Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 49



Lúc Xuân Phong trở về mới nhớ tới phải giải thích như thế nào với tỷ tỷ, nhưng hắn vừa đi tới cửa, lại phát hiện Dương Viên Viên đang ngồi xổm chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn mới từ từ đứng dậy.

“Ngươi đang đợi ta sao?” Xuân Phong hơi ngượng ngùng, nhanh chóng quay đầu lại ý bảo, La Thông mau quay về, hắn cũng muốn vào nhà.

« Hừ ! cũng không chờ lâu, ta cũng vừa trở lại, nghĩ chúng ta cùng đi ra thì cũng phải cùng trở về. » Sau khi đi tới gần, Xuân Phong mới phát hiện khóe miệng Dương Viên Viên còn có chút điểm tâm, xem ra nàng quả thật vừa mới trở về, như vậy thì rất tốt.

Sau khi nhìn thấy hai người vào nhà, La Thông mới đi, trên đường trở về hắn vẫn nghĩ một vấn đề, mình rốt cuộc có muốn cùng ông chủ thuyền hoa vào kinh hay không. Nếu hắn muốn sống ở đây, vậy phải hiểu biết nơi này đặc biệt là luật pháp là điều rất quan trọng.

Lúc trước hắn đến hiệu sách để tìm sách về luật pháp, nhưng mà không có thu hoạch, hiện giờ có cơ hội đi kinh thành, nơi đó hẳn là có. Hơn nữa ven đường có thể nhìn thấy được nhiều việc đời, cũng có thể hiểu biết thêm, hắn cũng không thể dựa vào một chút thông minh của bản thân mà sống qua ngày được, muốn qua những ngày giàu có, vần là nên kiếm tiền thật tốt.

Xem như sau khi cùng Dương Viên Viên có chung nhận thức, ngày của Xuân Phong qua rất thoải mái, hắn ở trong nhà đại tỷ ngây người ba ngày, giữa trưa mỗi ngày sẽ cùng người ra cửa, sau đó đi qua cái góc La Thông đứng chờ hắn, rồi hai người đều tự mình đi tới nơi mình muốn đi, đợi đến buổi chiều hợp lại cùng một chỗ rồi trở về.

Lúc mang theo đệ đệ về nhà, tâm lý Vạn Xuân Hoa cũng không mang kì vọng gì, nhưng vài ngày nay nàng lại càng ngày càng vui vẻ, đợi lúc muốn đưa đệ đệ đi, thậm chí còn dặn dò bên tai đệ đệ vài câu nói : « Viên Viên là một cô nương tốt, sau này thành thân không thể khi dễ nàng. »

« Đại tỷ, Viên Viên không thích ta, ta cũng vậy, chúng ta sẽ không thành thân. » Liền biết đại tỷ tuyệt đối là hiểu lầm, mấy ngày này đều cười giống như một đóa hoa. Xuân Phong bất đắc dĩ, nhưng mà loại chuyện này nhất định phải nói rõ, nếu hiểu lầm, hậu quả thực nghiêm trọng.

Như Xuân Phong nghĩ, hắn vừa giải thích, Vạn Xuân Hoa rất khó hiểu, nàng nâng tay vỗ đầu Xuân Phong một chút, vừa nghi hoặc vừa âu lo nói : « Mấy ngày nay hai người các ngươi ở chung không phải rất tốt sao ? không phải mỗi ngày đều ra cửa đi dạo sao ? »

« Ở nhà bị các ngươi nhìn chằm chằm không tự nhiên, cũng không cho ra cửa trốn sao, hơn nữa, vừa ra khỏi cửa, chúng ta liền tách ra, không đi cùng nhau. » Lúc ở nhà, người trong nhà mặc kệ là chuyện gì cũng đều đem hai người ghép cùng nhau, Xuân Phong thật sự là xấu hổ không được tự nhiên, Dương Viên Viên cũng như vậy, nguyện vọng của trưởng bối bọn họ đều hiểu, nhưng mà không được chính là không được.

Hiểu được đệ đệ nói khẳng định là sự thật, Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ, sau khi thở dài một hơi, cũng không muốn tiễn người, dặn người trên đường cẩn thận, về nhà nghe lời cha mẹ liền đi trở về.

Sau khi Xuân Phong trở về, Vạn nương nhanh chóng hỏi cô nương thế nào, Xuân Phong không có lập tức mở miệng, mà là chột dạ nhìn nhìn cha mình, mới nói cô nương nhà người ta không thích hắn.

« Là nàng không thích ngươi hay là ngươi không thích nàng ? » Vạn nương nhìn con trai so với người khác còn mạnh hơn, ánh mắt cô nương kia cao tới đâu cũng không thể chướng mắt con trai nàng !

« Ngươi nói đúng rồi, đều có, nàng không thương ta, ta cũng không thương nàng. » nhanh chóng nói ra kết quả của chuyện này, Xuân Phong nhanh chóng chạy, hắn cảm thấy nếu chậm một chút, bàn tay của nương hắn sẽ tiếp đón trên người hắn.

Vạn cha đang dùng trúc bện đồ vật, cũng sẽ làm một chút đồ gỗ, hiện giờ có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, liền thích làm đủ mọi đồ vật nhỏ. Hiện tại hắn đang làm thùng tắm cho con trai, đang chuẩn bị vật liệu, thấy bộ dạng hổn hển của thê tử nhưng không có nóng nảy, ngược lại an ủi nói : « Ngươi cũng không phải là không biết tâm tư tiểu tử kia, cần gì phải vội như vậy ? Haiz, đừng quan tâm mù quáng, cứ theo hắn đi thôi. »

Tính tình con trai Vạn cha rất rõ ràng, hắn cũng không cho rằng con trai đi gặp cô nương kia thì việc hôn nhân có thể thành, ban đầu hắn cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là cô nương kia dù sao cũng là thân thích của thân gia, người ta đã có ý, mặc kệ thái độ của Xuân Phong như thế nào, cũng phải nên đi xem.

« Ngươi còn nói ! đều là do ngươi nuông chiều ! từ nhỏ đã luyến tiếc đánh luyến tiếc mắng, giờ thì tốt lắm, cho hắn lên trời, ai cũng không quản được hắn. » nói còn chưa dứt lời, vừa nói tới cái này cả người Vạn nương liền khó chịu, nhìn thấy đồ vật trong tay trượng phu, còn có lời nói ngày hôm trước nói ra, trong lòng nàng không biết là có tư vị gì.

« Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn làm gì, nhanh chóng ngừng lại cho ta, đừng làm ! Xú tiểu tử kia không phải là lén tới sao, hắn cũng không dám chính thức tới gặp mặt chúng ta, ta thấy hắn căn bản không tính tới chuyện thành thân, ngươi lo lắng làm đồ cưới như vậy làm chi ? Xuân Phong nhà ta cũng không phải không thể gả đi được ! » hơn nữa, còn có thể lấy vợ ! không thấy có người đồng ý kết thân gia với nhà mình sao ? đợi qua thêm một khoảng thời gian, chuyện năm trước hoàn toàn không có ai nhắc tới, Xuân Phong nhà mình vẫn là miếng bánh ngon.

Sau khi tới tháng năm, mặt trời buổi trưa cũng không còn thấy ấm áp mà là cực nóng, đem vị trí mình hay ngồi chuyển tới chỗ râm mát, Vạn cha tiếp tục làm chuyện của mình, trong lòng hắn hiểu rõ ràng, động tác trong tay cũng không ngừng, con trai của hắn không giữ được.

Cuối cùng La Thông vẫn quyết định ra ngoài nhìn xem, ngoại trừ muốn nhìn xem hoàn cảnh ven đường, hắn cũng muốn đi nhìn địa phương lớn hơn, trong lòng hắn vẫn nhớ chuyện khảo công danh, chuyện này không thể bỏ qua.

Nếu có thể khảo được tú tài, sau này có thể tiết kiệm không ít bạc, cũng có thể giải quyết không ít phiền toái.

Xuân Phong ngồi bên cạnh cha mình, vừa lột hạt dưa cho cha, vừa len lén nhìn nương mình. Sáng nay hắn ăn điểm tâm xong liền muốn ra cửa, nhưng mới vừa mở cửa ra đã bị nương hắn kéo lại, còn không biết vì sao lại bị nương mắng cho một trận.

« Cha, ta muốn ra cửa. »

« Ngươi nếu không sợ chọc nương ngươi tức giận thì cứ đi đi, còn nữa, gần đây ngươi nên thành thật một chút. » Vạn cha là thật hồ đồ, cũng thật không nghĩ ra, hắn không rõ tiểu tử La Thông tính tình sao lại đột nhiên thay đổi, cũng không hiểu được tâm tư con trai sao lại có chút thay đổi, trước kia rõ ràng rất ghét tiểu tử La Thông kia, hiện tại sao lại để bụng người ta như thế !

Lẽ ra, mặc dù La Thông kia thật sự thay đổi tính tình, không hề giống như trước đây, nhưng mà dựa vào trình độ chán ghét của con trai cũng tuyệt đối không thể biến thành thích được.

« Haiz ! »

« Cha, làm sao vậy ? » sao lại đột nhiên thở dài ?

Xuân Phong không hiểu cha mình sao lại đột nhiên thở dài, Vạn cha cũng lại tiếp tục thở dài, sau đó lại tiếp tục làm chuyện của mình.

Hiện giờ đã là tháng năm, nhà nông có việc vui bình thường sẽ làm vào mùa đông, thời tiết lạnh đồ vật sẽ không dễ hư.

Chỉ có mấy tháng, không biết có kịp hay không.

« Cữu cữu, cữu mụ. » ba người nhà Xuân Phong đang làm việc của mình, mỗi người đều trầm mặc, lúc Trương Đông Bình đi vào cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa viện ra.

« Biểu ca ! » Vừa nhìn thấy biểu ca mình, Xuân Phong liền lập tức đứng lên, Bình biểu ca đến đây, hắn có thể ra cửa.

Trương Đông Bình nghe nương hắn dặn dò xong, liền mang đào sang tặng nhà Xuân Phong, vừa mới hái xuống, vừa to vừa hồng.

Trong nhà Xuân Phong có mấy cây đào, nhưng mấy cây đào này lớn lên lại là đào lông, những trái đào mật vừa to vừa hồng này nhà hắn không có, mỗi một năm trong nhà đại cô sẽ tặng xang đây.

« Đông Bình đến đấy à, mau ngồi, chỗ cữu cữu ngươi có hạt dưa. » Buông đôi giày trong tay, Vạn nương nhận lấy đồ vật, Trương Đông Bình cũng không lập tức ngồi xuống, hắn cũng phải đưa sang cho bên cạnh.

Hiện giờ đại bá nương chỉ có một mình ở nhà, ngoại trừ cả nhà Xuân Phong chăm sóc, thường thường đại cô cũng sẽ mang cho nàng một ít đồ vật hoặc điểm tâm, chỉ cần trong nhà Xuân Phong có, trong nhà đại bá nương bình thường cũng sẽ có.

« Haiz, ngươi nói đây đều là mệnh gì ! Đứa nhỏ Đông Bình này chỗ nào cũng tốt, nhưng việc hôn nhân sao cũng không thuận lợi, hắn cũng đã hai mươi, cũng không còn nhỏ nữa. » Quan tâm con mình xong, lại bắt đầu quan tâm người khác, Vạn nương thậm chí nghĩ sớm biết có hôm nay, lúc trước không nên từ chối đại cô, Xuân Phong nếu có thể cùng Đông Bình thành thân cũng rất tốt.

« Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, nó còn không gấp ? nhân duyên đều là mệnh, duyên phận không tới, có đẩy cũng không tới. »

« Cái gì duyên phận cái gì mệnh, ngươi chừng nào thì thành thần rồi ? Thần cằn nhằn, hắn nếu nghe lời trong nhà, con cái cũng đã chạy đầy đất. »

« Được ngọt. » Đang há mồm to cắn quả đào trong tay mình, Xuân Phong chăm chú ăn đào, cũng tinh tế nghe lời nói của cha mẹ mình. Hắn phát hiện gần đây cha mẹ thích đấu võ mồm, trước kia cũng không như vậy, thế nhưng không có cái nhau ầm ĩ là tốt rồi.

« Ngươi chỉ biết ăn thôi ! » Liếc mắt xem thường con trai, Vạn nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hiện giờ nàng như vậy không phải là do con trai không nghe lời hay sao.

Bị nương trừng một cái, Xuân Phong bĩu môi nhìn cha mình, sau đó dùng sức nở nụ cười với cha, liền chăm chú ăn đồ trong tay mình.

Đợi Bình biểu ca tới đây, hắn liền cùng người ra cửa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...