Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 16: Điền Phu Hà Cuốc Lập, Gặp Nhau Ngữ Lả Lướt



"Phu quân, Hi Nhi đi đây." Lưu Hi bưng bồn gỗ nhìn phu quân đang làm cỏ ở đình viện mà nói. Phu phu bọn họ ăn xong cơm sáng, Lục Duy tính toán một hồi liền xuống ruộng nhìn một chút, tiểu phu lang thì đi giặt quần áo.

"Đi nhanh đi, tiểu tâm can." Lục Duy đáp, sau khi phu lang đi, hắn tiếp tục ngồi xổm nơi đó, đem mấy đám cỏ dại cắt hết đi, lại bỗng nhiên phát hiện hai cây gia vị cùng tía tô, thậm chí bên cạnh còn có vài nhánh bạc hà.

Trước kia Lục Duy thích nhất là các loại thảo dược có thể làm thành gia vị, bằng không cũng sẽ không tìm hiểu về chúng. Tía tô có mùi rất tốt, bạc hà hương thơm lại thanh khí, tác dụng chữa bệnh càng nhiều, quan trọng hơn là cả hai loại này đều sinh trưởng rất mạnh.

Lục Duy câu môi, nhanh tay đem đến gậy gỗ, dùng tay bào bùn, đem hai loại này trồng trên một miếng đất khác, đắp đất lại tưới nước, cứ như vậy liền có thể sống.

Làm xong việc này, Lục Duy đứng lên quan sát xung quanh, lại ngồi xổm xuống, cuối cùng chỉ để lại một gốc cây tía tô cùng một gốc cây bạc hà, mấy cái khác đều ném vào không gian, hắn phát hiện trong không gian cái gì cũng đều có thể sinh trưởng tốt, hơn nữa đồ vật không thể cứ để cùng một chỗ, phân hai nơi có thể đảm bảo hơn một chút.

Trong không gian mà hắn đã bớt một ít thì giờ ra sắp xếp, đều cất giữ không ít dược liệu, tất cả đều được hắn mang từ khối đất không tốt,trong quá khứ mặt cỏ quá dày đặc, bất lợi cho sự sinh trưởng của dược liệu, hắn nhổ tất cả trồng đến đất trống, thế nên bây giờ chúng mới sống được thế này, xanh um tươi tốt. Lục duy nhìn bên trong cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, hơi câu môi, có đôi khi hắn tựa như hamster nhỏ, cái gì cũng đều muốn giữ lại một chút.

Lưu Hi bưng bồn chậm rãi đi ở trên đường, ngẫu nhiên sẽ có mấy ca nhi cùng y chào hỏi, y cũng rất nhanh thích ứng.

Thời điểm đi bên cạnh dòng suối nhỏ, rất nhiều ca nhi đều ở đây, thấy y tới, ánh mắt giống như có một chút sáng lên.

Lưu Hi không rõ nguyên do, y dừng lại ở chỗ cũ, ngồi xổm xuống liền bắt đầu giặt quần áo.

Bên cạnh một ca nhi nhìn y nói: "Hi ca nhi, phu quân nhà ngươi đối với ngươi rất chân thành, chúng ta đều đã biết, tối hôm qua thời điểm ngươi nhận lễ, là phu quân của ngươi bồi bên cạnh, hơn nữa hắn còn ôm ngươi trở về."

Lưu Hi nghe thấy lời này, khẽ cười nói: "Là phu quân thương tiếc ta."

Ca nhi kia lại có chút tò mò, vừa định hỏi chuyện, đúng lúc Vương Tuấn cũng bưng bồn gỗ đi tới, y thấy Lưu Hi, cười đi tới.

"Hi ca nhi, ngươi cũng tới giặt quần áo à?" Vương Tuấn cười nói, đem quần áo trên tay bỏ vào trong nước.

Lưu Hi thấy người đến là Vương Tuấn, cũng không câu nệ, vui vẻ cười đáp: "Ân."

"Ngày hôm qua ngươi đã nhận lễ? Thân thể không sao chứ?" Vương Tuấn cười nói.

Lưu Hi lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ là còn có chút khó chịu, không đáng ngại."

Ban đầu ca nhi kia rất là tò mò, nhưng sau khi nhận lễ, ca nhi sắc mặt tái nhợt, đi đường cũng là đau đớn khó nhịn, mà nhìn Hi ca nhi đi, trừ bỏ đi chậm một chút, mặt khác đều không sao cả.

Lại có một ca nhi nữa tò mò hỏi: "Hi ca nhi, ngươi nhìn xem, bên kia là ca nhi ngày hôm qua cũng được nhận lễ, ta nhìn y đi đường cà nhắc cà nhắc, suýt nữa muốn té ngã, sắc mặt cũng không tốt, mà nhìn ngươi sao lại thấy không giống?"

Lưu Hi nhướng đầu nhìn thoáng qua, đúng là ca nhi ngày hôm qua y thấy, liền nhẹ giọng nói: "Phu quân thương tiếc ta, buổi tối cho ta ăn chút cháo táo đỏ, có lẽ là do táo bổ nên ta mới không có việc gi."

Cũng không phải quá quen biết với ca nhi kia, Lưu Hi không muốn nhiều lời, Vương Tuấn nhìn ca nhi kia còn muốn hỏi, xen mồm nói: "Hi ca nhi vừa mới nhận lễ, ngươi còn hỏi nhiều như vậy, làm sao y nghỉ ngơi được."

Ca nhi kia bĩu bĩu môi, không nói nữa.

Lưu Hi có chút ngượng ngùng, y biết Tuấn ca nhi là có ý tốt, bất quá ca nhi kia cũng chỉ là tò mò, cho nên y ôn thanh nói: "Mới vừa rồi phu quân giúp ta bôi dược, lại cho ăn thanh đạm chút, cho nên không có đau đớn như vậy."

Ca nhi kia hâm mộ nói: "Phu quân của ngươi thật tốt."

Lưu Hi cười khẽ, đối Vương Tuấn nói: "Tuấn ca nhi, khi nào ta mới có thể đi tìm ngươi học thêu hoa, mấy ngày nay đều không có thời gian rảnh."

Vương Tuấn hồi cười: "Không có gì đáng ngại, khi nào rảnh ngươi đều có thể lại đây."

Sau khi giặt quần áo xong, Lưu Hi bưng bồn gỗ chậm rãi đi trở về nhà, trong nhà không có ai, phu quân tựa hồ đã ra ngoài, Lưu Hi đem quần áo phơi tốt, lại đi đến buồng trong, đem hạt giống lúc trước mua về, cầm vài loại, củ cải trắng, cà rốt, thanh dưa, mướp hương, còn có đậu que, bí đỏ đều rắc lên trồng.

Một khối đất to dùng để trồng rau, nhìn thấy trong góc có hai loại cây lạ, tuy rằng y không hiểu biết nhiều, mà thời điểm y tưới nước vẫn không thấy hai loại này, cho nên chỉ có thể là của phu quân trồng, y rải sát tường một ít đậu que cùng dưa, đến lúc đó làm chúng nó theo vách tường mà sinh trưởng, có thể bớt đi ít chỗ trên đất. Lại đem tỏi cùng hành trồng xuống, đây là hai loại gia vị cần dùng, luôn phải có trong bếp.

Lưu Hi làm xong việc mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra phu quân còn chưa trở về, trước tới phòng bếp nấu cơm, cắt một ít thịt muối, xào một ít rau xanh, lại trang trí cho đẹp, đem tất cả cẩn thận để vào trong giỏ, lúc này mới cầm giỏ đồ ăn bước ra ngoài.

Hán tử giữa trưa đều phải làm việc ngoài ruộng, không trở về nhà ăn cơm, cho nên ca nhi đưa cơm cũng đặc biệt nhiều, tất cả mọi người đều cầm theo một cái giỏ, hoặc là bưng đồ ăn bằng tay, bước chân vội vàng mà xuống ruộng cấp phu quân mình ăn cơm, bằng không nếu đến muộn, hán tử sẽ không vui.

Lưu Hi một tay cầm theo cái giỏ, một tay cầm ấm nước, từng bước từ trong đất đi đến, y lường trước phu quân ra ngoài không có mang theo nước, sợ hắn làm việc dưới trời nóng sẽ khát.

Đi dưới ruộng với đi trên mặt đất không giống nhau, trên mặt đất đường rất rộng, mà đi trong ruộng chỉ có một cái đường nhỏ, ở thời đại này, các mẫu ruộng lại ở sát nhau, chẳng qua trồng hết thì nhiều chút, mà trồng từng loại thì ít một chút. Lục Duy trước kia cũng chỉ có hai mẫu đất, nếu là trồng lúa, liền đủ chính mình ăn, hiện tại lúa thu hoạch, tất cả mọi người đều phổ biến trồng bắp, ở đây bắp được xem là thức ăn chính.

Thời điểm Lưu Hi lại đây, đã có rất nhiều ca nhi cũng đều vội vàng đưa cơm tới, một ít đến sớm, đã cùng phu quân của bọn họ ở ngoài ruộng hoặc dưới bóng cây ăn cơm, Lưu Hi thấy còn có Lý Lan lần trước có gặp mặt một lần, hắn đang ngồi cạnh một hán tử cùng nhau ăn cơm.

Lý Lan tự nhiên cũng thấy Lưu Hi,hắn cũng được nghe kể về sự việc hôm qua, hầu hết ca nhi đều hâm mộ y, cho nên hắn nhiệt tình cùng y chào hỏi: "Hi ca nhi, tới đưa cơm cho phu quân của ngươi sao?"

Lưu hi mỉm cười gật đầu: "Ân, Lan ca nhi ngươi đến thật sớm."

Lý Lan cười cùng y giới thiệu: "Ta cũng vừa tới, đây là phu quân của ta. Ngươi biết phu quân nhà ngươi ở nơi nào không? Phía trước tới gần đường nhỏ, ngươi đứng ở sát ruộng gọi phu quân của ngươi là được,thân thể của ngươi hiện tại đừng đi xuống, bên trong gồ ghề lồi lõm, không dễ đi."

Lưu Hi hướng hán tử uốn gối hành lễ, lúc này mới cất bước đi qua chỗ phu quân.

Lục Duy đang ở trong ruộng trích bắp, không nghĩ tới này đất ở đây bắp sinh trưởng cũng không tồi, nhìn trái bắp rất đầy đặn, hắn hái đủ một rổ rồi trở về, lại nghe từ phía ruộng truyền đến tiếng gọi mềm mại của tiểu phu lang.

Lưu Hi đứng ở điền biên, thấy được thân ảnh phía xa đang trích bắp, y nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Phu quân, Hi Nhi tới đưa cơm cho ngươi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...