Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 17: Không Biết Cố Gắng Nghĩ Tới Hai Chữ “Loạn Luân”



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bởi vì Trường Tình quá xấu hổ, cô lập tức trợn trắng mắt nhìn chị gái mình.

Hôm qua cô kêu lúc nào vậy?

Trong đầu các loại hình ảnh chợt lóe, gương mặt cô nóng lên, hình như có kêu nhưng mà là bị dọa mới kêu có được không?

“Không như chị nghĩ đâu.” Trường Tình biện giải, nói sang chuyện khác: “Tống Sở Di đâu?”

“Cậu ấy đi làm, 8 giờ đã đi rồi.” Trường Tâm cười tủm tỉm: “Còn bảo chị đừng gọi em dậy, thật là cẩn thận mà.”

“Em cũng tới đài truyền hình đây.” Trường Tình sợ lại bị trêu, cầm miếng bánh mỳ và hộp sữa đậu nành chạy đi luôn.

Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Tống Sở Di gọi tới: “Chị em nói em đi làm?”

“Ừ.” Trường Tình không biết anh có nhớ rõ chuyện đêm qua hay không, trong lòng cảm thấy không yên.

“Đêm qua tôi uống say không làm chuyện gì mạo muội đấy chứ?” Tống Sở Di đột nhiên hỏi một câu.

“Không có, không làm gì cả, anh ngủ say như chết ấy.” Trường Tình nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy là tốt rồi, tối ngày mai em có thời gian không? Ba tôi nói muốn em tới nhà ăn tối. Vốn dĩ hẹn hôm nay nhưng tối nay tôi trực ca đêm.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng thúc giục anh, Tống Sở Di đành nói: “Tôi có chút việc, ngày mai gọi lại.”

“Cũng được…” Trường Tình còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị tắt.

Cô nhìn điện thoại, bĩu môi một cái tỏ vẻ không vui.

---

10h sáng, Trường Tình bước chân vào hội trường ghi hình, tâm tình không giống ngày thường.

Từ bây giờ trở đi, cô chính là nhân sĩ ẩn hôn.

“Trường Tình, em đã luyện tập tốt chưa hả?” Tả Khiên mặc tây trang màu đỏ vừa đẹp trai vừa thời thượng đi tới.

“Em đã ôn qua mấy ngày rồi, không thành vấn đề.” Hai người là cộng sự một thời gian dài, ăn ý từ lâu, Trường Tình lập tức cầm kịch bản ra: “Tả lão sư, chúng ta luyện tập một chút đi, tránh cho buổi chiều ghi hình làm lỗi.”

“Ừ.” ở phương diện công tác, Tả Khiên không hề cẩu thả, chỉ là hôm nay khi hai người luyện tập, không ít nhân viên công tác dùng ánh mắt khác thường nhìn họ.

Trường Tình hơi xấu hổ nhưng nhìn Tả Khiên nghiêm túc như vậy, cô cũng không thể cắt ngang nói về việc riêng tư được.

6h tối mới ghi hình xong, Trường Tình vừa tẩy trang thì Tả Khiên đi tới cười nói: “Lần trước em nói mời tôi ăn tối, đêm nay luôn đi.”

“Được ạ.” Anh ta không nói thì Trường Tình cũng định chủ động mời rồi.

Từ đài truyền hình đi ra, Trường Tình ngồi xe của Tả Khiên, Tả Khiên dẫn cô tới một nhà hàng phục cổ, nhà hàng ngoài trời này nằm bên hàng cây to, gió đêm nhè nhẹ thổi tới, trên bàn lại thắp nên, không gian rất thích hợp cho các đôi tình nhân.

Nhưng khi đối diện với Tả Khiên, Trường Tình lại thấy quái quái.

“Thích nơi này không?” Tả Khiên mềm nhẹ hỏi.

Trường Tình gật đầu, nói xin lỗi: “Tả lão sư, anh nghe thấy lời đồn trong đài chưa? Ngại quá, hại anh bị tôi liên lụy tới.”

Tả Khiên nhìn đôi mắt trong suốt của cô, anh ta chỉ cười cười: “Không có gì, tôi xuất đạo 9 năm, loại chuyện này cũng không phải chỉ có 1, 2 lần, chỉ là lần này trưởng đài hơi quá đáng, tôi nghe nói Trì Dĩ Ngưng còn tới văn phòng em làm ầm lên, nếu tôi ở đó nhất định sẽ không để em bị bắt nạt.”

“Tả lão sư, cũng không thể làm anh giúp tôi mãi được. Thật ra mặc kệ ở ngành sản xuất nào, ban đầu luôn chịu khổ, chịu khinh, tôi như vậy cũng khá lắm rồi.” Trường Tình kiên định nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm phụ lòng anh mạo hiểm chống đối trưởng đài để giữ tôi lại đâu.”

Tả Khiên nâng ly trả uống một ngụm mới nói: “Trường Tình, đừng nói là chống đối trưởng đài, chỉ cần em còn tiếp tục ở bên người tôi, dù mang theo em rời khỏi đài cũng không sao cả. Chỉ cần em đi theo bên cạnh tôi, đi tới đài nào cũng sẽ được trọng dụng.”

Trường Tình cảm thấy bất an.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, lời này của Tả lão sư như có chuyện gì đó.

“Tả lão sư…”

“Trường Tình, sau này em đừng gọi tôi là Tả lão sư nữa, tôi không hy vọng mình luôn là Bá Nhạc trong cuộc đời em, tôi hy vọng có thể trở thành người khác…” đôi mắt Tả Khiên nhuộm đầy nhu tình.

Trường Tình giật mình, trong đầu không ngừng toát ra suy nghĩ, lần đầu tiên trong đời không biết cố gắng mà nghĩ tới hai từ “loạn luân.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...