

“Vì lão Nhị muốn giết Thái tử.” Giọng điệu của Hoàng hậu hung ác: “Bản cung muốn con đi bảo vệ Thái tử, bảo vệ Thái tử hiểu không? Cho dù con chết thì cũng tuyệt đối không thể để Thái tử có chuyện, Thái tử không còn thì tất cả hi vọng của bản cung cũng sẽ không có!”

Việt Hằng nở nụ cười: “Nhi thần đã hiểu, mẫu hậu muốn nhi thần đi chịu chết thay Thái tử điện hạ, nhưng mẫu hậu, nhi thần cũng là con của người mà, người nhẫn tâm ư?”

Hoàng hậu hoàn toàn không muốn bàn thêm về vấn đề này với hắn, bà ta đột nhiên đẩy Việt Hằng một cái: “Bảo đi thì đi ngay đi, nếu Thái tử có chuyện thì con cũng đừng hòng sống tiếp được.”

Bộ dạng mẹ hiền con hiếu giả vờ nhiều năm đã bị những câu nói này phá huỷ sạch sẽ.

Việt Hằng bất động, hắn nói: “Mẫu hậu, Thái tử điện hạ không còn thì người còn có nhi thần mà, nhi thần chính là hi vọng của người, nhi thần sẽ bảo vệ người thật tốt.”

Hoàng hậu kinh ngạc, vẻ mặt cũng trở thành cảnh giác: “Con, con muốn làm cái gì?”

Việt Hằng nhún vai: “Nhi thần không làm gì cả, cũng không muốn làm gì, à, không đúng, nhi thần không muốn bị mẫu hậu đẩy ra ngoài làm người chết thay cho Thái tử.”

“Nhi thần làm người tàng hình ở Trường Ninh Cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ yêu cầu nho nhỏ ấy của nhi thần mà mẫu hậu cũng không đồng ý hay sao?” Việt Hằng mỉm cười nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của Việt Hằng, bà ta muốn há miệng hỏi có phải Việt Hằng đã biết cả rồi hay không, nhưng đến cuối cùng lại không hỏi nữa, nếu như hoàn toàn trở mặt thì Việt Hằng nhất định sẽ lựa chọn giúp đỡ lão Nhị đối đầu với bà ta và Thái tử.

Bà ta không dám đánh cược.

Hoàng hậu yếu ớt mở miệng: “Nếu con không muốn thì đương nhiên mẫu hậu sẽ không ép con, nhưng con cũng đừng quên, con và Thái tử là anh em một mẹ đẻ ra, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nếu Thái tử xảy ra chuyện thì con nghĩ mình còn có cơ hội sống sót không?”

Việt Hằng nói: “Chỉ cần không phải bị mẫu hậu tự tay đẩy ra ngoài chịu chết thì cho dù nhi thần có bị quân đảo chính giết, trong lòng cũng sẽ không có oán hận.”

“Đúng rồi, Thái tử điện hạ mà mẫu hậu người nhớ mãi không quên đến rồi, nhi thần xin được cáo lui trước.” Việt Hằng chỉ tay về phía sau một cái rồi cất bước lướt qua Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn theo thì phát hiện đúng là Thái tử đã đến nhưng quần áo và mặt mũi đều dính máu, được người đỡ, rõ ràng là bị thương.

Thái tử vừa xuất hiện thì Hoàng hậu đã lập tức bỏ quên Việt Hằng, bà ta bước nhanh tới trước mặt Thái tử, Thái tử yếu ớt gọi một tiếng “mẫu hậu”: “Quân đảo chính tấn công vào Đông Cung, lão Nhị còn phái cả sát thủ đến nữa, người của nhi thần liều mạng chống lại mới che chở nhi thần trốn thoát.”

Ngoài hai thị vệ đỡ Thái tử thì phía sau còn đi theo bốn năm người nữa, Hoàng hậu lầm bầm hỏi: “Chỉ còn sót lại từng này người thôi sao?”

“Vâng, ngay cả nhi thần cũng suýt nữa...” Thái tử giơ cánh tay lên cho Hoàng hậu xem, cánh tay hắn ta bị cắt một vết thật dài.

“Thái y, Thu Tịch, sai người gọi thái y nhanh lên!” Hoàng hậu vừa nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thái tử đã cuống lên.

Thái tử nói: “Mẫu hậu, người đừng để ý đến con, mau hạ lệnh cho thống lĩnh cấm vệ quân bảo vệ tốt tẩm cung của phụ hoàng trước đã, nếu phụ hoàng có chuyện thì nhi thần và mẫu hậu sẽ hoàn toàn xong đời mất.”

Thái tử sai người dìu hắn ta tiến vào Trường Ninh Cung, không cho Hoàng hậu đi theo.

Việc Thái tử bị thương ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng hậu, bà ta quyết định bí quá hóa liều, yêu cầu thống lĩnh cấm vệ quân điều tất cả quân lính đến bên ngoài Trường Ninh Cung bảo vệ bà ta và Thái tử.

Còn Trường Đức Đế, chỉ cần Nhị hoàng tử dám ra tay thì nhất định sẽ phải gánh tội giết phụ hoàng, cho dù Nhị hoàng tử may mắn đăng cơ thì cũng khó có thể khiến người khác thần phục. Mà bà ta và Thái tử thì chỉ có sống sót mới có hi vọng.

Thống lĩnh cấm vệ quân lại không chịu nghe theo mệnh lệnh này của Hoàng hậu mà nói họ là người của Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng mới là trách nhiệm hàng đầu của họ, Hoàng hậu nương nương và Thái tử có thể tìm người khác bảo về.

Nhị hoàng tử quyết tâm muốn khống chế hoàng cung trong đêm nay, thuộc hạ của y cũng bị tẩy não rằng đây là cơ hội tốt để họ kiến công lập nghiệp, vậy nên dọc theo đường đi, quân của Nhị hoàng tử cứ gặp người là giết, không chỉ cấm vệ quân mà cung nữ thái giám cũng tử thương không ít.

Tình hình khá bất lợi với họ, thống lĩnh cấm vệ quân nói thẳng với Hoàng hậu, nếu không có viện quân thì sợ là đêm nay tất cả họ đều sẽ phải chết.

Đầu gối Hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngửa ra phía sau, may mà có Thu Tịch tay mắt lanh lẹ đỡ được bà ta: “Nương nương, người đừng vội, còn có cách, nhất định có cách.”

Thống lĩnh cấm vệ quân cũng bày kế cho Hoàng hậu: “Hay là nương nương sai người ta đi mời quốc cữu gia giúp đỡ đi, có lẽ ngài ấy có thể có cách.”

“Quốc cữu gia.” Hoàng hậu theo phản xạ bỏ qua tên của Vệ Vân Chiêu, mấy ngày trước khi huynh trưởng bảo bà ta đi cầu Vệ Vân Chiêu đến chỉ huy tướng lĩnh, bà ta đã nói gì?

Hình như là nói chắc chắn sẽ không đi cầu tên tàn phế kia thì phải? Còn thề với trời sẽ không hối hận nữa, Hoàng hậu đau thương nở nụ cười, không nghĩ tới lần này bà ta lại hối hận nhanh như vậy.

Bà ta là Hoàng hậu, Vệ Vân Chiêu chỉ có một chức quan ngũ phẩm nho nhỏ, bà ta muốn Vệ Vân Chiêu làm cái gì thì chỉ cần hạ ý chỉ ra lệnh là được, hoàn toàn không cần cầu xin, nhưng bà ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nên nếu bây giờ muốn mời Vệ Vân Chiêu ra tay thì đúng là phải cầu xin rồi.

Hoàng hậu nắm chặt cánh tay Thu Tịch, sức rất lớn, Thu Tịch đau đến mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn phải nhịn xuống không dám nói.

“Đi, lập tức sai người mời huynh trưởng tiến cung, cứ nói bản cung có việc muốn nhờ, nếu có thể… nếu có thể mang cả Vệ Vân Chiêu cùng vào cung thì… thì tốt hơn.”

Thống lĩnh cấm vệ quân nghe thấy tên Vệ Vân Chiêu thì trên mặt cũng lộ ra vài phần ý mừng rồi nói với Hoàng hậu: “Nương nương, nếu có thể nhờ được Vệ đại nhân làm chỉ huy thì phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn, Vệ đại nhân… giỏi nhất là tấn công bất ngờ, lấy ít thắng nhiều cũng cực kì giỏi.”

Hoàng hậu không vui lên nổi một chút nào cả, đến cuối cùng bà ta vẫn phải cầu xin Vệ Vân Chiêu.

Lúc này, Vệ Vân Chiêu đang ở trong đại doanh ngoài thành Thịnh Kinh, bàn bạc với các tướng lĩnh đóng giữ đại doanh chuyện dẫn quân vây quét quân đảo chính.

Ngoài Trường Đức Đế và người giữ hổ phù ra thì những người khác đều không có quyền điều động mấy vạn quân lính trong đại doanh, Hoàng hậu cũng từng muốn mời chào những người này nhưng không thành nên vẫn để cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung.

Quân đảo chính vây cung, họ cũng không dám tự ý xuất binh đi ngăn cản vì danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại càn quét quân đảo chính bảo vệ tốt hoàng cung là họ có công, nhưng đám quan văn trong triều đình thích nhất trò xong việc mới tính sổ, đến lúc đó nhất định sẽ tố cáo họ tội tự mình xuất binh, muốn phạt nặng họ, võ tướng chịu thiệt nhiều trong tay quan văn rồi nên đương nhiên cũng sẽ đề phòng.

Nhưng đồng thời họ cũng lo lắng, quân đảo chính bại trận, Hoàng thượng tỉnh lại thì đám quan văn kia lại tố cáo họ không xuất binh giúp đỡ bao vây tiêu diệt quân đảo chính, bất kính Hoàng thượng hoặc là đồng đảng với quân đảo chính gì đó, dù sao miệng là của họ nên cái gì họ cũng nói được.

Lúc Vệ Vân Chiêu xuất hiện cầu kiến bên ngoài đại doanh thì các vị tướng lĩnh trong đại doanh lập tức có cảm giác như có người để dựa vào vậy nên vội vàng mời hắn đi vào.

Tướng quân đứng đầu đại doanh tên là Chương Mông, ông đã từng là thuộc hạ của Vệ Túc – phụ thân của Vệ Vân Chiêu nên có thể coi là người thân cận.

Đám người Chương Mông muốn Vệ Vân Chiêu nghĩ giúp họ xem rốt cuộc có xuất binh hay không?

Vệ Vân Chiêu nhìn bức bản đồ biên quan treo ở trên tường trong doanh trướng, ánh mắt sâu thăm thẳm, hắn nói: “Có, nhưng phải chờ có người đến mời chúng ta xuất binh đã.”

Chương Mông không hiểu: “Là sao? Người này còn có thể có thánh chỉ hay sao?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Thánh chỉ không có, nhưng ý chỉ sẽ có, trừ khi Hoàng hậu nương nương của chúng ta muốn chôn theo theo Hoàng thượng.”

“Không thể nào.” Chương Mông khoát tay cắt lời hắn: “Tính tình Hoàng hậu thế nào chúng ta cũng biết quá rõ rồi, bà ta một lòng ngóng trông con trai mình đăng cơ để làm Hoàng thái hậu thì sao cam lòng chịu chết được?”

Vậy nên chắc chắn là sẽ có ý chỉ.

Hơn nữa ý chỉ đó còn là do huynh trưởng của Hoàng hậu – Tào đại nhân tự mình khuyên bảo Hoàng hậu viết.

So với Hoàng hậu thì Tào đại nhân có tính toán xa hơn, Nhị hoàng tử vừa bắt đầu tấn công vào thành thì ông ta đã sai con trai mình vào trong cung tìm Hoàng hậu để bà ta hạ chỉ cho Vệ Vân Chiêu dẫn dắt binh lính của đại doanh ngoài thành ngăn cản quân đảo chính rồi, sau đó ông ta còn tự mình đến nhà họ Vệ tìm Vệ Vân Chiêu nữa. Nhưng ông ta đến nhà họ Vệ mới biết Vệ Vân Chiêu cũng không ở trong phủ, hôm qua hắn đã tới điền trang ngoài thành vẫn chưa trở về.

Tào đại nhân chỉ có thể về nhà chờ ý chỉ nhưng ông ta không chờ được ý chỉ mà chỉ chờ được người của Hoàng hậu đến bảo nghĩ cách ngăn địch, còn muốn đưa Vệ Vân Chiêu vào cung nữa.

Tào đại nhân nhìn thị vệ truyền lời này: “Hoàng hậu nương nương còn nói gì nữa không?”

Thị vệ suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hoàng hậu nương nương rất gấp, hi vọng đại nhân có thể nhanh lên một chút.”

Tào đại nhân suýt nữa tắc thở, sao lại phái tên ngốc này đến thế này?

“Ngoài ra thì sao, thủ dụ của hoàng hậu nương nương đâu? Ý chỉ đâu? Có không?”

“Không có gì cả thì bản quan làm được gì bây giờ? Bản quan có thể điều động mấy chục nghìn quân lính ở đại doanh ngoài thành hay sao?”

Thị vệ không biết nói tiếp thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy tiểu nhân về cung hỏi xin ý chỉ của Hoàng hậu nương nương nhé?”

Tào đại nhân tức giận phất tay một cái: “Cút, cút, cút, ta không trông cậy nổi vào ngươi.”

Muội muội này đúng là không có đầu óc, không nhìn xem lúc này đã là lúc nào rồi, gọi người là ngươi muốn gọi là có thể gọi hay sao?

Tào đại nhân đi tìm phụ thân mình rồi hỏi mượn ông cụ một tấm lệnh bài: “Cũng trách con, mấy ngày trước không khuyên nương nương thêm vài câu, bằng không cũng không bị động như bây giờ.”

Tào Quốc Cữu lắc đầu: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, đi ra ngoài thành tìm người trước đã, chờ qua cửa ải khó khăn này rồi chúng ta sẽ nói chuyện khác sau.”

Lúc Tào Quốc Cữu cầm theo lệnh bài xuất hiện tại đại doanh ngoài thành, tình hình trong cung đã vô cùng nguy cấp rồi, cấm vệ quân đã tử thương hơn nửa rồi, chỉ tạm đủ bảo vệ tẩm cung của Trường Đức Đế mà thôi.

Hoàng hậu và Thái tử muốn sống nên cũng tiến vào tẩm cung của Trường Đức Đế, các phi tần khác trong hậu cung thì đều xui xẻo bị người của Nhị hoàng tử bắt lấy, mặc dù họ không bị giết ngay nhưng ai cũng biết là chỉ cần Nhị hoàng tử thành công thì không ai trong họ sống được hết.

Nhị hoàng tử không tìm được Hoàng hậu và Thái tử trong Trường Ninh Cung thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên: “Cẩn thận tìm xem, Thái tử và Hoàng hậu không ở đây nhưng Lục đệ của bản điện hạ thì chắc chắn là có, hai người kia sẽ không dẫn hắn đi cùng đâu.”

Nhị hoàng tử vung tay lên, lại một đội người xông vào, nhưng họ đã lục soát khắp Trường Ninh Cung cũng không thấy tung tích của Lục hoàng tử đâu cả.

Nhị hoàng tử nghe xong báo cáo của thuộc hạ mà bật cười, y lớn giọng nói vọng vào Trường Ninh Cung: “Lục đệ, Nhị ca cho đệ một chút thời gian để trốn trước đấy, đệ trốn cho kĩ vào, đừng làm Nhị ca tìm được đệ, bằng không thì đệ cũng đừng trách Nhị ca độc ác.”

Nhị hoàng tử kìm ngựa lại rồi xoay người: “Tiếp theo nên đi thăm phụ hoàng của bản điện hạ thôi.”

Nhị hoàng tử khí thế như chẻ tre, thắng lợi đã ở ngay phía trước, thuộc hạ của y cũng khí thế dâng cao, nhanh chóng lao tới bên ngoài tẩm cung của Trường Đức Đế.

Tiếng hò hét bên ngoài khiến Hoàng hậu hãi hùng khiếp vía: “Sao chúng lại đánh tới tới bên này nhanh như vậy? Cấm vệ quân đâu? Có nhiều cấm vệ quân như vậy mà cũng không ngăn được lão Nhị hay sao?”

Thu Tịch ở bên cạnh khuyên: “Nương nương đừng gấp, đã có người đưa tin cho Tào đại nhân rồi, Tào đại nhân nhất định sẽ nghĩ cách tới cứu nương nương và điện hạ.”

Hoàng hậu nắm chặt tay Thu Tịch: “Đúng, còn có huynh trưởng, huynh trưởng nhất định sẽ dẫn người tới cứu chúng ta, huynh ấy chắc chắn sẽ tìm Vệ Vân Chiêu tới, Vệ Vân Chiêu biết đánh trận, võ công cũng cao, chỉ cần hắn đến thì nhất định sẽ có thể diệt trừ lão Nhị.”

Thu Tịch nhìn dáng vẻ vừa sợ hãi vừa chờ mong của Hoàng hậu mà nghĩ thầm: “Sớm biết có hôm nay thì sao lúc trước còn như thế? Tào đại nhân rõ ràng đã vào cung khuyên bảo nhưng nương nương lại không chịu nghe một câu nào nên mới thành cục diện như bây giờ đấy.”

Không chỉ hoàng hậu sốt ruột sợ hãi mà bên trong tẩm cung này, ngoài Trường Đức Đế đang thoi thóp nên không có chút cảm giác nào ra thì tất cả những người khác đều như thế cả, họ đều đang mong đợi cấm vệ quân có thể chống chọi lâu một chút, mong đợi viện quân có thể đến nhanh một chút.

Thái tử còn đang cố gắng gọi ám vệ của Trường Đức Đế ra để họ đi giết Nhị hoàng tử nhưng không ai để ý đến hắn ta cả, đến một ám vệ cũng không xuất hiện.

Họ cứ lo lắng sợ hãi nghe tiếng đao kiếm va chạm phía ngoài như vậy, cũng không biết đã nghe bao lâu thì bắt đầu có người đẩy cửa, đám cung nữ thái giám sợ đến mức co rúm lại, Hoàng hậu cũng bắt đầu run chân, trong miệng hỏi làm sao bây giờ.

Nhưng cửa chỉ bị đẩy vài lần thì bên ngoài đã truyền đến giọng nói của thống lĩnh cấm vệ quân: “Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, viện quân đến rồi.”

Hoàng hậu vừa nghe viện quân đến rồi, định thở phào một hơi thì thống lĩnh cấm vệ quân lại nói: “Xin nương nương hạ ý chỉ cho phép Vệ đại nhân dẫn binh đẩy lùi quân đảo chính.”

Vệ Vân Chiêu, vẫn là Vệ Vân Chiêu, Hoàng hậu mong hắn đến lại hận hắn đến nghiến răng, bà ta nhịn xuống cảm giác không vui trong lòng mở miệng: “Truyền khẩu dụ của bản cung, mệnh Vệ Vân Chiêu lập tức dẫn đại quân tiêu diệt quân đảo chính, không được có sai lầm!”

Thống lĩnh cấm vệ quân chần chừ nói: “Nương nương, Tào đại nhân nói xin Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, nếu không có ý chỉ thì Vệ đại nhân và các vị tướng quân không dám chiến đấu với quân đảo chính, xin nương nương nhanh lên ạ.”

Hoàng hậu há mồm định mắng Vệ Vân Chiêu không biết suy nghĩ nhưng Thu Tịch kéo bà ta một cái: “Nương nương, bây giờ không phải là lúc tức giận, có chuyện gì chờ xong chuyện của quân đảo chính rồi nói sau.”

Hoàng hậu đè lửa giận xuống đáy lòng rồi sai Thu Tịch mài mực để bà ta viết ý chỉ ra lệnh cho Vệ Vân Chiêu dẫn quân đẩy lùi quân đảo chính, đóng dấu của phượng ấn lên rồi giao vào tay thống lĩnh cấm vệ quân.

Hoàng hậu nói: “Trước khi lấy được ý chỉ của bản cung thì Vệ Vân Chiêu đã tự mình dẫn quân vào cung rồi, món nợ này bản cung sẽ từ từ tính với hắn sau.”

Bà ta sẽ nhớ kĩ chuyện mình đường đường là Hoàng hậu lại bị ép phải hạ ý chỉ!

Nhưng bà ta hoàn toàn đã quên Vệ Vân Chiêu làm như vậy là để cứu mạng bà ta.

Khi Vệ Vân Chiêu dẫn đại quân của đại doanh ngoài thành xuất hiện thì Nhị hoàng tử đã hoàn toàn không còn phần thắng, Vệ Vân Chiêu cũng không sai người giết Nhị hoàng tử, đây là Hoàng tử, ngoại trừ vị kia thì ai cũng có không tư cách động vào y.

Trời đã sáng dần lên, phản loạn kết thúc, Vệ Vân Chiêu được Giang Lâm ôm từ trên ngựa xuống xe lăn, hắn nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”

Chuyện tiếp theo họ không nên quản, cũng lười quản.

Nhưng Vệ Vân Chiêu cũng thực sự không nghĩ tới việc hắn khiến phản loạn kết thúc nhanh như vậy cũng trở thành lý do khiến người khác hận hắn, thậm chí chuẩn bị đổ cho hắn tội thông đồng với phản tặc.

Khi Tào đại nhân nghe Hoàng hậu nói như vậy thì ông ta đã gần cho là muội muội mình điên rồi.

“Nương nương!” Trên vẻ mặt không thể tin tưởng của Tào đại nhân rõ ràng đã trộn lẫn vài phần tức giận: “Nếu Vệ Vân Chiêu thật sự thông đồng với phản tặc thì nương nương và Thái tử điện hạ đã chết dưới đao của hắn từ lâu rồi, hoàn toàn không có cơ hội ở chỗ này nói muốn định tội hắn đâu.”

Hoàng hậu rất bất mãn với việc huynh trưởng của mình bảo vệ Vệ Vân Chiêu: “Huynh trưởng, huynh đừng quên ta là muội muội ruột của huynh, Vệ Vân Chiêu có thế nào cũng chỉ là người ngoài mà thôi, vậy mà huynh lại nói đỡ cho hắn.”

Tào đại nhân phát cáu, ông ta nghiêm túc nói: “Chính vì nương nương là muội muội của ta nên ta mới không đành lòng nhìn nương nương bước từng bước một lên con đường sai trái. Nương nương không phân đúng sai, hãm hại trung thần như vậy thì những đại thần khác sẽ nhìn nương nương như thế nào đây?”

“Nương nương cũng đừng quên tối hôm qua đã từng hạ chỉ để các đại thần mang binh lính trong nhà đến bảo vệ hoàng cung, nhưng cuối cùng lại có bao nhiêu người đến?”

Nói tới chuyện này thì Hoàng hậu càng giận, bà ta tức giận mắng: “Một đám không biết điều, sớm muộn gì bản cung cũng sẽ khiến họ hối hận.”

Tào đại nhân hỏi ngược lại: “Nương nương lấy cái gì để cho họ hối hận? Cho dù Thái tử điện hạ có đăng cơ cũng không thể rời bỏ những triều thần này được, chẳng lẽ nương nương còn muốn giết tất cả văn võ đại thần trong triều để Hoàng thượng xử lý toàn bộ công việc một mình hay sao?”

“Đại thần không phải nô tài trong cung, Hoàng hậu nương nương không thể tùy ý muốn làm gì thì làm được!”

Hoàng hậu không nói, nhưng trên mặt vẫn tỏ rõ vẻ không phục, Tào đại nhân nhẹ giọng: “Nương nương là muội muội của ta, ta sẽ không hại nương nương. Nương nương phải nhớ kỹ, hiện tại đại cục chưa định, còn chưa tới thời điểm nương nương có thể tùy ý vu oan cho triều thần có công đâu, cho dù nương nương có hận nhà họ Vệ thì cũng phải chờ thời cơ đến mới có thể ra tay được.”

Hoàng hậu: “Nhưng bản cung nuốt không trôi cơn giận này, một kẻ tàn phế như Vệ Vân Chiêu dựa vào cái gì mà dám uy hiếp bản cung dưới ý chỉ, bản cung không muốn cứ buông tha hắn như vậy.”

Tào đại nhân nhìn sâu vào bà ta rồi nói: “Ý chỉ là ta sai người đòi, đại quân cũng là ta dùng lệnh bài để ra lệnh cho họ vào cung, nương nương muốn trách thì trách ta đi, chờ Hoàng thượng tỉnh lại thì ta sẽ đi thỉnh tội.”

“Huynh trưởng, huynh vậy mà lại… huynh vì bảo vệ Vệ Vân Chiêu mà lại nói ra những lời này ư?” Hoàng hậu kinh ngạc, vẻ mặt tổn thương nhìn Tào đại nhân.

“Bảo vệ Vệ Vân Chiêu ư?” Tào đại nhân bật cười, trên mặt ông ta đều là vẻ thất vọng: “Nếu ta muốn bảo vệ Vệ Vân Chiêu thì hôm nay đã không vào cung khuyên nương nương.”

Ông ta nói xong lời này thì lập tức phất tay áo rời đi, quả thật là bị sự ngang ngạnh và ngu xuẩn của Hoàng hậu chọc tức.

Tào đại nhân đi gặp Thái tử, ông ta hỏi thái y về vết thương của Thái tử trước rồi mới nói với hắn ta về thế cục hôm nay, cuối cùng chuyển đến trên người Hoàng hậu: “Điện hạ, nhà họ Vệ là khúc mắc của Hoàng hậu nương nương, nương nương luôn luôn muốn diệt trừ mới yên tâm, nhưng bây giờ không phải lúc để làm việc tùy ý. Thần không khuyên nổi nương nương, xin điện hạ để ý nhiều một chút, đừng để Hoàng hậu nương nương tùy ý phá huỷ thế cuộc tốt đẹp như bây giờ.”

Thái tử biết Hoàng hậu hận nhà họ Vệ, hết lần này tới lần khác muốn giết chết Vệ Vân Chiêu, nhưng hắn ta cũng không rõ ràng ân oán giữa Hoàng hậu và nhà họ Vệ, hắn ta mở miệng: “Cựu phụ, rốt cuộc thì mẫu hậu và nhà họ Vệ có ân oán gì vậy, có thể nói cho ta không?”

Tào đại nhân không đáp mà chỉ nói: “Mong điện hạ nhớ là không được để cho nương nương nhúng tay vào chuyện trên triều đình.”

Tào đại nhân nói xong thì đứng dậy cáo từ luôn.

Băn khoăn trong lòng Thái tử càng sâu, rốt cuộc là nhà họ Vệ đắc tội với mẫu hậu hắn ta như thế nào mà có thể khiến mẫu hậu hận thấu xương như vậy cơ chứ?

Phản loạn kết thúc, các đại thần lại xông ra bàn bạc việc nước không thể một ngày không có vua, muốn Thái tử giám quốc.

Mọi người vừa mới đạt thành nhất trí thì xế chiều hôm đó Trường Đức Đế đã tỉnh lại, mọi người vừa kinh ngạc vừa không nhịn được nghi ngờ liệu đây có phải là một âm mưu để thăm dò các hoàng tử hay không?

Thăm dò Nhị hoàng tử có thể tạo phản hay không, thăm dò Thái tử và các hoàng tử khác sẽ làm thế nào?

Tuy trong lòng mọi người đều đang nghi ngờ nhưng rất nhiều người cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm, trong mắt những người này thì việc Trường Đức Đế sống sót có lợi hơn hơn so với việc Thái tử giám quốc.

Bệnh của Trường Đức Đế đến nhanh mà đi còn nhanh hơn, mới vài ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn khỏe lại rồi, chỉ là các thái y vẫn không tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng chỉ đành cùng nhau lắc đầu trở về Thái Y Viện.

Sau khi Trường Đức Đế tỉnh lại thì đã biết chuyện Hoàng hậu xử lý Giang Cẩm Nguyệt, còn đốt Phương Nguyệt Điện, Giang Cẩm Nguyệt bị thiêu thành than để giải lời nguyền cho ông ta.

Ông ta cũng biết Nhị hoàng tử tạo phản thất bại, Tô quý phi và Tứ hoàng tử không biết tung tích, cấm vệ quân tử thương vô số, chỉ còn lại ít ỏi mấy trăm người, cũng biết Vệ Vân Chiêu đã lập công lớn trong lần tiêu diệt phản loạn này.

Khi biết tất cả những chuyện này, Trường Đức Đế cũng không tức giận mà cực kì bình tĩnh, sau khi khỏe lại thì chuyện đầu tiên mà ông ta làm chính là đến thiên lao gặp đứa con thứ hai của mình.

Nhị hoàng tử bị bắt, nanh vuốt bên người đều bị giết, y không có hy vọng chạy trốn nên chỉ có thể bó tay chịu trói.

Trường Đức Đế hỏi y: “Hối hận không?”

Nhị hoàng tử nói: “Đương nhiên hối hận, ngay lần đầu tiên nổi lên sát ý với Vệ Vân Chiêu thì đã nên diệt trừ hắn rồi, bằng không hôm nay nhi thần cũng sẽ không trở thành tù nhân.”

Trường Đức Đế đồng ý: “Con nói đúng, đúng là nên diệt trừ hắn sớm một chút.”

“Phụ hoàng, nhi thần có một việc khó hiểu mong được phụ hoàng giải đáp.”

Trường Đức Đế gật đầu: “Con nói đi.”

Nhị hoàng tử: “Ai cũng biết nhà họ Vệ trung thành, rất giỏi cầm quân đánh giặc, lại từng có công rất lớn với Đại Việt, vì sao phụ hoàng lại một lòng muốn diệt trừ nhà họ Vệ, nhi thần vẫn không hiểu được chuyện này.”

Trường Đức Đế không trả lời mà hỏi lại: “Vậy vì sao lúc trước con lại muốn diệt trừ Vệ Vân Chiêu?”

“Hắn quá thông minh, nhi thần cảm thấy hắn là một mối đe dọa, sự thực chứng minh linh cảm của nhi thần là đúng, cuối cùng nhi thần vẫn thua ở trong tay hắn.”

Trường Đức Đế vỗ vỗ y: “Lão Nhị, con không phải không hiểu, chỉ là không nghĩ tới trẫm đường đường một Hoàng đế lại sẽ sợ thần tử của mình mà thôi.”

“Nhà họ Vệ có nhiều người thông minh lắm, trẫm không thể không đề phòng được, nhưng trẫm còn phải tìm lý do để lén lút diệt trừ họ, không thể công khai, bằng không người trong thiên hạ sẽ nói trẫm vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trẫm.”

“Thông minh ư?” Nhị hoàng tử nhẹ giọng nói ra hai chữ này rồi bật cười: “Nhưng Vệ Túc vẫn chết, không phải sao?”

“Đúng, Vệ Túc đã chết, nhưng lão Nhị, con lại thua con trai Vệ Túc, mặc dù đó chỉ là một kẻ hai chân tàn phế, con nói xem người nhà họ Vệ có đáng để trẫm kiêng dè hay không?” Trường Đức Đế hỏi.

Nhị hoàng tử trầm mặc, y thua Vệ Vân Chiêu, cũng cảm thấy người này là một mối đe dọa nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy Vệ Vân Chiêu sẽ thông minh đến mức khiến cả Hoàng đế cũng phải kiêng dè.

Trường Đức Đế cũng yên lặng một hồi lâu mới nói: “Kỳ thực có lúc trẫm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trẫm vừa nghe đến ba chữ Vệ Vân Chiêu thì trong lòng cũng chỉ có một ý nghĩ: “muốn hắn chết”! Lâu dần thì chuyện này cũng sắp thành tâm ma của trẫm rồi.”

Nhị hoàng tử nghe xong thì cười khổ: “Nhi thần cũng đã sắp đến giờ chết rồi đúng không?” Bằng không thì sao có thể nghe được lời tâm huyết của phụ hoàng cơ chứ?

Trường Đức Đế đứng lên: “Lão Nhị, trẫm hỏi con, con muốn làm một Vương gia nhàn tản hay là đoạt vị thất bại bị mất mạng?”

Nhị hoàng tử nói: “Nhi thần đã lựa chọn rồi đấy thôi.” SAu đó y đứng dậy: “Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.”

Trường Đức Đế ra khỏi phòng giam, sau khi đi mấy bước thì Nhị hoàng tử nghe thấy ông ta nói: “Mẫu phi của con và lão Tứ, trẫm sẽ tha cho họ một mạng.”

Nhị hoàng tử chắp tay: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng.”

Nhị hoàng tử đã chết, bị chém đầu.

Tốc độ xử rất nhanh, sau khi Trường Đức Đế khỏi bệnh không đến hai ngày đã tự mình hạ lệnh.

Sau đó là thánh chỉ phong Vệ Vân Chiêu làm Binh Bộ hữu thị lang, vì hắn lập công to nên được thăng liền bốn cấp, từ chính ngũ phẩm lên tới chính tam phẩm. Nhà họ Vệ, Vệ Vân Chiêu lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của quan lại Thịnh Kinh.

Đối với nhà họ Vệ thì thay đổi lớn nhất là có người tới cửa xin cưới.

Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cùng ngồi ở tiền thính nghe bà mối khen ngợi công tử của một nhà mà họ không quen biết, nghe cũng chưa từng nghe qua, bà mối nói vị công tử đó tốt thế nào, xuất sắc thế nào, vừa ý với nhà họ Vệ nhiều thế nào, sau khi Vân Gia gả đi có thể sống tốt thế nào,…

Giang Lâm mặt mũi ngơ ngác, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ đau đầu.

“Dừng lại, dừng lại.” Giang Lâm bảo bà mối dừng lại: “Vị này… bà mối Tống đúng không, cái này, cô nương nhà chúng tôi mới mười ba tuổi, không vội, còn sớm lắm, tạm thời chúng tôi chưa muốn làm thông gia với nhà ai cả, mời bà trở về đi, mời trở về đi.”

Bà mối Tống vừa nghe Giang Lâm nói như vậy thì vẻ mặt đầy hưng phấn vừa nãy đã xụ xuống, nhưng bà ta vẫn kiên nhẫn nói: “Thiếu phu nhân, cậu là nam nhân nên không biết việc hôn nhân của cô nương là phải làm sớm, càng sớm mới càng có thể tìm được người tốt, chậm cũng chỉ có thể chọn từ những người mà người ta chọn thừa lại mà thôi, không có người nào có điều kiện tốt đâu.”

“Không phải bà mối Tống tôi khoác lác, toàn bộ Thịnh Kinh có mấy ai không biết bà mối Tống tôi đâu, những nhà mà bà mối Tống tôi làm mối thành công không có một nghìn thì cũng có tám trăm, nhà ai không nói tôi làm tốt cơ chứ?”

“Vị công tử này vừa tuấn tú vừa tài giỏi, Vệ đại tiểu thư gả tới đó chính là hưởng phúc. Hơn nữa chỉ là đính hôn trước mà thôi, cũng có nói phải lập tức thành hôn đâu? Thiếu phu nhân, việc này vẫn là nghe xem Vệ đại nhân nói thế nào đi, rốt cuộc đây là chuyện nhà họ Vệ mà, cậu nói đúng không?”

À, Giang Lâm đúng là bị bà mối này chọc tức đến cười ra tiếng.

Cậu đứng dậy đi tới trước mặt bà mối, chỉ vào mình rồi hỏi bà ta: “Bà gọi tôi là cái gì?”

Bà mối đáp: “Thiếu phu nhân ạ.”

“Vậy bà biết Thiếu phu nhân là thân phận gì đúng không bà mối Tống?” Giang Lâm nhấn mạnh vào ba chữ bà mối Tống.

Lúc này bà mối Tống cũng hơi sợ Giang Lâm: “Biết, biết, Thiếu phu nhân, tôi không phải ý đó, chỉ là từ trước đến giờ việc kết hôn của các cô nương đều là lệnh của phụ mẫu, lời của người làm mối. Mặc dù phụ thân của Đại tiểu thư đã mất, nhưng Vệ phu nhân vẫn còn sống, ý tôi muốn nói là hay là cứ hỏi Vệ phu nhân một chút rồi… quyết định sau.” Bà mối càng nói thì giọng càng nhỏ, thậm chí còn cúi đầu.

Giang Lâm ngồi vắt chân đối diện bà ta: “Ấy, vậy có lẽ bà không hỏi thăm rõ rồi, nhà họ Vệ này là tôi làm chủ, ngay cả hắn cũng phải nghe lời tôi.” Giang Lâm đưa tay chỉ Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu nghiêm mặt gật đầu, đồng ý với lời Giang Lâm nói.

Giang Lâm cười: “Bây giờ bà mối Tống đã hiểu rõ rồi chứ?”

Bà mối Tống ngượng ngùng gật đầu, không dám không hiểu.

Giang Lâm lại vỗ tay: “Quản gia, gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến đây, có chút việc.”

Hạ nhân của nhà họ Vệ đến rất nhanh, cực kỳ thành thạo tự mình xếp hàng chỉnh tề, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyệt đối không làm Thiếu phu nhân mất mặt.

Giang Lâm chỉ vào bà mối Tống: “Bà mối Tống này nói trong thành Thịnh Kinh không mấy ai không quen biết bà ta, các ngươi đều nhìn rồi nói thử xem.”

Giang Lâm tốt bụng giúp bà mối Tống xoay người lại đối mặt với hạ nhân của nhà họ Vệ.

Người đầu tiên cẩn thận quan sát bà mối Tống một lúc rồi cao giọng nói: “Không quen biết!”

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba, mãi đến tận người cuối cùng thì tất cả đều nói là không quen biết, bà mối Tống xấu hổ đến mức mặt đỏ rực lên, cảm thấy người nhà họ Vệ đang sỉ nhục bà ta.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, sau khi các hạ nhân đi rồi thì Giang Lâm tiếp tục hỏi bà mối Tống: “Bà nói nhà vị công tử kia rất giàu có hả, vậy có giàu bằng nhà họ Vân ở Giang Nam không?”

Nhà họ Vân đã sắp phú khả địch quốc* rồi, nhà giàu bình thường có thể sánh được sao?

(*): Rất giàu, có thể có tài sản riêng lớn hơn cả tài sản chung của đất nước.

Bà mối Tống lắc đầu.

Giang Lâm rất hài lòng, sau đó cậu đẩy Vệ Vân Chiêu đến trước mặt bà mối Tống cho bà ta nhìn kỹ, nhìn xong thì cậu mới hỏi: “Bà nói xem vị công tử kia có đẹp bằng hắn không?”

Dung mạo của Vệ Vân Chiêu có thể nói là tuấn tú số một số hai toàn bộ Thịnh Kinh, càng không phải là người đẹp bình thường có thể so sánh được.

Bà mối Tống lắc đầu lần thứ hai.

Giang Lâm hỏi tiếp: “Vậy bà nói xem vị công tử kia làm quan mấy phẩm, tương lai có tính toán gì? Có thể bảo đảm cả đời này chỉ có một mình muội muội tôi, không có nàng hầu thiếp thất gì không?”

Bà mối Tống cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi.

Giang Lâm chỉ vào cửa rồi dùng tay ra dấu “mời” với bà mối Tống: “Tôi biết khi làm mối thì bà mối các bà phần lớn đều phải khoác lác một chút, nhưng khoác lác quá mức thì lại không tốt rồi. Bà xem, rõ ràng mười mấy hạ nhân của nhà họ Vệ này đều chưa từng gặp chưa từng nghe tới “bà mối Tống” thì sao bà có thể nói không mấy ai ở Thịnh Kinh không biết bà được? Như vậy là không tốt.”

“Hơn nữa, không có tiền bằng tẩu tử như tôi, không tuấn tú bằng đại ca người ta. Một không chức quan, hai không kế hoạch, còn muốn rước thiếp thu nàng hầu, chúng tôi phải hận tiểu cô nương này đến mức nào mới chịu đáp ứng gả muội ấy tới nhà như vậy cơ chứ?”

“Nhưng có thế nào thì bà mối Tống đi một chuyến thế này cũng khổ cực rồi. Quản gia, tiễn bà mối Tống đi.”

Quản gia đến dẫn người đi, khi đi tới cửa còn nhét một túi tiền bà mối Tống: “Bà mối Tống đã cực khổ rồi.” Vừa nói xong thì đã sai người đóng cửa lớn lại.

Người đã đi rồi mà Giang Lâm vẫn tức giận, cậu mắng liên tục vài tiếng “ngu ngốc”: “Cái thứ gì chứ, cô nương mười ba tuổi mà cũng dòm ngó, cầm thú, súc sinh, ông đây thiến hắn!”

Vệ Vân Chiêu kéo cậu lại an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đối phương không có công danh trên người nên rõ ràng là nhằm vào ta rồi, ta vừa mới thăng quan nên đây là muốn tranh thủ nịnh bợ nhà họ Vệ trước người khác đây mà.”

“Vậy cũng không được!” Giang Lâm vẫn rất tức giận: “Nhằm vào ngươi thì nhằm vào ngươi, dòm ngó cô nương nhà chúng ta làm cái gì?”

Giang Lâm cảm thấy mình thực sự tức lắm rồi, nhất định phải đi đánh người mới được, chút nữa phải gọi quản gia tới sai người đi hỏi thăm người mà bà mối Tống nhắc đến mới được.

“Chắc chắn là không chỉ có một người này thôi đâu, chỉ sợ sau này sẽ còn rất nhiều ông mai bà mối tới cửa.” Nhà họ Vệ có vẻ như sắp đi lên một lần nữa, nhưng người thực sự sáng suốt đều biết hắn không được Hoàng đế yêu thích, chức quan tam phẩm này Trường Đức Đế có thể cho thì cũng có thể bỏ, chỉ là một câu nói của ông ta mà thôi, vì một Vệ Vân Chiêu mà đắc tội Hoàng đế thì quá không đáng rồi.

Nhưng những người có chức quan thấp hơn hoặc là trong nhà không có người làm quan nhưng lại muốn vào triều thì sẽ muốn dùng cách này để lôi kéo quan hệ với hắn, từ đó thu lợi.

Trong ba cô nương nhà họ Vệ, nhỏ nhất thì có thể tạm thời còn không sao, nhưng hai cô nương lớn hơn thì chắc chắn sẽ bị dòm ngó.

Thậm chí còn có một loại khả năng khác, Vệ Vân Chiêu kéo kéo Giang Lâm: “Phu nhân, có thể còn có người muốn tặng người cho vi phu nữa đấy, phu nhân nói như vậy có được không?”

Giang Lâm khẽ mỉm cười: “Cái này đơn giản lắm, lột sạch cô nương kia trói ngoài cửa, ai đưa đến thì sẽ viết tên của người đó trên người cô nương, đưa bao nhiêu thì chúng ta viết bấy nhiêu, xem ai càng mất mặt.”

Vệ Vân Chiêu: “… Ta cho rằng ít nhất phu nhân cũng sẽ ghen.” Vệ công tử ra vẻ hèn mọn.

Giang Lâm nâng cằm Vệ Vân Chiêu lên, ánh mắt nhìn quét mặt hắn: “Tuy rằng cũng có khả năng, nhưng con người của ta luôn thích ai gây phiền toái thì người đó giải quyết, tướng công đến lấy thân trả nợ còn chưa đủ mà còn muốn để ta ghen à, mơ tưởng hão huyền quá đấy.”

Vệ Vân Chiêu đưa tay ôm Giang Lâm rồi nhỏ giọng nói: “Còn chưa lấy thân trả nợ thì sao phu nhân biết không đủ?”

Giang Lâm ăn ngay nói thật: “Với dáng vẻ giả vờ hai chân tàn phế của ngươi bây giờ thì ta cảm thấy có lẽ ngươi không đánh lại ta.”

Vệ Vân Chiêu chờ mong nói: “Ta muốn thử một chút”cKhông thử thì làm sao biết có làm được hay không, đúng không?

Giang Lâm buông cằm hắn ra rồi giơ nắm đấm lên: “Thử không?”

Vệ Vân Chiêu: “...” Ta không phải muốn thử cái này.

Đồng thời cũng chứng minh kế hoạch muốn lấy thân trả nợ của Vệ công tử đã thất bại.

Giang Lâm cũng nói cho Vệ Vân Gia biết việc có người tới cửa cầu hôn, cậu gọi ba tiểu cô nương vào một chỗ rồi nói rõ ràng cho các cô bé biết, không cho kết hôn quá sớm, cũng không cần lo sẽ có người ép họ kết hôn, nếu có người mình thích mà đó là người tốt thì cậu và Vệ Vân Chiêu sẽ ủng hộ.

Nếu không muốn kết hôn thì đại ca cũng có thể nuôi họ cả đời.

Giang Lâm nói ý vị sâu xa: “Đây là chuyện lớn cả đời nên nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối đừng bị vài câu chót lưỡi đầu môi lừa, cũng đừng tin vào chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng cứu mỹ nhân thật sự cũng sẽ không đòi mỹ nhân lấy thân báo đáp đâu, hiểu chưa?”

Ba tiểu cô nương cũng rất nghiêm túc cùng gật đầu: “Hiểu ạ, đều nghe tẩu tử hết!”

“Ừ, thời gian này ra ngoài cũng mang nhiều người một chút, tuy trên đời có nhiều người tốt nhưng cũng có nhiều kẻ tâm tư xấu xa thích dùng thủ đoạn thấp hèn, cẩn thận một chút. Nếu thật sự có kẻ dám giở trò thì đánh thật mạnh cho huynh, có việc gì đại ca các muội sẽ chịu trách nhiệm.”

Ba tiểu cô nương cười ra tiếng, cảm thấy đại ca thật thảm, nhưng họ nhất định sẽ nghe lời tẩu tử.

Sự tình cũng xảy ra y như Vệ Vân Chiêu đoán trước, mấy ngày liên tiếp, người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, cũng thật sự có người tặng thiếp cho Vệ Vân Chiêu, còn nói không có ý gì, chỉ là một người đàn ông như Giang Lâm không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Vệ nên mới đưa một cô gái đến để tránh Vệ Vân Chiêu tuyệt hậu.

Cách Giang Lâm giải quyết cũng rất đơn giản thô bạo, cậu sai người lột sạch cả người tặng thiếp lẫn mỹ nhân, sau đó ở trên người mỹ nhân viết tên của người tặng rồi trói vào cửa, thuê mấy tên ăn mày đứng ở ngay cửa ngõ hẻm gần đó kêu ai tặng tiểu thiếp cho Vệ đại nhân nên bị lột sạch, mọi người mau đến xem.

Cửa nhà họ Vệ rất ồn ào náo nhiệt, đến bà mối đến cửa cầu hôn cũng không dám vào cửa.

Cũng vì việc này mà ở trên triều đình, Vệ Vân Chiêu bị tố cáo làm nhục mệnh quan triều đình, xin Hoàng thượng trừng trị hắn.

Vệ Vân Chiêu vẫn không lên triều, ngồi xe lăn lên triều bất nhã nên được miễn, chỉ cần sau khi tan triều mỗi ngày tới Binh Bộ đưa tin làm việc của mình là được.

Những đại thần này trong nhà đều có một đống lớn tam thê tứ thiếp nàng hầu, họ đều cảm thấy Vệ Vân Chiêu làm như vậy là quá đáng, có người tốt bụng tặng thiếp cho hắn thì hoặc là trực tiếp nhận lấy hoặc là không nhận rồi đuổi đi, sao lại phải làm ầm ĩ khó coi như thế?

Vậy nên có rất nhiều người đều ủng hộ việc trừng phạt Vệ Vân Chiêu.

Sau đó Vệ Vân Chiêu chưa nhìn thấy một xu bổng lộc nào đã bị trừ mất nửa năm rồi.

Giang Lâm vừa mới đánh người trở về thì đã nghe đến “tin tức tốt” này rồi, cậu cảm thấy mình cần phải tiến hành “phu nhân ngoại giao” ngay và luôn.

Giang Lâm mỉm cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...