Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh

Chương 1:



“Ô miao…” (con tôi chết thật thảm a…)

Khi ý thức dần thanh tỉnh, Quân Tiểu Nam nhận ra chân cô vô cùng nóng rát.

Không, không chỉ đơn giản là nóng rát mà là nóng đến đau đớn!

Cô mở mắt ra, không ngờ bản thân lại đang nằm trên đống gỗ lớn, hơn nữa xung quanh còn có ánh lửa đang cháy bập bùng, xung quanh đều là người nguyên thủy khoác da thú.

“Đừng đốt! Tôi vẫn còn sống!!!”

Việc cô đột ngột tỉnh lại dường như đã dọa sợ những người nguyên thủy đứng xung quanh. Trong đám người nguyên thủy, có người ngạc nhiên lớn tiếng hô lên, cũng có người sợ hãi né tránh.

Bất quá những lời bọn họ nói, Quân Tiểu Nam đều nghe không hiểu.

Còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện thì một cơn đau đầu dữ dội đã ập đến khiến cô ngất đi.

[Bắt đầu tiếp thu ký ức, đếm ngược 3…2…1!]

Âm thanh máy móc quỷ dị vang lên trong đầu Quân Tiểu Nam.

***

Trong lúc hôn mê, Quân Tiểu Nam dường như trải qua cuộc đời ngắn ngủi của thân thể này.

Đứa nhỏ này chào đời bên trong sơn động vào một ngày trời đông lạnh giá, lớn lên nhờ sữa pha loãng, có a phụ a mẫu và huynh trưởng hết lòng yêu thương, nhưng đứa nhỏ này từ lúc mới sinh ra cơ thể đã yếu ớt, đầu óc lại không được thông minh lanh lợi.

Cũng may người trong nhà không hề vì chuyện này mà vứt bỏ nó, vì thế một tiểu dã nhân gọi là “Nam” cứ như vậy thuận lợi sống đến năm hai mươi tuổi.

À, đúng rồi, những người ở Hỗn Độn Đại Lục dưới trạng thái tự nhiên có thể sống đến năm hai mươi tuổi đã xem như trải qua thời kỳ ấu tể.

Chẳng qua, cũng bởi vì người nhà quá mức sủng ái, hơn nữa a phụ lại là thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ nên tiểu dã nhân này có chút - à không, nói chính xác là cực kỳ ngạo mạn vô lễ.

Đầu óc không được thông minh lanh lợi lại còn tính tình tự cao tự đại, hôm nay sai sử người này, ngày mai lại khi dễ người khác.

A phụ là một thủ lĩnh rất cẩn trọng, nhưng chỉ vì cô con gái mà cứ cách dăm ba hôm lại phải đi nhận lỗi với các tộc nhân, uy tín đã sớm không còn được như trước.

Ai cũng cảm thấy cả nhà thủ lĩnh thật xui xẻo, nếu không sao có thể sinh ra một hỗn đản như vậy cơ chứ?

Nhưng tiểu dã nhân không có đầu óc, vẫn như cũ ta làm theo ý mình khi nam bá nữ.

Bởi vì tiểu dã nhân chào đời trong mùa đông dài, lúc mang thai cô ấy, dinh dưỡng của người mẹ không theo kịp, nên cả nhà đều yêu thương cô ấy, không ai nỡ nói nặng nói nhẹ dù chỉ một câu.

Thôi, dù sao hôm nay tiểu dã nhân này cũng tự tìm đường chết.

Giữa trời gió tuyết, cô ấy nhất quyết đòi đi ra ngoài chơi.

Sau khi huynh trưởng phát hiện thì liền ngăn cản, nhưng tiểu dã nhân này lại không hề an phận, tranh thủ lúc mọi người không để ý liền lén lút chạy đi.

Kết quả… cô ấy bị đông chết trên nền tuyết!

Những tộc nhân cư trú ở sơn động gần đó đã tìm thấy thi thể của cô ấy.

A phụ a mẫu và huynh trưởng của cô ấy đau xót bi thương đến mức không thể kiềm chế.

Những tộc nhân khác ngoài mặt thì bày ra vẻ mặt thương tiếc, nhưng trong lòng lại âm thầm vỗ tay ăn mừng, đáng đời đồ tai họa tự tìm đường chết!

Tuy nhiên, nếu cứ như vậy ném thi thể ra ngoài thì thế nào cũng sẽ bị dã thũ ăn mất. Do đó, dù cả nhà thủ lĩnh vô cùng bi thống nhưng vẫn phải nhanh chóng mang tiểu dã nhân này đi thiêu hủy.

Các tộc nhân trong bộ lạc đứng xung quanh, sau khi đọc điếu văn liền bắt đầu châm lửa từ đống củi bên dưới thân thể của tiểu dã nhân.

Cũng chính vào lúc ấy, Quân Tiểu Nam đã xuyên vào bên trong thân thể của tiểu dã nhân này.

Cô đột nhiên tỉnh lại đã khiến tất cả mọi người xung quanh vô cùng khiếp sợ.

Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, Quân Tiểu Nam cũng dần thanh tỉnh.

Bất quá cô vẫn chưa mở mắt ra ngay mà vẫn tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ hôn mê.

Xung quanh cô dường như có vài người đang thì thầm to nhỏ với nhau, bây giờ cô đã có thể nghe hiểu lời mọi người nói.
Chương tiếp
Loading...