Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 5
Yến Thanh Trì không tính khách sáo, cũng không có ra vẻ thoái nhượng, trực tiếp mở thực đơn chọn mấy món mình thích, ấn chuông kêu người phục vụ tiến vào. Người phục vụ nhớ kĩ thức ăn hai người chọn lựa, sau đó an tĩnh đi ra ngoài. Trong phòng nhất thời có chút trầm mặc. Giang Mặc Thần nhìn người trước mắt, săn sóc mở miệng, "Tối hôm qua cậu nói, cậu đồng ý những đề nghị hôm trước của tôi, thay em gái cậu, thực hiện hôn ước lúc trước hai nhà định ra." "Phải." Giang Mặc Thần hơi hơi gật đầu, "Cậu có điều kiện gì không?" "Có." Yến Thanh Trì hơi nghiêng về trước một chút, trầm giọng nói: "Tôi hi vọng anh có thể cho tôi mượn 5000 vạn trước khi kết hôn, số tiền này tôi sẽ viết biên lai mượn, một năm sau, dựa theo lãi suất ngân hàng, cả vốn lẫn lời trả lại cho anh." Đây là Giang Mặc Thần không nghĩ tới, hắn phỏng đoán đủ loại điều kiện mà Yến Thanh Trì có thể đưa ra, lại không nghĩ tới sẽ là vay tiền, hơn nữa còn là ngay lúc bắt đầu đã nói ra, này không khỏi toát ra vẻ con buôn dung tục quá mức. Nhưng bản thân hắn đánh giá Yến Thanh Trì đã không cao, vì vậy, chỉ là trong lòng ngán ngẩm một tiếng, không có từ chối. Chỉ là 5000 vạn mà thôi, không đáng để hắn so đo. "Có thể." Hắn đáp. Yến Thanh Trì cũng không có phản ứng quá lớn với việc này, y cũng coi là hơi hiểu biết về Giang Mặc Thần, biết hắn giỏi việc lấy ôn nhu để che giấu sự lạnh nhạt của mình, trong sách nguyên chủ không đáp ứng kết hôn với Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cũng tình nguyện để y tự tìm đường chết, đối với y cũng không có yêu cầu quá phận. Mà mình đồng ý với hắn rồi, chỉ là 5000 vạn, hắn cũng sẽ không khó xử mình. "Cảm ơn." Y thành khẩn nói. "Không cần khách khí, rất nhanh chúng ta sẽ trở thành người một nhà." Giang Mặc Thần nói xong, thậm chí còn cười với y một chút. Yến Thanh Trì nhìn nụ cười này của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình, xa xa không có ôn như khách khí như nụ cười này, y lễ thượng vãng lai cười lại, "Đúng vậy, thật đúng là làm người chờ mong." "Cậu đối với hôn kì có yêu cầu gì không? Nếu không có, vậy tôi sẽ chọn ngày." "Được, nhưng đại khái là khi nào?" "Sắp tới đi." Giang Mặc Thần nhìn y, "Đêm dài lắm mộng, miễn sinh biến cố." Thật đúng là gấp không chờ nổi a, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, nếu không phải y biết nguyên nhân kết hôn của Giang Mặc Thần, phỏng chừng đã cho rằng hắn có mục đích khác với y. Y gật gật đầu, xem như đồng ý. Giang Mặc Thần thấy y đồng ý, tiếp tục nói: "Cậu cũng biết thân phận của tôi, cho nên dù bây giờ chúng ta kết hôn, cũng chỉ có thể đi lãnh chứng, không thể công khai, cũng không thể cử hành hôn lễ. Bất quá, cậu không cần lo lắng, chờ sau này thời cơ chín mùi, tôi sẽ cho cậu một hôn lễ bổ sung, cũng công khai thân phận của cậu, được chứ?" Lời nói của hắn tuy là câu nghi vấn, lại mang theo chút khẩu khí cao cao tại thượng. Yến Thanh Trì ngã về phía sau, cảm thấy rõ ràng cái gì hắn cũng tự mình định rồi, lại còn muốn ra vẻ khách khí hỏi chính mình có thể không, không cần thiết. Dù sao đều là hình thức mà thôi, cũng không quan trọng, hôn nhân của bọn họ, chẳng qua là vì kết hôn mà kết hôn thôi, ngày mấy, có hôn lễ hay không, công khai hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là sau hôn lễ hai người ở chung, chẳng sợ giữa hay người không có tình cảm, cũng bởi vì giấy đăng kí kết hôn mà sinh ra trách nhiệm và ràng buộc, đây mới là quan trọng. Bất quá, Giang Mặc Thần nguyện ý dò hỏi, y cũng không muốn quét đi sự hưng phấn của hắn, cho nên như cũ ôn hoà gật đầu, "Có thể." Y nói, "Tôi chỉ là minh tinh tuyến mười tám luôn trong tình trạng rảnh rỗi, không giống như anh, nhân khí vượng, nhất cử nhất động đều bị chú ý, lúc này công khai kết hôn, đúng là không quá sáng suốt." "Cậu hiểu là tốt." Yến Thanh Trì nói, "Tôi đương nhiên hiểu, dù sao, tôi cũng rất thiện giải nhân ý." Y nói xong, còn hơi hơi chớp mắt. Giang Mặc Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa nhận được một cái wink của y, chỉ cảm thấy nhất tiễn xuyên tim, trong lòng hơi câm nín, thiện giải nhân ý? Trong lòng Giang Mặc Thần trào phúng, bốn chữ này, chỉ sợ cậu ngay chạm cũng không tới. Hắn yên lặng nhảy vọt qua những lời này, đồ ăn cũng ngay lúc được phục vụ bưng lên bàn. Quán ăn nhà này mùi vị cũng coi như không tồi, hai người ăn cũng coi như vừa lòng, trong lúc ăn cơm, "Đúng rồi, nếu muốn kết hôn, tôi có một chuyện muốn nói với cậu." Hắn ngừng chiếc đũa trong tay. Yến Thanh Trì cũng ngừng lại theo, liền nghe hắn ôn nhu nói, "Lúc trước tôi nhận nuôi một đứa nhỏ, một bé trai, năm nay năm tuổi, chờ chúng ta kết hôn, sẽ ở cùng chúng ta, được chứ?" Yến Thanh Trì nghe vậy, thoáng kinh ngạc, lúc y đọc sách cũng không chú ý tới vậy mà Giang Mặc Thần còn có một đứa con nuôi, y nghĩ nghĩ, đúng là trong ấn tượng không có nhìn thấy miêu tả gì về đứa nhỏ. Có thể bởi vì quyển sách kia là đứng từ góc độ tiểu bạch liên, cho nên khi tiểu bạch liên không tiếp xúc với con của Giang Mặc Thần, nên đứa bé kia cũng không có lên sân khấu. Y nghĩ như thế. "Có thể." Y đáp, "Dù sao chúng ta kết hôn, cũng sẽ không có con, có thể nhận nuôi một đứa nhỏ đương nhiên là không thể tốt hơn." Thậm chí Yến Thanh Trì cảm thấy, nếu sau này điều kiện cho phép, y có thể lại nhận nuôi một hai đứa, y đã từng ở cô nhi viện, cho nên rõ ràng hơn ai hết, những đứa bé ở cô nhi viện muốn chạy khỏi cái sân kia bao nhiêu, muốn có được nhà của mình bao nhiêu. "Tôi có thể xem hình đứa bé kia không?" Y hỏi. Giang Mặc Thần lấy di động ra, tìm bức ảnh click mở, đưa điện thoại cho hắn. Yến Thanh Trì nhận lấy, trên ảnh chụp là một bé trai rất tuấn tú, làn da thật trắng, tóc đen mềm mại rũ trên trán, bé nhấp miệng, một đôi mắt mèo hắc bạch phân minh mở to to, hơi câu nệ nhìn máy ảnh, hai tay không tự chủ bắt lấy vạt áo. Yến Thanh Trì nhìn ảnh chụp, thầm nói, thoạt nhìn đứa nhỏ này và Giang Mặc Thần cũng không phải rất thân cận, bằng không cũng sẽ không mất tự nhiên trước ống kính như thế. Y trả điện thoại về, nhẹ giọng nói, "Rất đáng yêu." "Nó tên Kỳ Kỳ, năm nay năm tuổi, rất ngoan ngoãn an tĩnh, cậu hẳn sẽ thích." Yến Thanh Trì gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy vậy." Giang Mặc Thần liền không nói nữa, chỉ nói, "Ăn cơm đi." Cơm nước xong, Giang Mặc Thần lái xe đưa Yến Thanh Trì về nhà, xe dừng lại, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Kỳ Kỳ biết anh muốn kết hôn không?" "Nó còn chưa biết, trong hai ngày tôi sẽ nói với nó, cậu yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không có cái gì cảm xúc bài xích, càng sẽ không khó dễ cậu." "Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy, nếu chúng ta muốn kết hôn, anh có cảm thấy tôi hẳn phải nên đi gặp nó?" Yến Thanh Trì châm chước nói, "Cũng không thể để nó ngày đầu tiên kết hôn mới nhìn thấy tương lai......." Y dừng một chút, nghĩ nghĩ về xưng hô Kỳ Kỳ với mình, cuối cùng vẫn là nói, "Ba ba đi?" Trước giờ Giang Mặc Thần đúng là không nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ bị Yến Thanh Trì nói ra, cảm thấy y nói cũng có vài phần đạo lí, "Cậu thấy thế nào?" "Tôi cảm thấy vẫn là đi nhìn trước đi, cũng có thể bồi dưỡng một chút cảm tình của tôi và đứa nhỏ." Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười nói, "Vậy nếu nó không thích cậu?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Không phải anh nói, nó rất ngoan, sẽ không có cảm xúc bài xích gì, càng không khó xử tôi sao?" Giang Mặc Thần không nghĩ y sẽ lấy lời nói của mình đánh lại chính mình, thầm nói, cũng không phải ngốc như vậy, hắn nhìn vẻ mặt tự tin của Yến Thanh Trì, đôi mắt sáng ngời phản phất như pha lê, cố ý nói, "Không bài xích, không làm khó, không có nghĩa là thích." Yến Thanh Trì lại cúi đầu, làm như vô cùng nắm chắc thắng lợi, "Vậy anh có thể mỏi mắt mong chờ." Giang Mặc Thần thấy y tin tưởng như vậy, cũng không khỏi có hơi tò mò bộ dáng hai người bọn họ gặp mặt. Tuy rằng hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ, nhưng chắc bởi thời gian ở chung không đủ, Kỳ Kỳ cũng không phải rất thân cận với mình, bé đúng là vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại cũng quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu có thể, Giang Mặc Thần hi vọng bé có thể giống như những đứa nhỏ bình thường đối với ba mình, nên khóc khóc, nên nháo nháo, mà không phải mang theo chút câu nệ, thật cẩn thận, an an tĩnh tĩnh. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy y và Kỳ Kỳ tiếp xúc trước khi bọn họ kết hôn cũng tốt, như vậy, nếu y có thể ở chung với Kỳ Kỳ không tồi, tự nhiên là tốt, mà nếu y và Kỳ Kỳ ở chung không tốt, như vậy, mình có thể phải suy xét cuộc hôn nhân này một lần nữa. "Gần đây cậu có thời gian chứ?" "Có, tạm thời tôi còn không có tiếp diễn, cho nên dạo này hẳn là đều có thời gian." "Vậy tốt rồi, ngày kia tôi đến đón cậu, mang cậu đi gặp Kỳ Kỳ." "Được." "Ngày kia gặp." Giang Mặc Thần nói. Yến Thanh Trì nghe vậy, biết cuộc hẹn hôn nay đến đây đã kết thúc, y xuống xe, cười cười với Giang Mặc Thần, "Vậy ngày kia gặp." Nói xong, đóng cửa xe, xoay người đi. Chỉ để lại Giang Mặc Thần một mình thấy y thức thời như thế cũng hơi kinh ngạc. Nếu không phải biết trước kia y làm những chuyện ngu xuẩn gì, sợ là phải cho rằng đây là một người thông minh. Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, xem ra Yến Thanh Trì so với tưởng tượng của hắn thì thông minh hơn một ít, không chỉ có một bộ túi da có thể nguỵ trang mình, còn giỏi nguỵ trang tâm của mình, chỉ là, hắn cười nhạo một tiếng, là hồ li luôn sẽ phải lộ đuôi, hắn còn muốn xem, y có thể nguỵ trang bao lâu. - ---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương