Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 44:



Cả hai không ai nói gì nữa, giữa hai người chỉ còn sự trầm lặng.

Loại trầm lặng này có chút khó xử.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến Vũ nói trước: “Anh hiện tại không thể đưa em trở về, đợi anh nói một lát—“

Sau đó Diệp Nhiễm không cần anh giải thích nữa.

Cô biết anh thích mình, đối xử với mình cũng rất tốt, vậy là đủ rồi.

Trên thế giới này ai không có bí mật, Tiêu Chiến Vũ cũng có bí mật của mình.

Bí mật của anh chính là sự riêng tư của anh, cô không có quyền để Tiêu Chiến Vũ kể cho mình nghe tất cả mọi chuyện của anh.

Cho nên cô ngắt lời anh, trực tiếp nói: “Không sao, có nói nữa cũng không hợp lý.”

Cô và anh hiện tại xem như là người yêu, cùng thích nhau, nhưng dù gì cũng là học sinh cuối cấp, sắp thi tuyển sinh đại học rồi, nếu như bố mẹ của Tiêu Chiến Vũ biết anh có bạn gái thì phải làm sao, liệu sẽ phản ứng kịch liệt không.

Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh biết mình có người yêu cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Tiêu Chiến Vũ nghe thấy lời của cô, im lặng một lúc, cuối cùng nắm lấy tay cô và nói: “Diệp Nhiễm, tin anh, đợi năm sau, anh sẽ xử lý xong mọi việc, đến lúc đó, anh sẽ đưa em về mắt bố mẹ. "

Mặt Diệp Nhiễm có chút nóng lên, khẽ “ừm” một tiếng.

***

Hai ngày qua, cơn sốt của Diệp Nhiễm cũng thuyên giảm, cô nhớ ra mình đột nhiên biến mất ở nhà, cũng không nói một tiếng, cũng không xin nghỉ học, nghĩ đến việc Diệp Kiến Quốc sẽ hiểu lầm, nên nhờ Trương Dũng đến nhà nói với gia đình một tiếng.

Trương Dũng ngược lại rất thông minh, nói rằng ở tiệm bi-da tìm thấy một em gái, chạy đến nhà họ Diệp và nói rằng Diệp Nhiễm đang ở nhà anh ta mấy ngày.

Sau khi Trương Dũng quay lại, nói rằng mọi chuyện đều giải quyết ổn rồi, bảo Diệp Nhiễm yên tâm, có thể tiếp tục ở lại đây dưỡng bệnh thêm vài ngày nữa.

Diệp Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn anh, bọn họ không hỏi gì nữa chứ?”

Trương Dũng lắc đầu: “Không, chú và dì đều quan tâm em, dặn em dưỡng bệnh cho thật tốt, sớm ngày về nhà.”

Diệp Nhiễm đương nhiên biết Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh vốn không hề quan tâm cô như vậy, nhưng cũng phải cảm ơn Trương Dũng.

Sau khi Trương Dũng đi ra, Tiêu Chiến Vũ cũng nhanh chóng chạy ra, kéo anh ta đến cầu thang: “Nói đi, nhà họ Diệp đã nói gì?”

Vẻ mặt Trương Dũng khó xử.

Tiêu Chiến vũ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, liền biết bên nhà họ Diệp đã nói gì đó không dễ nghe, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa: “Nói.”

Trương Dũng do dự một lát, nhìn thấy Tiêu Chiến Vũ nhả ra những vòng tròn dưới vành mắt, anh ta bất chấp khó khăn nói: “Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh giống như không biết cô mất tích, nghe tôi nói như vậy mới bỗng nhiên nhớ ra, lên lầu xem thử, sau đó nói vài lời khách sáo.”

Tiêu Chiến Vũ đột nhiên không hút được nữa, vốn tưởng rằng không có gì hay ho để nói, không ngờ người ta căn bản không biết!

“Đm, cô ấy không phải con gái ruột của ông ta à?”

Anh ấn mạnh điếu thuốc vào vết nứt của bức tường gạch đỏ, dập tắt nó.

Trương Dũng nhớ đến việc này cũng tức giận: “Thảo nào cô nhóc đó lên cấp ba còn phải ra ngoài làm thêm, thật không dễ dàng mà, nói ra thì bố là một giáo sư của một trường đại học trí thức cao, mẹ kế là một doanh nhân, một kẽ móng tay là đủ cho cô ấy dùng rồi, ai biết được địa vị trong gia đình lại như vậy!”

Anh ta nghĩ lại: “Cô ấy là một cô gái chạy chiếc xe bị hỏng hai mươi tám cái dầm xe chứ!”

Tiêu Chiến Vũ không nói gì nữa.

Anh lại đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, ánh mắt u ám, so với màn đêm bên ngoài dày đặc hơn một chút.

***

Diệp Nhiễm biết rằng Tiêu Chiến Vũ đã ra ngoài từ lâu, khi anh bước vào lần nữa, cô ngửi thấy mùi khói thuốc, còn có một loại hơi thở u ám.

Anh đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô, như thể đến từ trong bóng tối.

Diệp Nhiễm quan sát anh: “Anh đi hút thuốc sao?”

Anh sẽ hút thuốc, nhưng cơn nghiện không lớn, khi ở trước mặt cô có thể nhịn được, thậm chí thỉnh thoảng muốn hút thuốc sẽ chọn một nơi hẻo lánh để tránh mình.

Tiêu Chiến Vũ mơ hồ ậm ừ.

Diệp Nhiễm liền cảm thấy kỳ quái.

Cô nghĩ: “Chắc không phải bố em làm khó người ta chứ? Trương Dũng nhờ ai báo tin cho ba em?”

Tiêu Chiến Vũ đi đến bên cạnh giường của cô, anh đưa tay tùy ý xoa tóc cô: “Đoán cái gì vậy, không có chuyện gì đâu.”

Diệp Nhiễm: “Vậy thì là gì?”

Tiêu Chiến Vũ: “Gần đây Trương Dũng gây ra một chút rắc rối, là bọn côn đồ ở đây, vì chiếm địa bàn suýt chút nữa đã đánh nhau. Trương Dũng này, suốt ngày gây rắc rối!”

Huynh đệ chính là để lấy ra chơi khăm nhau, Tiêu Chiên Vũ trực tiếp bôi đen Trương Dũng.

Diệp Nhiễm cau mày: "Vậy anh ấy không sao chứ? Chắc không có vấn đề gì lớn đâu?”

Thấy cô có vẻ lo lắng cho Trương Dũng, Tiêu Chiến Vũ rất không vui: "Em là bạn gái của anh, đừng lo lắng cho nó!"

Diệp Nhiễm nắm lấy tay anh, không cho anh xoa đầu mình nữa, thấp giọng phàn nàn: “Tay anh có mùi thuốc lá.”

Tiêu Chiến Vũ: “Sao? Không thích? Anh còn tưởng em thích mùi này.”

Diệp Nhiễm: “Tại sao em thích mùi thuốc lá?”

Tiêu Chiến Vũ: “Ngày đó ở rạp phim—“

Diệp Nhiễm còn không đợi anh nói xong, đã trực tiếp nhặt cái gối bên cạnh và ném vào người anh: “Anh thật đáng ghét!”

Cô mắng anh như vậy, mặt cô cũng đỏ lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...