Y Mộng Phù Dung

Chương 61: Đôi Mắt Của Một Nam Nhân Si Tình (H+)



"A... Tử Xuyên... Xin chàng... dừng tay lại một lát..."

Hắn nghe chất giọng yêu kiều như rót mật vào tai này càng thêm kích động mà ấn mạnh tay khiến nàng như rã rời tay chân.

"Tử Xuyên... chỗ đó không được... Áa..."

Nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn, là sợi dây liên kết cuối cùng của hắn và nàng. Nếu mất đi, hắn rất sợ mình sơ suất một chút cũng có thể sẽ mất đi nàng. Do vậy, lần này hắn từng động tác đều làm rất nhẹ nhàng.

Hương vị kích tình như hòa quyện vào bầu không khí riêng tư chỉ dành cho hai người. Cửa ra vào đã đóng lại, không còn ai có thể phá đám. Tấm màn che phủ xuống, che đi hết sự tư tình bên trong. Đôi mắt nàng dấy lên sự bấn loạn, trông như cởi bỏ hết lớp vỏ xa cách thường ngày. Nàng bắt đầu ngắm nhìn mãi đôi mắt màu châu đó, trước kia nó trông như lửa hận, hiện giờ lại như một sự khát tình. Hắn khéo léo cởi bỏ xiêm y của nàng, tránh cho nàng thừa cơ lật bài thì hắn đã nhanh chóng vứt hết xuống nền đất. Giờ đây, giữa hai người không còn có gì có thể ngăn cách.

Vân Tuyết Y khẽ liếc nhìn thứ to lớn đó đang vì dần cứng lên mà ngóc đầu nhìn cô bé của nàng. Dần dần, nàng đã ý thức được tình cảnh hiện tại, muốn nhổm dậy mà chạy trốn. Có điều lại không may, hắn đã tóm được nàng, chặn nàng nằm trong không gian nhỏ hẹp che chắn bằng vòng tay ấy.

"Y Nhi, nàng tính chạy đi đâu?"

Nàng hơi hoảng nhìn thứ đó đang ngang nhiên lấn chiếm vùng ngoài của mình, giọng nói liền trở nên run hơn.

"Cái thứ đó... sao lần trước lại có thể vừa được cơ chứ..."

Hắn cầm một đầu nhẹ nhàng cạ vào nơi tư mật để kích thích cảm giác của nàng. Toàn thân nàng bắt đầu không thoải mái, nhưng thế nào mà thân thể này lại không chịu nghe lời, dường như đang rất phối hợp cùng hắn.

"Muốn thử một chút không?"

Giọng nói trầm ổn khẽ vang lên bên tai nàng, thì thầm từng lời một khiến nàng không khỏi ngượng ngùng. Gia hỏa này thế mà lại không biết xấu hổ như vậy!

"Không..."

"Ta nghe nói, nữ nhân thường thích nói ngược. Không lại là có, mà có lại là không. Nàng nói xem, có phải là nàng đang rất muốn ta?"

Nhìn Vân Tuyết Y gương mặt đỏ như trái táo chín căng mọng, hai bàn tay ôm lấy mặt mà hắn thực sự không chịu nổi nữa. Bên dưới của hắn đang điên cuồng kêu gọi lắm rồi, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn một chút để trêu chọc nàng.

"Y Nhi, trái tim này, cả thân thể này của ta, và người anh em nhỏ này đều là của nàng. Tất cả của ta đều vô cùng hoàn mĩ, nàng không tận dụng thì thật uổng phí đấy."

"Chàng... tên lưu manh..."

Vân Tuyết Y cắn cắn môi, hai tay vẫn che chắn gương mặt bé nhỏ thật khiến Tử Xuyên ngứa ngáy cả người. Hắn cầm tay nàng gỡ ra, ghé sát mặt lại gần. Mọi biểu cảm của nàng hắn đều muốn thấy.

"Vậy thì để nàng thử chút cảm giác, xem bị một tên lưu manh như ta chiều chuộng như thế nào."

Từng giọt sương từ bên trong nụ hoa bắt đầu nhỏ từng giọt ra ngoài do bị nam nhân ấy kích thích. Hắn bắt đầu đi vào, trấn an nàng rằng hắn sẽ nhẹ nhàng. Đợt sóng đầu tiên tràn vào, nàng cảm giác hơi khó chịu, vì lâu rồi chưa được trải nghiệm. Nhưng dần dần, khi cô bé đã quen với kích thước ấy, hắn mới càng ra vào sâu bên trong hơn, từng cú thúc chầm chậm, đều đều và có sự ân cần vì hắn sợ làm nàng đau.

"Thoải mái không?"

"Aa... ưm... thoải... thoải mái gì chứ..."

Hắn nhìn nàng đầy sự yêu thương. Hương vị ngọt ngào cứ thế tràn ra, nàng rên rỉ từng câu chữ đậm tình. Nghe tiếng của nàng là hắn lại như được tiếp thêm sức lực để gặm nhấm nơi tư mật, càng đưa ra nhấp vào mãnh liệt hơn nữa. Cậu nhỏ của hắn chạm đến nơi sâu nhất bên trong nàng, rồi từ từ cọ xát hai bên. Một lần vào là một lần khoái cảm như xúc tác cho cả hai. Hông nàng cũng vô thức hơi di chuyển theo. Hắn nhìn nàng mà khẽ bật cười.

"Nàng biết phối hợp thật đấy."

Vân Tuyết Y cũng không rõ vì sao mà mình lại trở nên lạ kỳ như vậy. Có thể là do sức hút của hắn mạnh mẽ, hay do nhìn vào đôi mắt của dã thú ấy, khiến nàng cảm thấy muốn được nhiều hơn nữa.

Chất dịch màu trắng càng lúc càng tiết ra nhiều hơn, như một điểm hỗ trợ cho cuộc yêu của hai người. Hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau trên giường, cảm nhận hơi ấm đối phương mang lại. Tử Xuyên muốn kéo dài thời gian thêm chút, thêm chút nữa, nhưng cuối cùng vật căng cứng ấy đã không thể kìm nén lại được mà phóng thích hết tất cả mầm mống vào bên trong nàng, khiến nàng rên lên một tiếng ái muội.

"Chàng... đúng là... cầm thú..."

"Vất vả cho nàng rồi."

Tử Xuyên ngắm nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng, đột nhiên cảm thấy hơi xót xa. Hắn ghé sát đóng dấu lên trán một nụ hôn rồi xoa đầu nàng.

"Là ta đã quá thô bạo với nàng rồi. Nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận rộn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...