Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ
Chương 23: Soái cha uy vũ
Một hôm, Sẫm Hảo Nguyệt buồn bực đi qua đi lại trong phòng của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của nàng giờ đây nhăn thành một đoàn rất khó coi.Sẫm Bí Uy nhàn rồi liền chạy đến dụ dỗ nữ nhi gọi cha. Vừa bước vào thấy được dáng vẻ kia của nữ nhi liền hỏi: “Nguyệt nhi nơi nào không vừa ý? Để vi phụ giúp ngươi.” Là Trúc viên tu sửa không theo ý nàng sao? Dạo này hắn thấy nàng suốt ngày đến đó bảo không hài lòng bắt người làm lại từ đầu a.Sẫm Hảo Nguyệt chỉ tay vào năm hộp yên chi hôm trước mua nói: “Ngươi ta vẫn chưa phối được màu.” Lý nào nhiều phấn nước như vậy nàng vẫn chọn không được để phối với năm màu yên chi kia. Nha hoàn mỗi người một việc không thể giúp nàng làm mẫu, nếu lấy bản thân làm thí nghiệm thì miễn đi nàng không có làm đâu.Về vấn đề này Sẫm Bí Uy cũng là đầu hàng a, hắn đường đường làm đại nam nhân làm sao biết được: “Vi phụ gọi nương đến giúp ngươi được không?” Hắn vội đưa ra đề nghị dù gì cũng lỡ mở miệng bảo giúp rồi.“Vậy thì không cần.” Sẫm Hảo Nguyệt cười gian xảo nhìn soái cha không rời mắt khiến hắn có chút lạnh cả sống lưng.Không lâu sau, Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Hảo Lân, Phí Khả Doanh cũng đến. Bọn họ thấy được dạo này nàng không được vui vẻ nên cố ý làm chút thức ăn tạo bất ngờ cho nàng nên thất thanh thất sắc mà đến. Không ngờ vừa mở cửa người bị bất ngờ chính là bọn họ a.Cảnh đập vào mắt chính là thấy gương mặt vốn tuấn tú của Sẫm Bí Uy bị Sẫm Hảo Nguyệt bôi phấn nước thoa yên chi, tóc còn bị chải thành một kiểu của nữ nhân nữa chứ.Lúc này Sẫm Bí Uy chỉ muốn khóc thôi, mắt mũi mất hết rồi. Nếu mặt đất nức ra hắn nhất định lập tức nhảy xuống đó rồi lấp lại luôn. Đáng lẽ lúc nãy khi đáp ứng nữ nhi giúp nàng làm mẫu liền phải gài cửa thật chặt mới đúng a.Sau đó chính là Sẫm Bí Uy liên tục bị mọi người làm cho một bài văn. Hắn thề lần sau sẽ không bao giờ dám cùng nữ nhi nói chuyện yên chi nữa.——Phân Cách Tuyến Luna Huang—–Lại một hôm Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy đến Thư Lạc các đón hai tiểu gia hỏa tan học. Cả hai vừa chạy ra liền giống như bình thường, một ton hót, một ôm chặt soái cha tố khổ.Lúc này hoàng thượng đúng lúc cũng đến đó xem thành tích học tập của đám tiểu hài tử nên từ Thư Lạc các bước ra. Thấy được Sẫm Hảo Nguyệt ôm chặt Sẫm Bí Uy không buông liền cao hứng hỏi:“Trong lòng các ngươi, gia gia cùng phụ thân ai là người uy vũ nhất?”Trong khi Sẫm Hảo Lân gặp phải vấn đề khó khăn liền nhíu mày mang cả hai lên bàn cân đo đong đếm thì Sẫm Hảo Nguyệt nhanh chóng không chút do dự lấy ngón tay nhỏ chỉ chỉ soái cha mà không đáp. Trong ánh mắt trong veo của nàng giờ đây mang đầy tiếu ý.Sẫm Minh Kiệt giận đến mặt mũi đen thui, hóa ra trong mắt tôn nữ hắn không có uy vũ. Sẫm Bí Uy lại cười đến híp mắt vì cao hứng.Hoàng thượng nhìn thấy cũng thắc mắc hỏi: “Vì sao?”Sẫm Hảo Nguyệt liền bày vẻ ngây thơ giải thích: “Vì trong phủ mỗi lần có chuyện xảy ra gia gia trách phạt ta sẽ khóc, đệ đệ cũng là mắt đỏ hoe nhưng hắn không có khóc nha.” Là do soái cha liên tục ăn đậu hủ của nàng không trả bạc không thể trách nàng ác độc nha.Sẫm Hảo Lân vỗ tay tán thành: “Phải a, ta chưa thấy cha bị phạt mà khóc bao giờ, cha đúng là uy vũ nha.” Tiểu tỷ tỷ không nhắc hắn cũng quên mất chuyện này a, báo hại nãy giờ hắn so sánh đến đau cả đầu.Mặt của Sẫm Bí Úy từ vui mừng chuyển sang mất hứng rồi triệt để âm hàn. Mỗi lần hắn bị trách phạt đều do hai tên tiểu gia hỏa này gây nên cả đấy, giờ còn to mồm tố cáo hắn, lại còn trước mặt hoàng thượng nữa chứ.Sẫm Minh Kiệt nghe xong liền bật cười, nguyên lai trong lòng tôn nữ như thế chính là uy vũ a, nếu vậy hắn thà không cần rồi.Hoàng thượng cũng là cười đến ngất ngây. Dạo gần đây hắn được Tôn lão sư báo lại rằng Sẫm Hảo Nguyệt trong lớp rất là gây rối, luôn đặt ra những câu hỏi hốc búa bá đạo chống đối lão sư nên mới đến xem. Hiện lại tình cờ phát hiện được chuyện này nữa a.——Phân Cách Tuyến Luna Huang—–Một hôm Sẫm Minh Kiệt hiếu kỳ hỏi hai tiểu gia hỏa: “Cha cùng nương các ngươi thương ai hơn?” Do hắn đến đón hai tôn tử đi học về nghe được đám tiểu hài tử so sánh cha cùng nương nên cố ý bảo nhi tử cùng nhi tức tránh mặt để hắn hỏi hai tôn tử một chút.Sẫm Hảo Lân nghĩ đến soái cha cùng mỹ nương một hồi rồi đưa ra phán quyết: “Cả hai.” Hắn không so sánh được nha.“Ngươi nào nhiều bạc thương người đó.” Mắt của Sẫm Hảo Nguyệt mở to hai tay vỗ lại với nhau hô.Sẫm Minh Kiệt ôm trán, sao hắn lại quên mất tôn nữ này chính là ham bạc cơ chứ. Hắn lại chuyển vấn đề một chút nói: “Vậy nếu là cha cùng nương rơi xuống nước các ngươi sẽ cứu ai?”Sẫm Hảo Lân cười hì hì không chút do dự nói: “Đương nhiên cứu nương nha, cha tự mình lo liệu đi thôi, phải ưu tiên nữ nhân trước. Mà nếu có thật a, nhất định phải bảo cha đi học bơi nha.”Sẫm Hảo Nguyệt nhún vai nói: “Người ta không biết bơi đâu nên sẽ gọi người cứu nha, còn đám người kia cứu ai trước người ta cũng không biết đâu mà.”Phí Khả Doanh chính là cười khúc khích. Nàng còn nhớ năm đó cùng Thôi Phiến Phiến dạo thuyền hoa, thấy được Sẫm Bí Uy thua bằng hữu nên bị ép nhảy xuống hồ. Nghĩ không ra hắn không biết bơi còn phải để nàng đến cứu. Nàng nhìn sang người đang đứng bên cạnh liền cố ý trêu chọc:“Lão gia năm đó...”Sẫm bí Uy vốn đứng sau bức bình phong nín thở chờ đời câu trả lời, nghe xong liền ôm trán cười khổ. Hai tên tiểu gia hỏa này đúng là khó nuốt, ngay cả trả lời câu hỏi cùng ngoài ý muốn của người khác nữa.“Nàng đừng nhắc đến nữa.” Đúng là năm đại hạn của hắn a.——Phân Cách Tuyến Luna Huang—–Lại một hôm từ trong cung trở về không lâu Sẫm Minh Kiệt gọi Sẫm Hảo Nguyệt lại nói: “Gia gia cùng cha ngươi dâng tấu với hoàng lâu như vậy vẫn không có hồi đáp, ngươi vẫn là chuẩn bị tinh thần học nữ hồng đi thôi.”Sẫm Hảo Nguyệt ôm một bụng tức giận đi tới đi lui trong hoa viên. Nàng tuyệt đối sẽ không học cái nữ hồng gì gì đó đâu, phải nghĩ cách thôi.Sẫm Bí Uy vô tình nhìn thấy liền bước đến bế nữ nhi lên ôn hòa hỏi: “Nguyệt nhi đây là làm sao?”Sẫm Hảo Nguyệt ôm hắn ấm ức kể lại chuyện lúc rồi ôm lấy cổ của soái cha khóc lóc vài trận to. Nàng không cam tâm, lý nào nàng phải đến cổ đại chịu khổ như vậy chứ?Không ngờ Sẫm Minh Kiệt vô tình bước đến thấy được liền đoạt lại tôn nữ, không cho giải thích mà mắng Sẫm Bí Uy một trận rồi phạt hắn đứng tấn hai canh giờ. Đã biết Sẫm Hảo Nguyệt đã khóc liền rất khó dỗ lại lúc nào cũng chọc nàng khóc.Sẫm Bí Uy đứng ngơ ngác không hiểu chịu ngậm ngùi đứng đó nhìn nữ nhi hy vọng nàng giúp hắn. Chỉ là thấy nữ nhi mải mê khóc căn bản không còn nhìn đến hắn, hắn chỉ biết ngậm ngùi chịu phạt thôi.Sẫm Hảo Lân bước đến thấy được Sẫm Bí Uy đứng tấn liền chấp tay sau lưng lắc đầu thán: “Vì sao cha lúc nào cũng chọc Nguyệt nhi khóc để bản thân chịu phạt như vậy chứ? Cha không cảm thấy như vậy chính là cực hình sao?”Sẫm Bí Uy chỉ còn biết hướng thê tử tố khổ thôi. Rõ ràng mọi chuyện không chút liên quan gì đến hắn mà mỗi lần người bị mắng bị phạt cũng chỉ có hắn thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương