Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 33



Đối với Tiểu Ngốc Tử dị nghị, căn bản không có người để trong lòng. Vô luận là Hồ Điệp  hay là những người còn lại, toàn bộ đều nhìn sắc mặt của Lục Thanh, chờ đợi nam nhân này trả lời thuyết phục.

Sắc mặt Lục Thanh vẫn như thường, thản nhiên nói:“Y nói rất đúng.”

Kỳ thật chuyện Lục Thanh thành thân thì toàn bộ người ở huyện Phương Lâm đều biết, lúc trước bọn họ coi cuộc hôn nhân này chính là một việc chê cười, chung quy Lục Thanh cưới là tiểu ca nhi, hơn nữa tiểu ca nhi này vẫn là một ngốc tử. Mà lấy thân phận địa vị hiện tại của Lục Thanh, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý, thì tuyệt đối có rất nhiều cô nương nguyện ý gả cho hắn. Nhưng Lục Thanh vẫn thực sủng ái Tiểu Ngốc Tử, đây chính là việc  mọi người ở Thực Vi Thiên nhận ra được. Ban đầu mọi người cho rằng Lục Thanh chẳng qua là tâm địa thiện lương, Tiểu Ngốc Tử tuy rằng ngốc thế nhưng làm người lại thiên chân khả ái, cơ hồ không có người chán ghét sự tồn tại của Tiểu Ngốc Tử. Mọi người đều nhìn hấy động tác thân mật giữa hai người, thế nhưng trong lòng mọi người, Tiểu Ngốc Tử chẳng qua chỉ là hài tử mà thôi. Tiểu Ngốc Tử gọi Lục Thanh là phu quân, mà Lục Thanh cũng thừa nhận. Cái này đại biểu rằng trong lòng Lục Thanh, Tiểu Ngốc Tử là thê tử chân chính của hắn.

Hồ Điệp  cũng là nữ tử tâm cao khí ngạo, thế nhưng cho dù có ngạo khí như thế nào thì khi đối mặt với tình yêu tổng là hồ đồ, nàng không thể tự kiềm chế bản thân thích phải Lục Thanh, liền tính Lục Thanh có thê tử, nàng cũng cam nguyện làm thiếp, cho dù chính thê của Lục Thanh chỉ là một ngốc tử.

“Ta nguyện ý cùng y chia sẻ ngươi.”

Hồ Điệp  gắt gao cắn môi, cơ hồ muốn cắn đến chảy máu. Ủy thân làm thiếp, này đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng,  tất cả đơn giản chỉ là vì chữ thích. Thương gia trẻ tuổi như Lục Thanh, cưới vài người tuyệt đối là không có vấn đề, mọi người cũng đều cảm giác, dung mạo của Hồ Điệp này dù rằng không đủ để làm chính thê của  Lục Thanh, nhưng làm  thiếp thất thì lại đủ rồi.

Nhưng mà không nghĩ tới, Lục Thanh vẫn trầm mặc, lắc lắc đầu:“Xin lỗi.”

Hồ Điệp  nhìn ánh mắt cố định của Lục Thanh, lại nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử cứ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc hiểu rõ. Cho nên nàng cũng không dây dưa, chỉ là ưu nhã cười cười, xoay người rời đi. [yuki-hana: mình thích cô gái này]

Hồ Điệp  vừa đi, Lục Thanh như trút được gánh nặng.

Mọi người ở Thực Vi Thiên tiếp tục vui chơi giải trí, nhưng không khí lại không thân thiện  như vừa rồi. Thỉnh thoảng có người nhìn lén Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử, sau đó thấy không có gì thú vị rồi  lại dời ánh mắt.

Sau khi Hồ Điệp đi, Tiểu Ngốc Tử liền có chút rầu rĩ không vui, ngay cả món ăn mà y thích nhất cũng chưa ăn bao nhiêu, ngược lại thừa dịp Lục Thanh không chú ý liền trộm uống mấy chén rượu nho. Đến cuối cùng Lục Thanh thật sự bất đắc dĩ, đành phải mang theo Tiểu Ngốc Tử rời đi trước.

Hai người tay trong tay đi ở trên đường cái, Tiểu Ngốc Tử ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh, hai mắt sáng như sao:“Phu quân, Bảo Bảo nghĩ sinh hài tử với ngươi.” (^_^)

Lục Thanh sững sờ tại chỗ, hỏi:“Ngươi có hiểu được sinh hài tử là có ý tứ gì không?”

Tiểu Ngốc Tử nghiêm túc gật gật đầu.

Lục Thanh không biết vì cái gì Tiểu Ngốc Tử sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, thế nhưng vừa rồi, việc Hồ Điệp  xuất hiện hiển nhiên làm cho Tiểu Ngốc Tử có ý thức nguy cơ. Hắn biết rõ dựa vào đại não đơn giản của Tiểu Ngốc Tử là tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến chuyện sinh hài tử, chung quy mấy ngày hôm trước khi hắn hỏi Tiểu Ngốc Tử, Tiểu Ngốc Tử vẫn là ngây thơ vô tri. Cho nên hắn cơ hồ có thể khẳng định, là có người đã nói gì đó với Tiểu Ngốc Tử.

Lục Thanh rất ngạc nhiên nói:“Bảo Bảo nghe nói cái gì, có thể nói cho phu quân nghe được không?”

Không thể không nói, nếu không phải người này nói  mà muốn cho Tiểu Ngốc Tử tự mình thông suốt là một chuyện rất khó, cho nên Lục Thanh có chút cảm tạ người lắm miệng này.

Tiểu Ngốc Tử hoàn toàn không có tâm tư giấu diếm, Lục Thanh hỏi, y liền trả lời chi tiết.

“Bà bà nói, sinh hài tử có thể trói chặt phu quân……” (^_^)

Nghe qua giải thích đứt quãng của Tiểu Ngốc Tử, cuối cùng Lục Thanh loàng thoáng minh bạch chút tình huống.

Nguyên lai là trong lúc vô tình, Tiểu Ngốc Tử nghe được một bà bà nói chuyện với con dâu, con dâu hướng bà bà khóc kể rằng trượng phu của mình ở bên ngoài câu tam đáp tứ, bà bà liền nói cho con dâu là phải giúp trượng phu sinh hạ một hài tử khì có thể triệt để trói chặt tâm của trượng phu. Sau khi Tiểu Ngốc Tử nghe được vốn không thèm để ý, kết quả hôm nay Hồ Điệp  xuất hiện khiến cho Tiểu Ngốc Tử cảm thấy chút khủng hoảng. Y nghĩ tới ngày đó Lục Thanh từng hỏi mình có nguyện ý sinh hài tử cho hắn hay không, y cự tuyệt phu quân, cho nên hôm nay mới có người khác xuất hiện tranh phu quân với y.

Tiểu Ngốc Tử trải qua phân tích đơn giản, kết luận ra rằng chỉ cần y sinh một hài tử cho Lục Thanh, thì Lục Thanh sẽ vĩnh viễn bị trói bên người y. Y thực vui vẻ, tuy rằng tóc mà hai người cột vào đã bị cắt đi, bất quá chỉ cần có hài tử, bọn họ là có thể không bao giờ tách ra.(^_^)

Nghe xong lời của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh thật sự không biết nói gì. Trong chuyện này tuyệt đối là có hiểu lầm, bất quá tổng thể mà nói, dù Tiểu Ngốc Tử không thể phân tích quá rỏ ràng, nhưng vô tình cho thấy, y đối với Lục Thanh quyến luyến, đối với Lục Thanh chiếm dục, về mặc nào đó mà nói thì đã tới một trình độ khủng bố.

Kỳ thật Lục Thanh chỉ là không có phát hiện mà thôi, nếu hắn cẩn thận ngẫm lại liền sẽ phát hiện rằng trong mối quan hệ của hai người, Tiểu Ngốc Tử là người động tâm trước. Vô luận là lúc trước Lục Thanh uống nhằm linh tuyền bị hôn mê, Tiểu Ngốc Tử đã vô cùng sốt ruột cùng kiên trì, hay là sau này Lục Thanh bị hai nữ nhân kia tính kế,  biểu hiện của Tiểu Ngốc Tử ngoài phẫn nộ còn có khổ sở. Mà Lục Thanh, nói là thích Tiểu Ngốc Tử, nhưng lại chưa từng xem Tiểu Ngốc Tử như là một thê tử chân chính. Hắn luôn nói với mình rằng đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử hiểu rõ hết thảy mọi chuyên rồi mới tính, đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử khôi phục trí lực thì mới hạ thủ, nhưng hắn là lại bỏ qua một điểm — từ đầu tới đuôi Tiểu Ngốc Tử đều vẫn luôn yêu Lục Thanh, kẻ thấy không rõ lắm tình huống chỉ có một mình hắn mà thôi.

Cũng không quản có phải đang ở trên đường cái hay không, cũng không quản có người nhìn hai người bọn họ hay không, Lục Thanh nhịn không được mà ôm lấy Tiểu Ngốc Tử, nói rỏ cho Tiểu Ngốc Tử biết tâm ý của hắn.

“Ta thích Bảo Bảo, cho dù không có hài tử, cũng tuyệt đối sẽ không rời đi, tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với người khác.”

Tiểu Ngốc Tử đem đầu vùi vào trước ngực Lục Thanh, thanh âm rầu rĩ nói:“Phu quân không được nói dối. Nếu nói dối, phạt ngươi biến thành tiểu thỏ tử. Thật sự thật sự không thể nói dối nga!”

Lục Thanh khẽ hôn cái trán trơn bóng của Tiểu Ngốc Tử, trịnh trọng nói:“Ân, tuyệt đối không nói dối, nhưng Bảo Bảo có thể nói cho ta biết vì sao người nói dối lạp phải biến thành tiểu thỏ tử?”

Tiểu Ngốc Tử che miệng cười trộm,“Bởi vì Bảo Bảo thích ăn thịt thỏ!” [yuki-hana: cưng quá]

Biểu tình Lục Thanh có chút quái dị, Tiểu Ngốc Tử ngươi như vậy thích ăn đồng loại của mình sao? Lúc này,  thần sắc Lục Thanh ám ám, ho khan một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:“Ta cũng thích ăn.”

*Này ăn phi bỉ ăn*, tuy rằng đến nay hắn còn chưa nếm được hương vị, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng ra mỹ vị ……

“Muốn ăn con thỏ!” hai mắt Tiểu Ngốc Tử phát quang, cái bụng vừa rồi chưa ăn no bắt đầu kêu to lên.

Đối với yêu cầu của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh luôn luôn làm theo,  lúc này cũng không ngoại lệ. Lục Thanh nghĩ, đợi đến Tiểu Ngốc Tử ăn xong con thỏ, thì sẽ đến phiên hắn ăn con thỏ của hắn.

Bây giờ, đường cái trong huyện Phương Lâm huyện còn rất náo nhiệt, nơi nơi đều là tiểu thương bày quán, Lục Thanh tìm đến một quán nướng mà Tiểu Ngốc Tử thích nhất, vừa mua thịt thỏ vừa nghĩ cách mở rộng mặt tiền cửa hàng của Thực Vi Thiên. Lẩu có thể thổi quét toàn bộ huyện Phương Lâm, một mặt là vì trước kia mọi người đều không có nếm qua hương vị của ớt, sau khi đã nếm thử, có vài người liền thích phải loại hương vị này; Về mặt khác một phần cũng là dựa vào thời tiết, vào trời đông giá rét, ăn một bữa lẩu nóng hầm hập, nhiệt từ đầu đến chân. Đến cuối năm, việc bán lẩu khẳng định còn có thể liên tục một trận, nhưng mà đến khi thời tiết ấm áp, lẩu sẽ không còn bán được như thế nữa. Lục Thanh tính toán là, vào mùa hè, lấy việc bán đồ nướng làm chính, huyện Phương Lâm cách núi Thanh Vân rất gần, mà thôn dân Bạch Hổ thôn cũng đáp ứng sẽ đem con mồi ưu tiên bán cho Thực Vi Thiên, đến lúc đó thiên thời địa lợi nhân hoà, không sợ sinh ý hội suy tàn đi xuống.

Rất nhanh, một cái chân thỏ liền được nướng thơm ngào ngạt, con thỏ trên quầy là loại thỏ chuyên được nuôi lấy thịt, nên lượng thịt rất nhiều, tuy mùi vị có chút kém thỏ hoang trên núi, nhưng khi ăn vào cũng rất ngon.

Thịt thỏ nướng chín đều tát muối cùng tương, nhưng không có ớt cùng thì là mà Lục Thanh quen thuộc. Lục Thanh đem thịt đưa cho Tiểu Ngốc Tử, cân nhắc nếu có thể tìm được thì càng tốt, nhưng hắn nghe nói thứ này là từ Tây Vực tiến cử đến, triều đại này phỏng chừng không có.

Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy ăn ngon liền vui vẻ ghê gớm, hôn Lục Thanh một ngụm sau đó bắt đầu vung đũa ngấu nghiến, y chính mình ăn còn chưa đủ, còn thỉnh thoảng đút cho Lục Thanh cắn một miếng.

Hai người chậm rì rì về đến nhà, lúc này Tiểu Ngốc Tử cũng ăn sạch sẽ miếng thịt cuối cùng, không tự chủ được mà ợ một hơi.

“Bảo Bảo tắm cùng phu quân được  không?” Trước khi ăn con thỏ thì phải đem con thỏ rửa sạch mới tốt.

Tiểu Ngốc Tử vừa nghe nói là cùng với phu quân,  không hề nghĩ ngợi gật gật đầu, lại không biết chính mình đã bị lọt vào trong cạm bẫy của phu quân.

……

“Vì cái gì phu quân không xuyên quần áo?” Tiểu Ngốc Tử trần trụi tiến vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu tròn lắc lắc lắc lắc.[yuki-hana: em hỏi khó trả lời ghê]

Trên giường thật ấm áp, Tiểu Ngốc Tử thoải mái thiếu chút nữa muốn ngủ, lại bị Lục Thanh trở mình đến. Lục Thanh đứng đắn nói cho Tiểu Ngốc Tử:“Bảo Bảo nguyện ý sinh hài tử cho phu quân sao?”

Không biết vì sao, tâm tình Tiểu Ngốc Tử lập tức khẩn trương, trong ổ chăn, ánh mắt hai người giằng co, trong ánh mắt của Lục Thanh là lửa nóng đến đáng sợ, Tiểu Ngốc Tử cảm giác chính mình giống như là con thỏ bị đặt ở trên bếp lò, lập tức sẽ bị nướng chín.

“Bảo Bảo nguyện ý sao?” Thấy Tiểu Ngốc Tử không nói lời nào, Lục Thanh lại hỏi.

“Nguyện ý……”

“Không cho hối hận, hối hận thì sẽ biến thành tiểu thỏ tử bị ta ăn luôn.”

Sau này Tiểu Ngốc Tử cũng nói không ra lời, sau khi ép buộc đã lâu, Tiểu Ngốc Tử mơ mơ màng màng nghĩ, dù y không có hối hận thì hình như cũng là bị ăn luôn đâu…
Chương trước Chương tiếp
Loading...