Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 4: Trả kiếm



Thiếu gia.” Nhâm Tam bước vào cửa, cung kính gọi.

Ngươi đã đến rồi. Nếu đến rồi thì theo ta ra ngoài một chuyến.” Mộ Thần liếc mắt nhìn Nhâm Tam một cái, thản nhiên nói.

Vâng, thiếu gia.” Nhâm Tam rõ ràng lưu loát trả lời.

Mộ Thần đánh giá Nhâm Tam vài lần, Nhâm Tam tướng mạo bình thường, làm người có chút chất phác, nhưng mà rất nghe lời, thực lực cũng coi như không tồi.

Tề Tứ thấy Mộ Thần cùng Nhâm Tam đi ra, lập tức tiến lên đón, Mộ Thần thấy Tề Tứ, trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét.

Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?” Tề Tứ đuổi theo hỏi.

“Sao? Ta đi đâu còn cần phải báo cáo cho ngươi à?” Mộ Thần không kiên nhẫn nói.

Sắc mặt Tề Tứ hơi đổi, cúi đầu nói: “Nô tài chỉ là lo lắng cho an toàn của thiếu gia.

Mộ Thần buồn cười hỏi Tề Tứ: “Lo lắng cho an toàn của ta? Nếu ta gặp được nguy hiểm thì ngươi giúp được cái gì?

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, trước kia nguyên chủ cùng người khác đánh nhau, Tề Tứ chỉ biết quơ quơ mấy chiêu, sau đó liền trốn qua một bên xem náo nhiệt, cũng mệt nguyên chủ thần kinh đủ thô, mới luôn không phát hiện.

Nhâm Tam thản nhiên phiêu mắt nhìn Tề Tứ, đi theo Mộ Thần ra ngoài.

Vài hạ nhân thấy một màn này, ánh mắt nhìn Tề Tứ, hoặc trào phúng, hoặc thương hại, hoặc vui sướng khi người gặp hoạ.

Nhâm Tam hỏi Mộ Thần: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?

Đi tới cửa hàng binh khí của Hồ gia, trả lại thanh kiếm này.” Mộ Thần trả lời.

Nhâm Tam không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần, “Trả lại? Chuyện này thật sự không giống phong cách của thiếu gia ngài!

Mộ Thần không để bụng cười cười, nói: “Bởi vì nghèo mà!” Người nghèo chí ngắn nha!

Mộ thiếu gia, ngài đã tới, không biết ngài cần gì?” Chưởng quầy cửa hàng binh khí Hồ gia nhìn thấy Mộ Thần, lập tức tiến lên đón.

Mộ Thần lấy Bích Thuỷ Kiếm ra, đưa cho chưởng quầy, “Ta tới để trả lại thanh kiếm này.

Sắc mặt Chưởng quầy biến đổi, hỏi: “Sao vậy Mộ thiếu gia, ngài không hài lòng với thanh kiếm này sao?

Mộ Thần cười nói: “Đưa ra ngoài không được, cho nên tính trả lại.

Mộ thiếu gia, ngài cần phải suy nghĩ rõ ràng, phẩm chất của thanh kiếm này chính là trăm dặm mới tìm được một, trả lại thanh này, còn phải bị khấu trừ nguyên thạch, lần tới nếu muốn mua, sẽ không chỉ có giá như lần trước đâu.” Chưởng quầy nhắc nhở Mộ Thần.

Mộ Thần cười cười, “Vẫn nên trả lại đi, lúc trước ta cảm thấy thanh kiếm này không tồi, hiện tại không biết vì sao, lại cảm thấy nó không quá thuận mắt.

Chưởng quầy xấu hổ cười, “Vậy được rồi.

Ơ, đây không phải là Mộ Thần Mộ thiếu sao?” Trần Mạc Nhiên phe phẩy cây quạt đi tới, bên cạnh còn có Trang Du đi theo.

Mộ Thần nheo mắt lại, dựa theo nguyên văn, Mộ Thần sẽ bởi vì Trang Du trả lại kiếm mà giận dữ, cùng hộ hoa sứ giả là nhị thế tổ Trần Mạc Nhiên sống mái với nhau, không nghĩ tới, hắn không chủ động đi tìm hai người kia, lại vẫn cùng hai người kia gặp gỡ.

Là Trần thiếu à.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Trang Du nhìn thấy Mộ Thần, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên chán ghét, thân hình hướng về phía sau Trần Mạc Hiên né tránh.

Mộ Thần nhìn thấy thần sắc hiện lên trong mắt Trang Du, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Trang Du người này, cùng lúc hưởng thụ mọi thứ Mộ Thần đối với hắn, cùng lúc lại chán ghét Mộ Thần là nhị thế tổ. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!

Trang Du thấy Mộ Thần chuyển đôi mắt đang nhìn hắn dời đi nơi khác, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.

Mộ thiếu, ngươi tới đây làm gì vậy? Lại muốn mua kiếm hả? Không đúng nha! Ta nghe nói gần đây ngươi rất thiếu tiền mà, ngươi còn tiền mua kiếm sao?” Trần Mạc Nhiên có chút xem thường nói.

Không phải, Mộ thiếu đây là tới trả kiếm.” Chưởng quầy trả lời.

Trần Mạc Nhiên nở nụ cười, “Không thể nào, Mộ thiếu, ngươi đã nghèo đến mức phải đập nồi, bán sắt luôn rồi sao?

Đúng vậy! Ta đã nghèo đến nước này, Trần thiếu, ngươi có phải là đang nghĩ tới giúp ta một chút đúng không?” Mộ Thần thản nhiên nói
Chương trước Chương tiếp
Loading...