Y Phẩm Phong Hoa

Chương 56: Ngươi Có Thể Gọi Ta Là Dục



"Cây trâm này bị kẻ khác động tay động chân rồi sao?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu cô có đến vạn phần chắc chắn.

Nam Cung Dục vừa tùy ý dùng một tay sờ vào cây trâm, vừa trả lời cô: "Đây là ấn ký theo dõi, người sử dụng loại ấn ký này cần phải lưu lại một phần nguyên thần trong cơ thể kẻ bị theo dõi. Chỉ cần trên người cô vẫn dính ấn ký này, thì dù cho có cách cô một trăm tám ngàn dặm, bọn chúng vẫn tìm được cô dễ như bỡn. Hề Nguyệt, cô đã quá sơ sót."

Hột Khê mặt mày tối sầm, mím chặt môi, mãi lâu vẫn không lên tiếng.

Nam Cung Dục như nhìn thấu được nỗi nghi hoặc của cô, bèn khoát tay bảo Thanh Long lui ra trước rồi mới nói: "Dường như cô vẫn chưa biết mình đã gây ra chuyện gì."

Cô đã gây ra chuyện gì chứ? Chẳng qua chỉ là cứu một người qua đường, có cần phải lấy làm kinh ngạc không? Lại còn trích một ít nguyên thần để theo dõi cô. Hột Khê ngước đầu nhìn hắn vẻ mơ hồ, mặt hơi nghệt ra.

Ánh mắt Nam Cung Dục lộ ra sự vui vẻ, đột nhiên hắn lại muốn giơ tay nhéo má cô, "Theo như những gì ta biết, trên khắp đại lục Mịch La, chỉ có thầy thuốc Bát phẩm trở lên mới có khả năng nối kinh mạch đã đứt, mức tu vi thấp nhất của thầy thuốc Bát phẩm là Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa rất nhiều người trên nước Kim Lăng không hề hay biết rằng kinh mạch đứt vẫn có thể chữa trị. Nói cách khác, một người phàm không có linh lực lại có thể chữa trị được căn bệnh hiểm nghèo trong mắt những kẻ khác. Cô cho rằng, chuyện này không có gì to tát cả sao?"

Hột Khê nghe thấy thế, sắc mặt lộ ra nét kinh ngạc quá đỗi; cô không hề có khái niệm gì về phẩm cấp của thầy thuốc, nhưng cô biết những võ giả Nguyên Anh kỳ tuyệt đối là những cao thủ bậc nhất.

"Có điều cô cũng khá thông minh, không dùng mặt thật để gặp người khác." Ánh mắt sáng quắc của Nam Cung Dục nhìn lướt qua dung mạo thanh tú, xinh đẹp như tuyết trắng của cô, "Cô thử nói xem, nếu như nhà Nạp Lan biết được năng lực của cô, thì bọn chúng có còn vứt cô vào biệt viện không thèm ngó ngàng nữa không?"

Gương mặt Hột Khê phút chốc lạnh lẽo: "Minh Vương điện hạ nói đùa rồi, giữa ta và phủ Nạp Lan không có bất kỳ quan hệ nào hết; trước đây không, sau này tuyệt đối không!"

Lời cô vừa dứt, trước mặt bỗng tối sầm. Không biết tự lúc nào Nam Cung Dục đã nghiêng mình về phía cô, động tác nhẹ nhàng cài lại trâm ngọc cho cô.

Hột Khê cảm nhận được làn hơi thở ấm áp phả vào mặt mình khiến tim cô bối rối, muốn chạy trốn theo bản năng.

Cổ tay thon gầy bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp khóa chặt, Nam Cung Dục kéo cô về phía mình thêm một chút, khóe miệng nở nụ cười tà mị, tuy vậy trong giọng nói lại phảng phất uy lực khó mà cưỡng lại: "Ta đã nói ta tên Nam Cung Dục, cô có thể gọi ta là Dục, lần sau cô mà còn gọi ta là Minh Vương điện hạ thì…"

Nam Cung Dục chưa nói hết câu đã trông thấy đầu mày Hột Khê khẽ chau lại. Hắn lập tức buông tay, vén ống tay áo cô lên xem, đập vào mắt hắn là những vết thương bầm tím chằng chịt trên khắp cánh tay.

Một cảm giác tội lỗi chưa bao giờ có trào dâng trong lòng, xen lẫn trong đó là nỗi xót xa ân hận lạ kỳ.

Thứ cảm xúc lạ lùng ấy bất giác khiến Nam Cung Dục cau mày, ngón tay thon dài khẽ gập lại, chạm nhè nhẹ vào những chỗ vết thương; cảm giác nóng râm ran, ngứa ngáy, tựa như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng quét qua lòng hắn.

Hột Khê giật thót rụt tay về, cảm thấy vừa kỳ lạ lại khó chịu, cô lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc thì tìm ta có việc gì."

Vì đột ngột mất đi sự tiếp xúc với bàn tay ấm mềm, trắng ngần mà mắt Nam Cung Dục hơi nhíu lại: "Không có gì thì không được tìm à?"

Vòm trời này có bao nhiêu phụ nữ gắng sức phô diễn toàn bộ tài năng vì một Nam Cung Dục hắn, có thể nói số người ấy nhiều như đào ngã mận thay; ấy thế mà cô nhóc này lại bày ra bộ mặt chán ghét, xa cách với hắn.

Hột Khê đứng bật dậy, cười lạnh như băng: "Minh Vương điện hạ quyền cao việc nhiều, tiểu nhân quả thực không dám làm lỡ thì giờ quý báu của điện hạ. Nếu đã không có việc gì giao phó, ta xin phép đi trước."
Chương trước Chương tiếp
Loading...