Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 82: Cử hành nghi thức kết bạn chính thức
Lục Văn Thụy thấy thế, lập tức lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, y mở nắp hòm, lấy ra hai chiếc nhẫn màu đen sáng bóng ở bên trong, kỳ thật đây là vào ngày hôm qua, y dùng phần còn lại của chiếc sừng đen để làm,y cảm thấy nếu hôn lễ không có cặp nhẫn thật rất khó chấp nhận, nhìn chiếc sừng đen rất cứng rắn, có thể dùng thay thế “Kim cương”, y liền thuận tay làm hai cái nhẫn.Lục Văn Thụy nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Mễ Lai Khắc, rất là trấn định đứng lên, đem chiếc nhẫn khá lớn đeo vào ngón áp út trên bàn tay trái của đối phương, tiếp theo ý bảo đối phương cũng đem một chiếc đeo vào tay cho mình. Sau đó y đột nhiên lôi kéo Mễ Lai Khắc cùng nhau quỳ một gối xuống trước mặt Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan, vẻ mặt chân thành nói:”Tạp Lạc Tư thúc thúc, Khoa Lan thúc thúc, các ngươi nguyện ý đem Mễ Lai Khắc giao cho ta không? Về sau mặc kệ là khỏe mạnh hoặc là tật bệnh, tuổi trẻ hay là lớn tuổi, ta đều sẽ luôn luôn ở bên người hắn, quan tâm hắn, chiếu cố hắn.”Lời nói này của y vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong thần điện nhất tề động dung, tuy rằng bọn họ có chút kỳ quái cách nói của đối phương, nhưng dựa vào sự chân thành cùng kiên định trong giọng nói của đối phương lập tức hiểu, Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan nghe xong cũng liên tục gật đầu, cứ như vậy đem chính con mình “Gả” đi ra ngoài.Lục Văn Thụy cảm thấy mỹ mãn kéo Mễ Lai Khắc toàn thân đều toát lên hạnh phúc đứng lên, tiếp theo từ trong lòng lấy ra thanh chủy thủ, đặt vào trong tay đối phương,”Mễ Lai Khắc, vừa rồi ta đã đưa ra lời thề cùng hứa hẹn của mình đối với ngươi, đây là ‘Sính lễ’ ta tặng cho ngươi, ngươi nguyện ý nhận nó không?”Mễ Lai Khắc thứ đen tuyền ở trong tay mình, sau khi đưa tay rút chủy thủ ra khỏi vỏ ngoài, chỉ thấy ánh sáng lạnh chợt lóe qua, hắn nhìn chủy thủ kia cả vật thể đều đen thùi, trong lòng rất là cảm động, Thụy thật sự cho hắn thiệt nhiều kinh hỉ, vì thế hắn cao hứng rất nhiều.Hắn đem chủy thủ một lần nữa sáp nhập vào trong vỏ đao, sau đó từ trong lòng lấy ra một cuốn da thú, bên trong là một cọng lông chim vô cùng đẹp, cọng lông chim kia dài khoản một bàn tay, màu sắc của lông đều thực ánh sáng thuận hoạt, bảy màu trộn lẫn vào nhau, nhìn màu sắc tràn đầy lưu quang, rất xinh đẹp.Mọi người sau khi nhìn thấy cọng lông chim này đều bắt đầu hoan hô lên, ngay cả Tạp Lạc Tư ở một bên cũng nhịn không được sợ hãi nói:”Không nghĩ tới Mễ Lai Khắc thật đúng là đem thất thải Phi Vũ mang về đây!”Lục Văn Thụy nghe vậy có chút nghi hoặc nhìn về phía đối phương, y chưa từng nghe nói qua cái tên “Thất thải Phi Vũ” gì đó. Tạp Lạc Tư nghĩ đối phương nhất định là không biết, liếc mắt nhìn tiểu nhi tử nhà mình một cái sau đó mới nói:” Thất thải Phi Vũ là một loại lông chim được ghi lại trong lịch sử của bộ lạc, trước kia trên đại lục Lạc Vân có một loại thất thải thần điểu. Lông của chúng nó đều có bảy màu, loại điểu này thực hi hữu, nghe nói chỉ cần tìm thấy lông chim của nó, có thể phù hộ chủ nhân cả đời đều không bệnh không đau, khỏe mạnh an khang. Nhưng chúng ta đều chưa có gặp qua loại thần điểu này, không nghĩ tới hiện tại Mễ Lai Khắc lại có thể tìm được.”Lục Văn Thụy nghe xong trong lòng có chút cảm động, không nghĩ tới Đại Thước vì y mà đi tìm loại lông chim trong truyền thuyết này, y vương tay ôm đối phương vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nói bên tai đối phương:”Đại Thước, ta yêu ngươi!” [Y-H: tung hoa]Mễ Lai Khắc nghe vậy hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mà bắt đầu vui vẻ lên, hắn cũng nói theo:”Ta cũng yêu ngươi, Thụy!”Hai người cứ như vậy không kiêng nể gì ôm nhau đứng ở trên dàn tế, nhìn tất cả các tộc nhân đang bắt đầu hoan hô ồn ào lên.Nghi thức buổi sáng liền lấy cảnh tượng hai người ôm mà chấm dứt, mọi người vây quanh đống lửa, cùng nhau hưởng dụng liên hoan sau giờ ngọ, vừa ăn vừa nói chuyện *hảo không nóng nháo*. Mà Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc cũng đi theo nhóm người Tạp Lạc Tư, Khoa Lan ngồi vây quanh với nhau, mọi người vừa ăn đồ nướng vừa nói về nghi thức buổi sáng, Lý Na hiếu kì hỏi Lục Văn Thụy ý tứ của hai chiếc nhẫn là gì, còn có vì cái gì y phải quỳ một gối xuống đất đâu? Đây không thể nghi ngờ là hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người, vì thế mấy người Tạp Lạc Tư cũng đều buông xuống đồ ăn trong tay, nhất tề nhìn chằm chằm Lục Văn Thụy ở đối diện. Mễ Lai Khắc cũng mang vẻ mặt tò mò, tuy rằng hắn đoán được đây là tập tục trên địa cầu, nhưng cụ thể hành động của Thụy đại biểu cho cái gì, hắn vẫn là không biết.Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt lửa nóng của mọi người, hơi hơi cười cười, tiếp theo thản nhiên nói:”Kỳ thật là như vậy, tập tục bên kia của chúng ta chính là trước nghi thức kết bạn, một trong hai người sẽ cầu hôn đối phương, để chứng tỏ thành ý của mình, bình thường chúng ta đều quỳ một gối xuống, nói lời cầu hôn với đối phương. Sau khi đối phương đáp ứng thì có thể trao đổi nhẫn với đối phương, cũng chính là hai vòng tròn mà các ngươi nhìn thấy, đây là một loại phương thức hứa hẹn, cũng là truyền thống của chúng ta nơi đó. Đeo nhẫn trên tay nói lên đối phương đã thuộc về mình, chiếc nhẫn này không thể dễ dàng cởi ra”.Mọi người nghe xong đều hiểu rõ gật gật đầu, nghĩ rằng truyền thống này của Lý Âu bộ lạc có chút kỳ quái, chỉ có Mễ Lai Khắc biết đối phương là đang nói đến truyền thống trong thế giới trước kia của y. Hắn nhẹ nhàng cầm tay đối phương, không tiếng động nói câu “Cám ơn”.Lục Văn Thụy thấy thế chỉ đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, hai người thâm tình đối diện nhau, rất là nhu tình mật ý, làm cho nhóm người Tạp Lạc Tư ở một bên có chút xấu hổ, như thế nào bọn họ cảm giác họ hơi dư thừa đâu?Thời gian vui vẻ luôn thực ngắn ngủi, sau một trận vui chơi giải trí, rất nhanh qua hết buổi trưa, nghi thức buổi chiều chính thức bắt đầu cử hành, Lục Văn Thụy mặc “giá y” mà mấy người Khoa Lan may tỉ mỉ, màu sắc của y bào này rất là tiên diễm, tuy rằng không phải màu đỏ, nhưng cảm giác rất là hoa lệ.Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy bên cạnh mình, cảm giác rằng, ngay tại giờ khắc này, mình thật sự là thú nhân hạnh phúc nhất trên toàn bộ đại lục Lạc Vân, qua hôm nay, Thụy sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Hơn nữa, hôm nay Thụy mặc trường bào màu tím này, thật là rất được a. Hắn nhịn không được ngơ ngác nhìn đối phương, ngay cả lời nói của hiến tế cũng không có nghe được.(^_^)Dưới đài, tất cả mọi người cười ha ha lên, đợi cho Mễ Lai Khắc vẻ mặt đỏ bừng cùng Lục Văn Thụy hoàn thành toàn bộ nghi thức, mọi người đều hoan hô lên, Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc cũng đến chúc mừng hai người, một đôi ngọt ngào như vậy, hiện tại rốt cục trở thành bạn lữ, mọi người đối với việc này đều thực vui mừng.Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc còn lấy ra nước trái cây mà họ trao đổi ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc chuẩn bị đem cho Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, đáng tiếc trời không theo nguyện vọng của con người, rượu có chứa một ít nước trái cây như vậy không thấm vào đâu với một người có nội lực cao như Lục Văn Thụy. Y nhìn thấy Mễ Lai Khắc đã bắt đầu đỏ mặt, cảm giác đối phương sắp say, y cũng không muốn có một “Tân nương” say rượu, vì thế y thực quyết đoán xoay người nói một tiếng với Tư Nặc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, thoải mái ôm lấy Mễ Lai Khắc, dưới chân vận khởi khinh công, rất nhanh bay về nhà mình.Lúc này trời đã tối rồi, Ngải Tư Đặc cùng tất cả mọi người bị lưu lại có chút bất ngờ cứ nhìn chằm chằm phía cửa sổ, nhìn Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc rất nhanh biến mất trong bóng đêm, cảm thấy có chút nghi hoặc, tình hình này có phải hay không có chút điên đảo, như thế nào là giống cái ôm thú nhân đâu? Bọn họ đại khái là say, vừa rồi là nhìn nhằm đi? [ha ha]Bất quá Lục Văn Thụy cũng mặc kệ người khác có cảm thấy kỳ quái hay không, y nhìn Mễ Lai Khắc đang đỏ bừng mặt ở trong lòng mình, hơi hơi nở nụ cười, không biết vì cái gì, dưới ánh trăng, nụ cười kia nhìn có chút giảo hoạt cùng không có hảo ý.Sau một lát chạy vội, Lục Văn Thụy đến nhà của mình, y ôm Mễ Lai Khắc đặt ở trên giường trước, lúc này mới đi đến phòng bếp, làm một tình nhân cùng bạn lữ tốt, y quyết định trước hết nấu nước ấm để cho Đại Thước đồng học nhà mình tắm cái đã, sau đó sẽ đến việc hưởng thụ một đêm đầy tốt đẹp.Đêm nay Lục Văn Thụy vẫn để cho Mễ Lai Khắc mặt đỏ tim đập khi tắm uyên ương , đáng tiếc hiện tại hắn đã có chút say, chỉ có thể mơ mơ màng màng bị động nhận hành vi sàm sở của bạn lữ nhà mình. Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc đang tựa vào trên người mình, cảm giác hai má hồng hồng kia rất là đáng yêu, vì thế liền thuận thế hôn một cái lên trên mặt đối phương, tiếp theo lại cảm thấy chưa đủ nên tiếp tục cắn một ngụm lên cái miệng đỏ au của đối phương. Kết quả là sau khi cảm giác được tư vị thật tuyệt vời của đối phương, y bắt đầu một ngụm một ngụm hôn xuống, đến khi thấy nước trong bồn có chút lạnh, y lúc này mới lấy ra một chiếc khăn, lau lau qua loa thân thểcủa hai người, tiếp theo y bắt đầu dời đi, đem Mễ Lai Khắc đặt ở trên giường tiếp tục ăn, hiện tại Đại Thước đã là“Tân nương” của chính mình, vậy nên để cho mình áp một chút cũng không sao đi, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở dưới thân mình vẫn hỗn loạn như cũ, tự động cho rằng đối phương đã cam chịu hành vi của mình, vì thế thoải mái bắt đầu hưởng dụng bữa ăn khuya của mình.Đêm tân hôn này, Lục Văn Thụy rốt cục ăn sạch sẽ từ đầu tới đuôi tân nương của mình, sau khi y ăn no một chút, y liền thỏa mãn ôm “Lão bà” yêu dấu vào lòng mà ngủ, khuôn mặt ngủ kia vô cùng ngọt ngào mà trước nay chưa từng có, đáng tiếc không ai có thể nhìn đến.Vào lúc sáng sớm, Mễ Lai Khắc rốt cục tỉnh lại, hắn có chút nghi hoặc trừng mắt nhìn nhìn, xác định chính mình thật sự là đang nằm ở trong lòng Lục Văn Thụy, tiếp theo là hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm giác được rõ ràng bộ vị phía sau kia của mình ẩn ẩn đau, nhìn vẻ mặt ngủ ngon của bạn lữ nhà mình. Trên mặt Mễ Lai Khắc lộ ra một nụ cười xấu xa, hắn nhẹ nhàng rút ra khỏi ôm ấp của đối phương, sau đó thử duỗi tay chân mình một chút, cảm giác trừ bỏ phần eo có chút bủn rủn cũng không có dị trạng gì, lúc này hắn mới nhanh chóng xoay người, hạ gục Lục Văn Thụy, bắt đầu hưởng dụng “Đêm tân hôn” của chính mình.Vì thế ngay khi người nào đó còn đang ngủ say thì bị phản công, lại không chỉ một lần, đáng tiếc đợi cho Lục Văn Thụy phản ứng tới được thì y đã bị đối phương cắn tra cũng không thặng, nhìn hai tròng mắt thâm thúy của đối phương, y có chút lo lắng, dù sao y cũng đuối lý, cho nên y cũng chỉ ủy ủy khuất khuất phối hợp, để cho đối phương hảo hảo hưởng dụng một phen.Buổi sáng hôm sau ngày nghi thức, Mễ Lai Khắc rốt cục hòa với Lục Văn Thụy, kết quả như vậy khiến hai người đều thực vừa lòng. Lục Văn Thụy có chút tò mò cho cho việc đối phương nhân nhượng, thú nhân cũng có thể bị giống cái áp đổ sao? Hắn có chút nghi hoặc, bất quá vì phúc lợi tương lai của mình, y sẽ không hỏi ra miệng, có đôi khi làm người cũng phải hồ đồ một chút, không phải sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương