Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 27: Cạnh Khóe



Lời nói của chị dâu thứ hai nhà họ Giang chạm đến điểm mấu chốt của bà.

Quả nhiên mẹ Giang không hề nể mặt: "Con nói nhảm gì vậy hả? Nhà của cô ta là nhà của cô ta, nhà chúng ta là nhà chúng ta, con ở trong nhà thiếu ăn hay thiếu mặt hả? Chỉ cần gọi là con cũng sẽ vội vàng đến nịnh bợ gia đình đó?"

Hồ Thúy Hồng mặt mày hồng hào, ung dung đi đến lớn giọng nói: "Này, chị dâu cả à, chị nói lời này không được nha. Chúng ta đều là người một nhà, một bút không viết được hai chữ Giang vậy chị phân rõ làm gì. Điềm Điềm là do mệnh tốt nên mới có thể gả vào nhà họ Triệu không thiếu thốn gì, còn được mẹ chồng thương, chồng yêu, mà cô em chồng cũng nghe lời, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống tốt.

Hôm nay về nhà còn mang theo không ít thuốc lá, rượu này còn có thịt nữa. Giang Mật gả cho nhà không tốt cũng không sao. Con bé là chị em với Điềm Điềm, hai chị em nương tựa giúp đỡ lẫn nhau cũng không cần lo cuộc sống không thoải mái.

Em còn đem một chai rượu, một miếng thịt và một ít đường để khi Mật Mật đến sẽ ra sân đưa cho con bé, nếu không khuôn mặt u ám của Giang Mật sẽ khiến cho bà con hàng xóm chê cười.

Chị dâu cả, chị cũng đừng khách sáo với em, mấy thứ này cứ xem như Điềm Điềm hiếu thảo với anh chị đi."

Nói là nói như vậy, nhưng Hồ Thúy Hồng vẫn không nhúc nhích, bà ta chỉ đến đây để khoe mẽ và chọc tức mẹ Giang mà thôi.

Mẹ Giang muốn cắt cái miệng của bà ta: "Cô bớt ở chỗ này huênh hoang, cũng bớt ra vẻ với tôi!"

Hồ Thúy Hồng oan ức: "Chị dâu cả, chị thật sự xem lòng tốt của em trở thành lòng lang dạ thú, Điềm Điềm có được hôn nhân tốt như bây giờ ít nhiều gì cũng nhờ chị và anh cả, trong lòng tụi em cảm ơn chị còn không đủ nữa."

Mấy người bà con nghe xong lời này, cũng cảm thấy mẹ Giang không biết phân biệt, còn châm biếm nói móc.

"Sao bà nói chuyện khó nghe quá vậy, Thúy Hồng thật lòng suy nghĩ cho Giang Mật, bà không cảm ơn còn đổ oan cho người tốt! Tôi thấy bà giống như đang ghen tị vì Giang Điềm có thể sống tốt, ghen tị đến mù quáng!"

"Thúy Hồng, cô cũng đừng giữ trong lòng, cần thì để tôi nói cho, Tiêu Lệ lưng dài vai rộng nhưng không có bản lĩnh còn Giang Mật thì hết ăn lại nằm chỉ có được mỗi cái khuôn mặt, ngoài ra cũng không có tài cán gì, hai đứa nó là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi."

"Ha ha ha, sính lễ của nhà họ Tiêu cũng chỉ có hai cân đường, hai bình rượu xái, hôm nay về đây chắc cũng chỉ có mỗi một cân đường nhỉ?

Mẹ Giang giận đến run người, những người cùng thôn đều cười nhạo bà, tất cả là vì chuyện tính công điểm trước đây, nên trong lòng sinh ra oán hận bà, bây giờ đã được khoán đất theo hộ gia đình nên những người này đều muốn nịnh bợ nhà họ Triệu, cũng lộ ra bộ mặt xấu xí của mình!

Trong lòng Hồ Thúy Hồng đắc ý, đột nhiên cao giọng hô: "Kìa kìa kìa! Đến rồi! Giang Mật cùng chồng của con bé đến rồi!

Dáng vẻ của Tiêu Lệ đàng hoàng còn đẹp trai, cao lớn tràn đầy sức sống, anh đang gánh một giỏ trúc đi vào cửa.

Giang Mật thì mỗi bên đều nắm tay một đứa nhỏ đi ở phía sau Tiêu Lệ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...