Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 95



Đẩy ra cửa viện, chó giữ nhà kêu “Nhị Bách Ngũ” kia liền mạnh mẽ phóng lên, ba tuổi cũng đã có một hình thể khổng lồ đem Đường Phi gầy yếu phóng một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống!

Đường Phi không lưu tình chút nào cho đầu Nhị Bách Ngũmột cái gõ mạnh bạo, mắng: “Ngươi Nhị Bách Ngũnày, cảnh cáo bao nhiêu lần vẫn cứ như vậy phóng lại đây, sớm hay muộn cũng bị ngươi hại chết !” Đường Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng. Nhị Bách Ngũ tội nghiệp nhìn Đường Phi, sủa lên một tiếng.

Khi đó Đường Phi đi chợ mua gà, nhìn đến Nhị BáchNgũ mới tròn hai tuổi bị bọn buôn lậu chó nhốt trong lồng sắt, đáng thương phủ phục gào thét. Một đôi ánh mắt mượt mà ẩm ướtgắt gao nhìn chằm chằm Đường Phiđi ngang qua, chính là bởi vì một cái liếc mắt này, Đường Phi mềm lòng, sau đó tìm hai trăm năm mươi văn tiền đem tiểu cẩu nhìn như rất thông minh này, nhưng trên thực tế không khác ngốc nghếch bao nhiêu mang về nhà. Bởi vì Đường Phi xuất thủ quá phóng khoáng, cơ hồ mỗi ngày đều cấp nó nửa con gà, khiến cho tiểu cẩu nguyên bản vừa gầy vừa nhỏ, ăn trong một năm liền biến thành vừa lớn lại vừa béo...... Đường Phi thật sự là có chút biết vậy chẳng làm!

Bất quá, từ sau khi phát hiện Nhị Bách Ngũ thật sự quá béo, Đường Phi cũng chỉ cho nó gặm xương, không cho ănthịt, làm hại Nhị Bách Ngũ gần đâyánh mắt nhìnhắn đều u oán rất nhiều.

Đường Phi vừa định kêu Nhị Bách Ngũ vào nhà, chợt nghe thấy nó bỗng nhiên đối với viện ngoại sủa lên mấy tiếng. Chỉ cần có người xa lạ xâm nhập, Nhị Bách Ngũ sẽ biến thân thành một conhộ vệ cẩu thực tận trung tẫn trách. Đường Phi còn đang nghi hoặc có phải haykhông có trộm đến thăm, liền thấy ngoài hàng rào có hai thân ảnhquen thuộc.

Đường Phi co rút khóe miệng, mắngNhị Bách Ngũ không cho nó kêu, rồi lập tức đi ra ngoài, Nhị Bách Ngũ gắt gao theo ở phía sau hắn, càng không ngừng phe phẩy cái đuôi.

“Hai người các ngươi......” Đường Phi đau đầu nhìn thiếu niên cùng tiểu đồngvừa rồi, không biết nên nói cái gì.

“Nhĩ hảo !” Thiếu niên trong tay còn đang cầm gà nướng -- còn nguyên, tươi cười sáng lạn nhìn Đường Phi, nói: “Ta gọi là Chung Như Thủy, đây là con ta Phong -- khụ khụ, Chung Tiểu Trùng! Bởi vì ân nhân ngài thiện lương hào phóng như thế,tặng cho chúng ta một con gà nướng, chúng ta muốn báo đáp ngươi!” Tiểu hài tử kêu Chung Tiểu Trùngkia cũng gật đầu.

Hôm nay có phải hay không không nên xuất môn a?! Đường Phi phi thường hối hận trước khi ra cửa không có xem hoàng lịch, như thế nào mua một congà nướng liền chọc hai cái phiền toái trở về?!

Xem Đường Phi một bộ dáng không tình nguyện không tín nhiệm bọn họ, Chung Như Thủynhanh chóng bổ sung: “Đừng nhìn chúng ta như vậy, chúng ta sẽ dùng sức mình để kiếm sống! Nấu nước, bổ củi, giặt quần áo, nấu cơm, ta đều đã làm! Ân nhân, thỉnh ngài cho ta một cơ hội báo đáp ngươi đi! Nếu không cứ ăn gà của ngươi mà không phải trả tiền,ta sẽ cảm thấy ngượng ngùng!” Chung Tiểu Trùng vô luận Chung Như Thủy nói cái gì, đều mạnh mẽ gật đầu đồng ý.

“Ta nơi này, thật sự không cần hạ nhân......” Đường Phi gian nan bài trừ một câu.

“Không quan hệ không quan hệ! Chỉ cần cho ta báo đáp ngươi là có thể, chúng ta có thể ngủ ở bên ngoàinhà ngươi, chờ ngươi cần chúng ta hỗ trợ chúng ta liền lập tức lại đây giúp ngươi!” Chung Như Thủy bất khuất không buông tha tiếp tục nói.

Ở bên ngoài nhà?! Đường Phi nhìn Chung Như Thủy, Chung Như Thủy đôi mắt tràn đầy chân thành. Lại nhìn xem Chung Tiểu Trùng, biểu tình cùng lão ba củahắn như một khuôn đúc ra.

Sắc trời dần dần ảm đạm, thời tiết cuối mùa thu đã có chút lạnh. Gió Bắc hô lên thổi qua, hai phụ tử thân mình đơn bạc lạnh run.

Bỏ đi, dù sao phiền toái cũng đã chọc không ít, chẳng lẽ thật sự muốn đôi phụ tử này đông chết ở bên ngoài? Hơn nữa, xem bộ dángbọn hắn, cũng không giống như người xấu...... Đường Phi đẩy ra cửa hàng rào, thản nhiên nói: “Vào đi.”

“Không cần không cần! Chúng ta đã thu gà của ngươi, không thể tái quấy rầy ngươi. Chỉ cần chúng ta báo ân xong sẽ rời đi!” Chung Như Thủy vội vàng xua tay, cho dù nhìn không thấy bộ dángĐường Phi, cũng biết hắn làm như vậy đã sớm khiến người ta không kiên nhẫn. Chỉ là hắn thu của ngườita một con gà, làm gì cũng phải giúp nhà người ta cái gì đó. Ăn không phải trả tiền, không phải tác phong của Chung Như Thủy a!

Bên dưới hắc sa, Đường Phi biểu tình sớm dịu đi, thanh âm cũng không giống như vừa rồi xa cách người khác ngoài ngàn dặm, thậm chí dẫn theo chút ôn nhu nói: “Vào đi, ngươi không cần địa phương ấm áp một chút, cũng phải để ý hài tử của ngươi.”

Đường Phi những lời cuối cùng này đả động Chung Như Thủy, Tiểu Trùng còn nhỏ, đã bởi vì chính mình tùy hứng cùng đại ý, hại nó đi theo mình chịu khổhai ngày, không thể tái làm cho nó tiếp tục chịu đựng.

“Nếu vậy, cám ơn ngươi ......” Chung Như Thủy không kiên trì từ chối tiếp, chỉ là trên mặt xuất hiện vẻ mặtxấu hổ. Đường Phi xem có chút buồn cười, hắn rốt cục biết bản thân vì cái gì mạc danh kỳ diệu đem bữa tối của mình đưa cho Chung Như Thủy, cũng rốt cục biết lãnh địa trước nay chưa từng cho bất luận người ngoài bước vô, nay lạichophụ tửChung Như Thủy tiến vào. Bởi vì, cặp ánh mắt kia củaChung Như Thủy, cùng Nhị Bách Ngũ giống nhau...... Cho nên nhìn đến ánh mắt đó, hắnliền mạc danh kỳ diệu mềm lòng đi?

Đem hai người mang vào cửa, phía sau còn theo đuôi một con cẩu, Đường Phi bảo bọn họ tùy tiện ngồi xuống, sau đó đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Rất nhanh, Đường Phi bưng đồ ăn đi ra, Chung Như Thủynhanh chóng lại đây hỗ trợ bày cơm.

Khi ba người ngồi xong, Đường Phi cầm lấy một cái đùi gà dùng cái đĩa nhỏ đã lau sạch, đưa cho Tiểu Trùng, nói: “Tiểu hài tử, nên ăn chân gà.”

Tiểu Trùng ngẩng đầu đối Đường Phi ngọt ngào cười, nói: “Cám ơn thúc thúc!”

Hài tửrất lễ phép, Đường Phi thoáng chốc trong lòng nhuyễn nhuyễn.

“Cái kia, ngươi không đem mũ tháo xuống sao?” Chung Như Thủy thật cẩn thận hỏi.

Đường Phi sửng sốt, đúng rồi, lúc trước trong nhà cũng chỉ có hắn cùngNhị Bách Ngũ, khuôn mặt kia sẽ không dọa đến ai. Nhưng hôm nay lại......

“Không có việc gì, các ngươi ở trong này ăn, ta đi vào trong kia ăn.” Nói xong, Đường Phi gắp mấy đũa đồ ăn muốn rời đi.

Chung Như Thủynhanh chóng ngăn lại hắn, nói: “Nào có đạo lý chủ nhân trốn tránh khách nhân ăn cơm? Không quan hệ, nếu sợ chúng ta nhìn đến mặt của ngươi, chúng ta có thể che mặt lại ăn cơm, không cần ngại chúng ta.”

Che mặt ăn cơm? Đường Phi dở khóc dở cười nhìn vị tiểu phụ thânngây thơnày, giải thích: “Mặt của ta bị lửa thiêu qua, thực dọa người. Không có việc gì, các ngươi cứ ở tại chỗ này, ta vào buồng trong ăn cũng giống nhau.”

“Như thế nào có thể như vậy? Không hợp tình lý! Bị hỏa thiêu thì đã làm sao? Ai nói nó sẽ dọa người?” Chung Như Thủy bất mãn nói xong, một bên thừa dịp Đường Phi không chú ý liền đem mũ hắn tháo xuống, còn nói: “Ta cái gì cũng đều gặp qua, sẽ không sợ!”

Đường Phi bỗng nhiên bị tháo xuống mũ thì kinh ngạc, lại nhìn đến hai phụ tửChung Như Thủy yên lặng nhìn mặt mình, nhưng trong mắt không có kinh hách hoặc sợ hãi, ngược lại là vẻ mặt nghiên cứu.

“Ân, rất nghiêm trọng, đều thiêu không thành hình ......” Chung Như Thủy nhìn hồi lâu, rốt cục hạ một cái định luận.

“Ừ, bất quá nếu đại bá nương cố gắng, có thể chữa trị hảo.” Chung Tiểu Trùng gật gật đầu, cũng hạ một cái kết luận.

“Ăn cơm ăn cơm, ta đói bụng đã lâu!” Chung Như Thủy thu hồi tầm mắtmình, dường như không có việc gì,gắp lên một cái chân gà khác.

“Cẩu béo béo, cho ngươi gặm xương.” Đừng nhìn Tiểu Trùng tuổi còn nhỏ, ăn cái gì tốc độ so với cha hắn còn nhanh hơn! Đùi gà đã biến thành xương gà bị hắn đưa đến bên miệngNhị Bách Ngũđang đảo quanhbọn họ, Nhị Bách Ngũ “sủa” một tiếng bắt đầu gặm xương.

Đường Phi cũng bình tĩnh cầm lấy bát đũa, trong lòng cũng hạ một cái định luận cho bọn hắn -- đôi phụ tử này cũng không tầm thường!

Sau khi ăn xong, Đường Phi cầm hai kiện quần áo sạch sẽ đối hai người đangbẩn hề hề nói: “Các ngươi đi tắm rửa đi, chỗ tắm rửa ở sườn bên trái căn phòng nhỏkia. Nước đã đun tốt lắm, quần áo có khả năng không vừa vặn, nhưng chấp nhận mặc tạm đi.”

“Cám ơn......” Chung Như Thủy không hề cự tuyệt, bởi vì bọn hắn hiện tại quả thật cần Đường Phi giúp, chỉ là hắn yên lặng đem phân ân tình này ghi tạc đáy lòng, tương lai sẽ báo đáp.

Đường Phi cười cười, mặt khủng bố trở nên có chút ôn nhu. Chung Như ThủycùngTiểu Trùng cũng không chút nào keo kiệt đối Đường Phi bày rahai khuôn mặt tươi cười, sau đó tay trong tay cùng đi tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, Chung Như Thủy mới nhớ tới còn không biết ân nhânchính mình tên gọi là gì! Nhanh chóng chạy tới hỏi.

Đường Phi cười cười, trả lời hắn: “Đường Phi.”

“Đường đại ca!” Chung Như Thủy tươi cười sáng lạn kêu một tiếng.

“Đường thúc thúc!” Chung Tiểu Trùng cũng thanh thúy sôi nổi kêu lên.

Rốt cục ăn một trận cơm no lại tắm sạch sẽ trong nước ấm, Tiểu Trùng bắt đầu mệt nhọc, Đường Phi bảoChung Như Thủy ôm Tiểu Trùng, dẫn bọn hắn đi tới khách phòngcho tới bây giờ vẫn chưa từng dùng qua. Đường Phi thừa dịp bọn họ đi tắm rửa đã đem phòng thu thập hảo.

Dàn xếp Tiểu Trùngxong, Chung Như Thủy theo Đường Phi ra ngoài.

“Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Đường Phi nhẹ giọng đối Chung Như Thủy nói, vừa muốn xoay người trở về phòng, chợt nghe Chung Như Thủy gọi lại hắn.

“Đường đại ca!”

Đường Phi sửng sốt, nhìn hắn. Chung Như Thủy cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Ta cùng Tiểu Trùng là từ trong nhà chạy ra, ta chịu đủ lễ nghi phiền phứctrong nhà, chịu đủ người kia! Liền mang theo Tiểu Trùng chạy...... Nhưng mà mới đi ra chưa được nửa ngày, bạc mang theo đã bị ngườikhác trộm. Tiểu Trùng không nửa câu oán hận đi theo ta lưu lạc hai ngày, hôm nay ta thật sự đói chịu không nổi, mới có thể đi theo ngươi...... Chúng ta không phải phiến tửđầu đường, cũng không phải người xấu. Ta thực cảm kích ngươi, ngươi là một người rất tốt, thật sự, cám ơn ngươi......”

Đầu bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, Chung Như Thủy mạnh ngẩng đầu, Đường Phi đã xoay người trở về phòng. Vừa rồi bị vỗ nhẹ, Chung Như Thủy hốc mắt có chút hồng, thật sự là một người thực thiện lương thực ôn nhu......

Cùng lúc đó, trong hoàng cungQuỷ Tà, người nào đó đã đánh mất lão bà cùng hài tử đang nổi trận lôi đình, phạt trượng đô thành úyđã tìm hai ngày cũng không tìm được người, lấy cớ trừng phạt luôn vài lão già la hét muốn hoàng đế nạp phi này, lại đem hết ảnh vệ bên người phái ra ngoài, phải trong vòng ba ngày tìm được người!

Thời điểmĐường Phi tới trướcquán ăn, phía sau đã nhiều hơn hai cái đuôi -- phụ tửChung Như Thủy. Đường Phi thường thường giúp một ít ngườicơ khổ vô gia, cho dù bên cạnh hắn bỗng nhiên có thêm vài người, những kẻ khác cũng không để ý, sớm đã thành thói quen!

Tuy rằng hôm đó xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, Đường Phi bại lộ diện mạo, nhưng khách nhântrong quán vẫn nhiềunhư trước. Một lão bản có bộ dạng gì cùng với việc ăn ngon hay không ngon tất nhiên không có quan hệ!

Bất quá khi Đường Phi lại đi vào quán ăn, thực tại dẫn tới không ít nghị luận cùng khe khẽ bàn tán.

Chung Như ThủycùngTiểu Trùng tò mò nhìn quán ănchỉ có bảy tám cái bàn, nghe truyền đến hương vị đồ ăn, con sâu tham trong bụng lại thức dậy!

“Oa, đường đại ca, những thứ kia ngửi là biết ăn rất ngon!” Chung Như Thủy lôi kéo tay áoĐường Phi, Tiểu Trùng xả tay áoChung Như Thủy, vừa đi vừa nhìn.

Đường Phi cười cười, nhớ tới chính mình hiện tại che mặt, bọn họ cũng nhìn không thấy, liền nói: “Tiểu Trùnglại ngay tại quầy thu trướng bên kia ngồi đi, Như Thủy ngươi coi như vào phía sau phòng bếp hỗ trợ rửa rau đi. Một ngày bốn văn tiền, như thế nào?”

“Còn có tiền công?” Chung Như Thủy kinh ngạc nhìn Đường Phi: “Ta là báo ân, không cần tính tiền công!”

“Chúng ta nơi này giá gà nướngrất rẻ, ngươi làm không công sẽ lỗ vốn. Một ngày bốn văn tiền là dựa theo tiềngà nướngđể khấu trừ, ta không bịlỗ, ngươi cũng có thể kiếm tiền.” Đường Phi giải thích.

“Đường đại ca, ngươi đối với ta thật rất tốt, hiện tại những kẻthiện lương giống như ngươi vậy còn rất ít!” Chung Như Thủy chân tâm khen.

Đường Phi lắc đầu, không nói gì. Hắn thiện lương sao? Không, hắn thương tổn quangườivô tội, cũng giết quangườivô tội, còn hại chết một ngườiyêu hắn. Ở một khắc hắn từ trong đám cháy tìm được đường sống, liền quyết định ở cuộc đời còn lại, vì chuộc tội mà sống......

Chung Như Thủy mới ở phòng bếp rửa rau non nửa canh giờ, tiểu nhị kêu Tử Thanh kia liền cấp hừng hực chạy tiến vào đối hai đại trù nói: “Tên côn đồ ngày đó mang theo người tìm tới cửa rồi!”

“Cái gì?! Hỗn tiểu tử, còn dám tới! Xem gia gia ta hôm nay không đem bọn họ băm nhừ, bọn họ sẽ không biết gọi gia gia ta là tổ tông!” Nói xong, mỗi người một phen mang theo con dao chặt thịt bước đi!

Chung Như Thủykhông rõ cho nênnhanh chóng bỏ lại công việc trong tay chạy theo ra ngoài, trước khi chạy còn không quên tiện tay lấy một cây củi thô dài!

Tiểu Trùngthấy phụ thân mình đi ra, nhanh chóng chạy qua tránh ở phía sau hắn.

Đường Phi đứng ở trước mặtmười tên côn đồcầm trong tay thiết côn kia, đồng dạng đem đám người Tử Quân ngăn ở phía saumình.

“Các ngươi lại đây làm cái gì.” Đường Phi lạnh lùng hỏi.

“Con mẹ nó, ngươi tên quái dị này câm miệng cho bổn đại gia!” Tên côn đồ cầm đầu kêu gào: “Hôm nay nếu ngươi không đem nữ nhânkia giao ra đây, tái bồi thêm tám trăm hay một ngàn lượng, bổn đại gia liền mang theo huynh đệ trong bang hủy đi điếm của ngươi!”

“Ta xem đám thỏ đế các ngươi ai dám !” Hải thúc vẫy đao thái trong tay mắng: “Ta một tay một cái cho các ngươi đi gặp Diêm Vương!”

“Mẹ nó một kẻ ăn cơm tù như ngươi cũng dám kiêu ngạo như vậy?! Ta nói cho ngươi biết, thân ca ca của bổn đại gia thế nhưng là lao đầutrong ngục giam, ta có thể cho hắn đem ngươi bắt đi nhốt vào đó cả đời!” Có một tên côn đồ nhảy ra, chỉ vào Hải thúc mắng to.

Mặt sau Chung Như Thủy nghe nổi trận lôi đình, hắn chưa từng gặp qua người kiêu ngạo đến không biết xấu hổ như thế! Vừa triệt khởi tay áo muốn phản kích, chợt nghe thanh âm từ tính của Đường Phi vang lên, không mang theo một chút độ ấm: “Lần trước đã cho các ngươi cơ hội, lần này đừng có trách ta.”

“Cáp!” Tên côn đồ câm đầu kia khinh thường cười lớn một tiếng: “Chỉ bằng vào tên quái dị như ngươi có bản lĩnh đem chúng ta thu thập?! Xem ta một gậy đập nát gương mặt xấu xí của ngươi!”

Tên côn đồ cầm đầu giơ lên thiết bổng trong tay nhắm ngay đầu Đường Phi đánh xuống, Hải thúc mấy người cuống quít định tiến lên chắn, Đường Phi lại đem mấy người đẩy ra, đứng thẳng thân thể đợi người nọ phóng lại đây!

“Dừng tay chobản quan!” Một tiếng hét lớncực kỳ có uy nghiêm, tên côn đồ kia còn chưa phản ứng liền bị một người mặc trang phục bộ khoái một cước đá ngã lăn!

Một phủ doãn đại nhân trẻ tuổi chậm rãi đi tới, khí thế không giận tự uy (không nổi giận cũng tự phát ra uy nghiêm)làm cho mấy tên côn đồ còn lại buông côn bổng trong tay, đồng loạt đầu hàng.

“Người tới, đem những người này đều mang về!” Vị phủ doãn đại nhânkia trầm giọng quát.

“Dạ!” Quan sai bộ khoái tùy tùng rất nhanh liền đem người khóa lại mang đi, dân chúng vây quanh ở bên ngoài quán ănđều tò mò nhìn xung quanh, Đường lão bản này như thế nào còn nhận thức một người làm quan? Lại còn là đại quan tứ phẩm!

“Đường huynh!” Phủ doãn đại nhân bỗng nhiên đối Đường Phi vái chào, Đường Phi cũng đối hắn hoàn lễ, nói: “Thảo dân kiến quáđại nhân.”

“Không cần như vậy!” Phủ doãn đại nhânnhanh chóng đỡ lấy Đường Phi đáp lễ, kích động nói: “Nếu lúc trước không phải Đường huynh ngươi khẳng khái tặng bạc, cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho ta, ta cũng sẽ không có thành tựu nhưhôm nay!”

“Đại nhân khiêm tốn, nếu đại nhân không có thực học, cũng sẽ không có địa vị như bây giờ. Huống chi hôm nay quán ănthảo dân có thể khách nhiều như mây, vẫn là rất hiếm có đại nhân năm đó thay thảo dân làm thuyết khách.” Đường Phi thản nhiên nói, vị phủ doãntrẻ tuổi ở Mị thành này, chính là thư sinhthất vọng lạc phách năm xưa, năm đó Đường Phi cảm tạ hắn thayquán ăn làm thuyết khách, liền cho hắn một ít tiền làm sinh hoạt phí, ở quán ăndọn ra một căn phòng nhỏ cho hắn ở tạm. Ai biết hắn vừa mới trúng tuyển, trở thành kim khoa Trạng Nguyên.

Lúc này, Chung Như Thủy thăm dò tiến lên, nhỏ giọng hỏi Tử Quân bên người Đường Phi nói: “Ai vậy a?” Tử Quân lập tức dắt Chung Như Thủy nhỏ giọng đem tiền căn hậu quả nói cho Chung Như Thủy, còn nói Đường ca năm đó giúp không ít ngườicó chút thân phận, những người đó đều thành kính muốn trả choĐường ca một cái ân tình!

Phủ doãn đại nhân đang cùng Đường Phi nói chuyện, không cẩn thận liếc mắt nhìn Chung Như Thủy một cái, sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng nói chút lời khách sáo liền cùng Đường Phi cáo từ. Đường Phi biết hắn công vụ bận rộn, cũng không có giữ lại trực tiếp đem người đưa đến cửa.

Chung Như Thủy tặc lưỡi cười đi đến bên cạnhĐường Phi, trêu ghẹo nói: “Nhìn không ra a, ngươi nhận thức một kẻ quyền quýnhư vậy.”

Đường Phi thân thủ gõ cái ótChung Như Thủy, nói: “Đừng náo loạn, trở về công tác. Những khách nhânkia đã trở lại.”

Chung Như Thủy chu môi đi về phòng bếp, Đường Phinày thiếu tâm nhãn, có biết hay không hắn đã gõ ót ai?! Bất quá, Quỷ Tà hoàng hậu đều thiếu hắn vài cái ân tình, sợ là tương lai hắn phạm vào tử tội cũng có thể tha thứ đi?

Lúc này, người nào đórốt cục chiếm được tin tức lão bà cùng hài tử của mình, lộ ra một cái tươi cười ẩn giấu, hoàng hậu, chờ ngươi trở lại, trẫm sẽ hảo hảo chứng minh trung tâm của mình!

----------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...