Y Quan Cầm Thú
Chương 58: Hải tặc hữu thiện
Thuyền hải tặc rẽ sóng tiến tới bên người Đường Liệp thật nhanh, sóng biển vốn yên tĩnh trong khoảnh khắc có vẻ bạo ngược hơn rất nhiều, Tuyết Vực Thánh Chuế có chút phẫn nộ nhìn thẳng lá cờ màu đen của thuyền hải tặc, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng tru nổi giận hung tàn.Đối với hải tặc, trong lòng Đường Liệp vốn tràn ngập sự cố kị, bản thân mình thì không có tài phú gì khiến cho hải tặc động tâm, nhưng sắc đẹp của Phỉ Na cũng có thể trở thành lí do cho hải tặc chú ý. Bất quá tại trước mắt hắn đã không còn đường lựa chọn, nếu cứ đi mãi không mục đích trên Hư Hải, không bằng leo lên thuyền hải tặc tìm cơ hội.Trên thuyền hải tặc có mấy đầu lâu trụi lủi ngó nghiêng xuống mép thuyền, trong đó có một tên hải tặc độc nhãn(một mắt) cao lớn gọi to: " Tiểu tử! Cần trợ giúp không?" Khẩu khí của hắn cũng không hung tàn như Đường Liệp tưởng tượng, ngược lại lộ ra vẻ hòa ái nói không nên lời.Đường Liệp cười tủm tỉm nói: " Ta gặp một ít phiền toái, nếu ngươi có thể mang ta đến đất liền, ta đương nhiên cảm kích vô cùng."Hải tặc độc nhãn nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng, dưới trời chiều chiếu rọi, phản xạ ra quang mang màu vàng sáng chói. Hắn hướng trợ thủ phía bên phải thì thầm vài câu, rất nhanh đã nhìn thấy một con thuyền cứu nạn từ trên thuyền hải tặc chậm rãi thả xuống, bốn gã hải tặc cởi trần leo theo dây thừng, giống như loài vượn khỉ thật linh hoạt trong nháy mắt đã đi xuống thuyền cứu nạn, thao khống hướng chỗ Đường Liệp bơi tới.Tuyết Vực Thánh Chuế nhanh chóng bơi tới trước thuyền cứu nạn, Đường Liệp ôm lấy Phỉ Na, thả người nhảy vào trong thuyền, thân thủ của hắn linh hoạt, khiến cho mấy tên hải tặc thoáng đổi sắc.Tuyết Vực Thánh Chuế theo sát bước chân chủ nhân tiến lên thuyền cứu nạn, ánh mắt âm lãnh gắt gao nhìn thẳng một gã hải tặc bên người, làm cho tên hải tặc kia bị hoảng sợ không khỏi run rẩy lên.Đường Liệp vỗ vỗ bộ lông trên cổ Tuyết Vực, hắn không muốn Tuyết Vực lại gây thêm nhiễu loạn cho mình, Tuyết Vực thành thật ngoan ngoãn nằm súc xuống dưới chân Đường Liệp.Tên hải tặc kia lộ ra nụ cười, giả ra bộ dáng không chút nào sợ hãi: " Con chó này có vẻ thật đáng yêu…"Hắn muốn học theo bộ dáng của Đường Liệp chạm đến Tuyết Vực Thánh Chuế, Tuyết Vực bỗng nhiên đứng bật dậy phát ra một tiếng rít gào, tên hải tặc kia bị dọa ngồi phệch mông trên sàn thuyền, khiến cho đồng bạn cùng bật tiếng cười vang.Đường Liệp thật vất vả mới gọi lui được Tuyết Vực, chiếc thuyền đã rất nhanh tiến tới dưới thuyền hải tặc, bọn hải tặc buông dây thừng xuống, tất cả hải tặc bên trong thuyền cứu nạn thuần thục buộc lại hai đầu thuyền cứu nạn.Dây ròng rọc chuyển động, thuyền cứu nạn chậm rãi được kéo lên thuyền lớn. Thuyền cứu nạn rất nhanh được kéo lên vị trí, tên hải tặc độc nhãn mang theo sáu thủ hạ áo quần lam lũ đi tới trước mặt, vui tươi nói: " Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, không ngờ lại gặp được thuyền của ta."Đường Liệp lễ phép cười cười, ôm Phỉ Na bước lên boong tàu. Hải tặc độc nhãn nhìn Phỉ Na trong lòng Đường Liệp, hiếu kì nói: " Nàng đã chết rồi sao?"" Chỉ là sinh bệnh hôn mê, nghỉ ngơi là sẽ hồi tỉnh lại." Đường Liệp nhẹ giọng nói, hải tặc độc nhãn gật đầu, hướng một gã hải tặc có vẻ già lão thấp bé khuôn mặt u sầu nói: " Lão Lưu, ngươi đưa vị huynh đệ này tới khoang số mười hai nghỉ ngơi."Hải tặc lão niên kia hấp tấp ra khỏi hàng, mang theo Đường Liệp đi tới hướng đuôi thuyền. Đường Liệp trước khi rời đi hướng hải tặc độc nhãn nói lời cảm tạ: " Cảm ơn!"Tên hải tặc độc nhãn vẫn bộ dáng cười tủm tỉm: " Không cần cảm tạ, ta là thuyền trưởng Độc Nhãn Long Thần Phan Ân, có gì thì tìm ta."Trong lòng Đường Liệp cười thầm, Độc Nhãn Long Thần, ta kháo, khẩu khí thật lớn a.Đưa mắt nhìn Đường Liệp ôm Phỉ Na rời đi, nụ cười trên mặt Độc Nhãn Long Thần Phan Ân đột nhiên thu liễm, thủ hạ đứng cạnh hắn cơ hồ đồng thời hỏi: " Thuyền trưởng, tại sao phải khách khí như thế đối với tiểu tử kia? Hắn có thể là gian tế do Thiên Ưng Hào phái ra…"Độc Nhãn Long Thần Phan Ân chợt cười rộ lên quái dị: " Các ngươi hình như đang hoài nghi sự thông minh của ta?"Cả đám thủ hạ hoảng sợ ngậm miệng lại. Phan Ân cười lạnh chỉ vào con mắt duy nhất của mình nói: " Tuy ta còn lại một con mắt, chuyện gì cũng không thể giấu giếm Long Thần Phan Ân ta, vì sao ta phải cứu hắn? Tại sao ta phải cứu hắn?" Trong con mắt còn lại của hắn lóe lên quang mang gian giảo: " Nếu hắn là gian tế của Thiên Ưng Hào, ta có lý do thả hắn trở về báo tin sao? Các ngươi nói cho ta biết? Người nào trong các ngươi có thể nói cho ta biết không?"" Thuyền trưởng anh minh, thuyền trưởng anh minh a!" Bên người hắn vang lên một mảnh ồn ào vỗ mông ngực có tiếng.Lão Lưu đưa Đường Liệp đến cửa khoang thuyền số mười hai, trên mặt vẫn duy trì vẻ sầu khổ: " Nơi này là khoang thuyền số mười hai, ngươi ở trong nghỉ ngơi, khi tới giờ ăn cơm, ta sẽ đưa cơm cho ngươi." Nói xong liền xoay người rời đi.Đường Liệp đẩy ra cửa khoang thuyền, một mùi hôi thổi tới, suýt nữa làm cho hắn nôn ra, ánh sáng bên trong khoang thuyền thập phần tối tăm, Đường Liệp tìm được vị trí của ngọn đèn, dùng đá lửa thắp lên. Trong khoang ước chừng cỡ năm mét vuông, ngoại trừ cái giường nhỏ, chỉ có một cái bàn nhỏ, Đường Liệp thoáng sửa sang giường một chút, cẩn thận đặt Phỉ Na xuống, hơi thở và nhịp tim của Phỉ Na vẫn vững vàng, nhìn giống như là đang ngủ say.Đường Liệp vững tin trong thời gian ngắn nàng sẽ không có gì đáng ngại, huống chi trong tay có giải dược của hắc y thiếu nữ cấp cho, chỉ cần lúc thỏa đáng giải trừ mê dược trong cơ thể Phỉ Na là được.Nhớ tới Huyền Ba lần thứ hai lâm vào trong tay Hải tộc nữ hoàng, tâm tình Đường Liệp trở nên trầm trọng, lần trước giải cứu thất bại làm cho Hải tộc nhân đề phòng, muốn thành công cứu viện Huyền Ba, chỉ sợ khó khăn gia tăng rất nhiều, có lẽ hắn phải tìm thêm cứu binh, không biết Lang Uyên và binh lính đế quốc có phải đã thành công rút tới Mặc Vân Thành? Cục diện chính trị của Huyền Vũ quốc hay thay đổi, trước mắt có thể tin tưởng chỉ có mỗi bọn họ.Tuyết Vực cuộn lại ngoài cửa khoang thuyền nghỉ ngơi, ánh mắt làm cho người ta kinh hãi dừng ở phía bọn hải tặc.Thời gian ăn cơm đã tới rất nhanh, lão Lưu bưng khay đồng, bên trên có đủ bánh mì và cá biển, đương nhiên hắn cũng không quên Tuyết Vực, mang đến cho nó một khối thịt trâu thật lớn. Tuyết Vực ngửi khối thịt trên sàn, nhưng lại nằm dài trở xuống, đối với thực vật hấp dẫn như thế mà vẫn không nhúc nhích.Đường Liệp nhận lấy thực vật trong tay lão Lưu đặt lên bàn, hắn đương nhiên không tin tưởng đám hải tặc này, tiểu bạch long lặng yên lẻn đến trên khay thức ăn, Đường Liệp tưởng nó muốn ăn nên định đưa tay ngăn cản, nhưng đã thấy tiểu bạch long gác chân sau lên, tiểu một bãi vào thức ăn, không khỏi bật cười ha hả, tiểu bạch long có linh tính, từ biểu hiện trước sau của nó và Tuyết Vực mà xem, trong thức ăn khẳng định có thuốc mê tồn tại.Lão Lưu nhìn thấy tình hình trước mắt, vẻ mặt đờ đẫn bỏ đi ra ngoài. Không bao lâu, đã thấy Độc Nhãn Long Thần Phan Ân suất lĩnh hơn hai mươi thủ hạ võ trang hạng nặng hướng khoang thuyền số mười hai hùng hổ chạy tới.Phan Ân giận dữ kêu lên: " Mẹ nó, Long Thần Phan Ân ta đối với ngươi hữu hảo như thế, chẳng những cứu ngươi, còn đưa đồ ăn ngon cho ngươi dùng, vậy mà ngươi dám để cho con hải ly thử này tiểu lên thức ăn, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng tuyệt không thể vũ nhục thực vật do chính ta thúc thúc ta làm!"Đường Liệp trở tay đóng lại cửa khoang thuyền số mười hai, bước ra trên boong tàu, Tuyết Vực bước chặn trước người Đường Liệp, mở ra chiếc miệng to như bồn máu, lộ ra hàm răng nhọn trắng nhởn, chỉ cần Đường Liệp ra lệnh một tiếng, nó sẽ liều lĩnh xông tới nuốt sống đối thủ.Đường Liệp cười lạnh nói: " Sớm đã biết ngươi sẽ lộ ra vẻ mặt này, nhưng không nghĩ tới ngươi lại lộ ra ngu như thế!"Độc Nhãn Long Thần Phan Ân hung hãn nói: " Từ khi ngươi leo lên Long Thần Hào, ta đã nhìn ra ngươi là gian tế của Thiên Ưng Hào, như thế nào? Muốn thông tri cho A Ba Nhĩ đến đánh lén ta sao? Muốn tìm bí mật bảo tàng trên người ta à? Nằm mơ!"Đường Liệp thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, cái gì là Thiên Ưng Hào, hắn còn chưa từng nghe nói qua, không nghĩ tới Phan Ân không có đầu óc như vậy, lại đi hoài nghi mình là gian tế của một thuyền hải tặc khác.Nhìn mấy trăm tên hải tặc đang ào tới, trong lòng Đường Liệp không khỏi bồn chồn, nếu chỉ có một mình hắn dám chắc sẽ không sợ hãi, nhưng bây giờ Phỉ Na vẫn đang hôn mê trong khoang thuyền, nếu mình bại, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.Hắn cười ha ha nói: " Độc Nhãn Long Thần, ta kháo, con mẹ nó ngươi mà cũng xứng đáng với tên này? Muốn ỷ nhiều thắng ít sao?"Phan Ân bị Đường Liệp mắng chửi đến nổi trận lôi đình, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Đường Liệp mắng: " Ngươi không phải sợ ta đó chứ? Không dám đấu tay đôi phân thắng bại sao?"Phan Ân biết rõ Đường Liệp dùng phép khích tướng, nhưng trước mặt thủ hạ mà không tiếp nhận sự khiêu chiến của Đường Liệp, thì sẽ mất hết mặt mũi.Hắn tàn bạo nói: " Độc Nhãn Long Thần ta còn không biết thế nào là chữ sợ." Hắn vươn tay ra, cầm lấy đại khảm đao nặng trịch trong tay thủ hạ: " Không cho ai lên, hôm nay ta phải đích thân chém tên gian tế này!" Hắn hướng Đường Liệp phóng đi.Đường Liệp lạnh nhạt cười, nhẹ giọng gọi Tuyết Vực lui ra, dặn no vững vàng bảo vệ cửa khoang thuyền, để tránh có hải tặc xông vào bất lợi với Phỉ Na.Khí lực của Phan Ân lớn vô cùng, hai tay giơ lên cây đại khảm đao có chiều dài một thước rưỡi, hung hăng bổ lên đỉnh đầu của Đường Liệp, hận không thể một đao bổ đôi đầu Đường Liệp ra.Thân thể Đường Liệp hướng sang bên xảo diệu né tránh cú chém toàn lực của Phan Ân, từ động tác xuất đao của Phan Ân, hắn đã nhìn ra tên này lực lượng thì có thừa, nhưng kỹ xảo thì không đủ, đánh bại hắn là một chuyện rất dễ dàng.Đường Liệp cũng không vội phản kích, lợi dụng không gian và địa hình trên boong, hắn xảo diệu tránh né thêm một lần công kích toàn lực của Phan Ân, chậm rãi tiêu hao thể lực của hắn.Đám hải tặc cũng không nhìn ra tình hình chiến đấu chính thức, nhìn thấy Đường Liệp bị thuyền trưởng bức bách liên tiếp bại lui, tất cả đều tưởng rằng Phan Ân hoàn toàn chiếm thượng phong, cả đám hoan hô ầm ĩ." Ta muốn chém đứt đầu ngươi…hút khô óc của ngươi…" Phan Ân đã bắt đầu thở dốc.Trong lòng Đường Liệp cười thầm, cái gì mà Độc Nhãn Long Thần, ta sẽ lập tức cho ngươi nếm mùi lợi hại của Đường Liệp ta.Phan Ân lại chém xuống một đao mạnh mẽ, đại khảm đao không đánh trúng mục tiêu, ghim thật sâu vào sàn tàu, lực lượng của hắn dưới sự công kích liên tục tiêu hao không ít, lần đầu tiên lại không kéo nổi đại khảm đao ghim sâu trong sàn tàu. Không đợi hắn nhìn thấy rõ, Đường Liệp đã ra tay, quyền phải của Đường Liệp đã chuẩn xác không lầm giã lên mũi hắn, một quyền này đánh cho Phan Ân máu mũi chảy dài, cảm giác vừa chua xót vừa đau làm cho nước mắt Phan Ân tuôn ra như suối.Đường Liệp cười nói: " Dù sao cũng là một đại nam nhân, khóc cái gì?"Đám hải tặc vây xem nhìn thấy tình thế đột nhiên nghịch chuyển, tiếng khen ngợi trong miệng trong lúc nhất thời vẫn không ngừng lại, nghe như là đang hoan hô Đường Liệp.Phan Ân hung hăng kéo lên đại khảm đao, hắn chưa từng chịu qua sự vũ nhục như vậy, liều lĩnh hướng Đường Liệp vọt tới, tốc độ ra tay của Đường Liệp còn nhanh hơn hắn rất nhiều, vừa lại một quyền móc lên, đánh cho đầu Phan Ân bật ngửa ra sau, sau đó loạng choạng ngã xuống boong tàu.Lúc này đám hải tặc mới có phản ứng, cả đám kêu lên quái dị nhằm về phía Đường Liệp.Đường Liệp đã sớm tính toán phương pháp ứng đối rất tốt, mũi chân hất lên đại khảm đao, đao nhọn chỉ hướng cổ họng Phan Ân, uy hiếp: " Ai dám động thủ, ta sẽ một đao cắt lấy đầu của hắn!" Những lời này quả nhiên khởi lên tác dụng uy hiếp thật lớn, mấy trăm tên hải tặc không tự chủ được lui ra phía sau mấy bước, trong miệng mặc dù kêu gào, nhưng không ai dám chính thức tiến lên.Trong lòng Đường Liệp thầm đắc ý, với lực một mình mà uy hiếp được mấy trăm tên hải tặc, chính mình có thể cho là anh minh thần võ, hào khí ngất trời.Trong khi còn đang dương dương tự đắc, đột nhiên nghe được trong đám người có một người hô: " Đừng tin hắn, hắn vốn là sát thủ do Thiên Ưng Hào phái tới, mục đích chính là muốn giết thuyền trưởng, chúng ta xông tới thì thuyền trưởng còn đường sống, nếu bị hắn uy hiếp, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ xong đời."Đường Liệp không khỏi nhíu mày, tìm được người nói chuyện trong đám người, đó là một hải tặc trung niên cao gầy, lời này nói ra có thể nói là dụng tâm bất lương, rõ ràng bức bách mình xuống ta đối với Phan Ân.Tên hải tặc dùng đôi mắt tà ác nhìn thẳng Đường Liệp, cánh tay giơ lên, không chút nào để ý tới Phan Ân còn nằm trong tay Đường Liệp, nhắm vào Đường Liệp liên tục bắn ra năm mũi tên.Đường Liệp nổi giận quát một tiếng huy động khảm đao đánh rơi mũi tên bắn về phía mình, tên hải tặc trung niên cao giọng đầu độc nói: " Chúng ta mau lên a, tuyệt không thể để cho tên bại hoại này mang thuyền trưởng đi."Phan Ân cho dù có ngốc thì lúc này cũng đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của tên đó, tức giận mắng: " Lộ Đức Ân, *** mười tám đại tổ tông ngươi…"Lúc này đám hải tặc đã sớm bị Lộ Đức Ân xúi giục, cả đám điên cuồng hướng Đường Liệp vọt tới.Đường Liệp cười lạnh nói: " Phan Ân, ngươi dạy dỗ thuộc hạ thật là tốt a!"Ánh mắt Phan Ân lại bị biến hóa ở phương xa trên mặt biển hấp dẫn, hoảng sợ nói: " Không có khả năng! Không có khả năng! Thiên Ưng Hào đến đây…"Đường Liệp theo ánh mắt của hắn hướng phương xa nhìn lại, quả nhiên đã nhìn thấy trên mặt biển hắc ám, một con thuyền lớn với ánh đèn xanh biếc đang không chút tiếng động hướng hải vực nơi bọn họ lướt nhanh tới gần.Trong đám người lại có hai mũi tên phóng tới, mục tiêu lần này không ngờ là Phan Ân, Đường Liệp vung đao lưu loát chém rớt những mũi tên bắn tới xuống dưới chân Phan Ân. Đường Liệp đẩy thân hình Phan Ân ra nói: " Chỉ sợ thủ hạ của ngươi xảy ra vấn đề, chuyện của mình thì ngươi tự xử lí đi."Phan Ân thật không ngờ Đường Liệp lại dễ dàng bỏ qua cho mình, hắn cảm kích nhìn thoáng qua Đường Liệp, nhanh chóng đưa ánh mắt chuyển hướng Lộ Đức Ân trong đám người.Lộ Đức Ân nhìn thấy Đường Liệp không ngờ lại thả Phan Ân, khuôn mặt trở nên trắng bệch, bị dọa quay đầu hướng phương xa chạy trốn.Phan Ân giận dữ hét: " Bắt tên vô liêm sỉ ăn cây táo rào cây sung này trở về cho ta!"Đám hải tặc kia nhìn thấy thuyền trưởng đã lấy được tự do, như ong vỡ tổ hướng Đường Liệp phóng đi, Phan Ân cả giận nói: " Đồ ngu! Toàn bộ con mẹ nó đều là đồ ngu, mau đi bắt Lộ Đức Ân cho ta!"Lúc này bọn hải tặc mới hiểu được, lại như ong vỡ tổ hướng Lộ Đức Ân đuổi tới.Đường Liệp cười a a đi tới bên người Phan Ân: " Nếu ta là ngươi, phải mau chóng chuẩn bị ứng chiến mới đúng!"Phan Ân bất mãn trừng mắt nhìn Đường Liệp: " Chớ quên, ta mới là thuyền trưởng!" Bàn tay hắn vỗ ra sau gáy mình hai cái: " Mẹ nó! Súc sanh Lộ Đức Ân trốn không thoát, nhanh lên một chút, nhanh một chút tiến tới, tranh thủ thoát khỏi sự truy kích của Thiên Ưng Hào."Mặc dù Độc Nhãn Long Thần Phan Ân đã chỉ huy hải tặc toàn lực bỏ chạy, nhưng bởi vì động cơ của máy lại không bằng Thiên Ưng Hào, hai chiến thuyền hải tặc vẫn không ngừng kéo gần khoảng cách.Mặc dù là đám hải tặc phân tranh, nhưng vì Đường Liệp đang ở trên Long Thần Hào, nên biểu hiện ra sự chú ý mãnh liệt.Phan Ân từ trong trạng thái tán loạn nhếch nhác hoàn toàn tỉnh lại, cánh tay tráng kiện của hắn dùng sức huy động một cây cờ nhỏ màu đỏ: " Ngu ngốc, tất cả đều ngu ngốc, mau mau phóng ra phù lôi!"Ở phía sau đuôi thuyền có hơn mười tên hải tặc, bỏ xuống một vật thể màu đen hình dáng như quả bóng vào trong nước biển. Text được lấy tại Truyện FULLQuả cầu màu đen này chính là phù lôi mà Phan Ân nói, bộ phận của phù lôi là do gỗ kết cấu, đặc điểm lớn nhất của nó là bên ngoài bao bọc những gai nhọn thật dài, rất nhiều phù lôi phiêu phù phía sau hải vực Long Thần Hào, chỉ cần thuyền của đối phương chạy nhanh tiến nhập vào khối hải vực này, thì phù lôi sẽ lợi dụng những gai nhọn bám vào trên thân thuyền.Phan Ân có chút đắc ý hướng Đường Liệp liếc mắt một cái nói: " Mỗi viên phù lôi đều có giấu dầu hỏa như chất dịch, có màu đen sềnh sệch, chỉ cần Thiên Ưng Hào tiến vào hải vực phía sau chúng ta, ta hạ lệnh vạn tiễn cùng bắn, lập tức có thể tạc tên A Ba Nhĩ hồn phi phách tán, ha ha, ha ha ha…" Hắn nói tới chỗ đắc ý, không khỏi phá lên cười.Nhưng hắn lập tức liền phát hiện, chuyện tiến triển cũng không thuận lợi giống như hắn tưởng tượng, sóng gió trên biển đột nhiên thay đổi, những viên phù lôi lại hướng Long Thần Hào nhanh chóng trôi tới.Hải tặc phụ trách quan sát tại đuôi thuyền hấp tấp đem tin tức xấu này nói cho Phan Ân.Phan Ân một cước đá tên hải tặc báo tin ngã dài trên boong: " Ngươi là đầu heo! Nhìn thấy hướng gió không đúng tại sao lại ném phù lôi xuống?"Tên hải tặc kia vẻ mặt cầu xin nói: " Thuyền trưởng, hướng gió vừa mới thay đổi…"Thân thuyền đột nhiên kịch liệt chấn động, tốc độ tiến lên rõ ràng đã chậm lại." Sao lại thế này?" Phan Ân trừng mắt tròn vo.Hải tặc đi thăm dò tình huống rất nhanh đã trở lại, thật sự là họa vô đơn chí, đáy thuyền lại bị rong biển và hải tảo cuốn lấy.Phù lôi mà bọn họ ném xuống trong phút chốc đã trôi đến chung quanh Long Thần Hào, những gai nhọn bên ngoài đã ghim sâu vào trên thân thuyền.Đường Liệp thở dài, đúng là nâng tảng đá đập xuống chân mình, không nghĩ loại chuyên xui xẻo tới mức này lại để cho mình gặp gỡ, hắn lặng yên rời khỏi boong tàu, trở lại khoang số mười hai, Tuyết Vực vẫn đang tận trung công tác thủ vệ cửa khoang thuyền. Đường Liệp vỗ vỗ bộ lông dài xõa tung trên đầu nó nói: " Chuyện không ổn, xem ra chúng ta phải chuẩn bị bỏ trốn."Đi vào khoang, Đường Liệp cõng Phỉ Na lên lưng mình, tìm dây thừng buộc chặt Phỉ Na vào người hắn, phòng ngừa trong lúc hỗn loạn lại vô ý thất lạc.Lúc đi ra khỏi khoang tàu, bên tai truyền đến tiếng kêu khóc hoảng sợ của đám hải tặc, Đường Liệp xoay người nhìn ra phía chân trời xa, nhìn hấy vô số hỏa tiễn trong trời đêm họa xuất ra từng đạo quỹ tích huyến lệ hướng vị trí của Long Thần Hào phóng tới.Đường Liệp thầm kêu không hay, xem ra hải tặc trên Thiên Ưng Hào đối với tình huống của Long Thần Hào rõ như lòng bàn tay, hỏa lực phân bố dày đặc như thế cũng sẽ có một quả hỏa tiễn bắn trúng phù lôi, dựa theo cách nói của Phan Ân, bên ngoài và bên trong của phù lôi đều có dấu rất nhiều dầu hỏa, gặp phải lửa sẽ nhanh chóng thiêu đốt, làm không tốt sẽ phát sinh nổ mạnh.Hải tặc trên thuyền nhìn thấy trạng huống hung hiểm trước mắt liền đổ xô chạy hướng thuyền cứu nạn, bởi vì tranh đoạt thuyền cứu nạn, trên boong đã rất nhanh rơi vào trong sự tranh giành sống chết.Đường Liệp nhảy lên Tuyết Vực, lớn tiếng nói: " Đi nhanh lên!"Tuyết Vực đã ý thức trạng huống nguy cấp trước mắt, dùng tốc độ cao nhất hướng mép thuyền phóng đi.Ngoài khơi tối đen bỗng nhiên nổi lên một mảnh hồng quang, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh chấn triệt thiên địa vang lên, Long Thần Hào kịch liệt chấn động, tiếng nổ mạnh liên tiếp thay nhau vang lên chung quanh, đáy thuyền Long Thần Hào đã hoàn toàn đã hoàn toàn lâm vào trong một mảnh lửa rực trời.Tuyết Vực Thánh Chuế phát ra một tiếng rống điên cuồng, cõng Đường Liệp và Phỉ Na không chút do dự từ trên boong hướng phía bên phải nơi còn chưa bị lửa lan tới nhảy xuống.Từ chỗ cao nhảy xuống nước bị áp lực đánh sâu vào chung quanh thân thể Tuyết Vực Thánh Chuế làm bọt nước tung tóe lên, cộng thêm sức nặng của Đường Liệp và Phỉ Na, lực đánh này thật là kinh người, Tuyết Vực Thánh Chuế mang theo bọn họ theo quán tính chìm xuống dưới nước tới hơn mười thước, đang trong lúc nó vừa muốn di động, nước biển trên đỉnh đầu bỗng nhiên bị một mảng mây đỏ thật lớn bao phủ, lực nổ mạnh thật đã lan đến gần vị trí hải vực của bọn họ.Tuyết Vực Thánh Chuế cũng không có phát huy ra năng lực tị thủy thần kì của nó, bên dưới mặt nước trầm xuống không sâu, nó phải dựa vào lực lượng của nước mới có thể đi tới.Đường Liệp lấy tị thủy châu đặt ngay vị trí miệng mũi của Phỉ Na, như vậy để tránh làm cho nàng bị ngộp thở.Tuyết Vực tại biển cả vô biên vô hạn tức khắc bị lạc mất phương hướng, nó có chút không biết làm sao, lập tức lại chuyển hướng bơi sang hướng khác.Tiểu bạch long thoát ly khỏi thân thể Đường Liệp du nhập vào trong nước biển, thân thể của nó trong nước biển không ngờ lại tỏa ra quang mang màu vàng thần kì, tựa hồ nó cảm thấy được sự do dự của Tuyết Vực Thánh Chuế, nhanh chóng bơi tới phía trước Tuyết Vực, dẫn đường cho nó.Tại ngoài khơi lặn xuống khoảng cách hơn ba trăm thước, hồng quang trên đỉnh đầu mới vừa rồi hoàn toàn không thấy, Tuyết Vực nhờ tiểu bạch long dẫn dắt nhanh chóng di động, ló lên khỏi mặt nước, khắp nơi tràn ngập mùi vị da thịt cháy khét, Đường Liệp xoay người lại nhìn tới hướng Long Thần Hào, nửa thân thuyền của Long Thần Hào đã bị trầm vào trong nước, còn nửa phần còn lại vẫn đang bị thiêu đốt hừng hực trên mặt biển.Đường Liệp có chút tiếc hận thở dài, không nghĩ kết cuộc của đám hải tặc lại bi thảm như thế, vậy mà lại bị phù lôi của chính mình đoạt mạng.Sau khi Tuyết Vực thoát khỏi hiểm cảnh, rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều, động tác lướt nước cũng trở nên nhàn nhã vô cùng.Tiểu bạch long vẫn đang ở phía trước dẫn đường, Đường Liệp bắt buộc chính mình quên đi cảnh tượng tàn khốc vừa rồi, cẩn thận lưu ý tình huống ngoài khơi, hy vọng có thể may mắn phát hiện được đất liền.Trong bóng đêm phiêu lưu, vượt qua mỗi một giây cũng cảm thấy dài dằng dặc. Tiểu bạch long trở thành điểm sáng ngời duy nhất trong thế giới tối đen như mực, quang mang màu vàng thủy chung vẫn bao phủ chung quanh thân thể của nó, giống như là một ngọn đèn sáng trong đêm, chỉ dẫn phương hướng di chuyển cho Tuyết Vực Thánh Chuế.Đường Liệp yên lặng nhìn chăm chú vào tiểu bạch long đang lướt tới trong đêm mưa gió, khóe môi tự nhiên nổi lên vẻ tươi cười, tiểu bạch long mặc dù bởi vì xúc động mà làm cho kế hoạch cứu Huyền Ba của mình lâm vào trong khốn cảnh, nhưng sự trợ giúp của nó đối với mình cũng rất nhiều, hẳn là phải khoan dung nhiều hơn cho nó.Tuyết Vực Thánh Chuế rõ ràng nhanh hơn tiết tấu lướt nước, Đường Liệp nhìn tới, lại thấy phía trước xuất hiện một ánh sáng như tuyết, hắn mới tỉnh ngộ đó chính là bờ biển, sóng biển đập vào bờ tạo ra bọt nước tạo thành đường ranh giới màu trắng như tuyết.Đường Liệp lớn tiếng hoan hô, dưới sự dẫn dắt của tiểu bạch long, rốt cuộc bọn họ đã đến được đất liền.Lúc này tiểu bạch long mới quay về bên người Đường Liệp, đi vào trong túi da của nó, đắc ý thỏa mãn ngủ ngon lành.Tuyết Vực Thánh Chuế đi vào bên bờ cát, Đường Liệp hoan hô nhảy xuống, giày của hắn đã mất trong biển rộng, chân trần đạp lên bãi cát có cảm giác dị thường thoải mái, những hạt cát nhỏ mềm mại như vuốt ve bàn chân của hắn, Đường Liệp dọc theo bãi cát hướng chỗ thảm thực vật tươi tốt đi tới, trải qua lần bôn ba cực nhọc liên tục đã làm cho hắn sớm mỏi mệt không chịu nổi, tìm kiếm một khối nham thạch khô ráo bằng phẳng, buông Phỉ Na xuống, sau đó cũng nằm bên người Phỉ Na, mỏi mệt ngủ ngon lành.Đi vào giấc ngủ thời gian không lâu lắm, trên bầu trời bắt đầu nổi lên mưa phùn mông mông, Đường Liệp bị nước mưa lạnh như băng làm tỉnh giấc, khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thật đã làm cho tinh lực trong cơ thể hắn khôi phục được rất nhiều.Hắn cõng Phỉ Na, mang theo Tuyết Vực hướng phía trước đi đến, tìm kiếm địa phương có thể tránh né mưa gió. Phía trước xuất hiện vùng đá núi không chút quy tắc, Đường Liệp tìm kiếm tại sườn núi, ở địa phương giữa sườn núi tìm được một khối đá lớn, bên dưới khối đá lớn có thể che chở được mưa gió.Sau khi bố trí xong cho Phỉ Na, Đường Liệp đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, hắn leo lên phía trên tảng đá, phóng mắt nhìn ra, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một đường vòng cung ven biển, Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận đây cũng không phải đất liền, hẳn là một tòa đảo nhỏ trong Hư Hải, thần kinh vừa mới buông lỏng không khỏi lại khẩn trương lên, trên hải đảo này rốt cuộc có nước ngọt hay không? Nơi này cách Thủy Tinh Thành có xa lắm không? Những vấn đề phiền toái liên tục làm cho Đường Liệp vô cùng phiền não.Lúc này đã sắp bình minh, bầu trời trên biển lộ ra một vẻ xanh xám, một ngày mới đã sắp tới, mưa phùn mông mông cũng dần dần ngừng lại, hương vị nham nhám trong không khí của nước biển vô cùng tươi mát, Đường Liệp dùng sức hít vào hai hơi, mở rộng cánh tay, việc cấp bách chính là phải cứu tỉnh lại Phỉ Na rồi hãy tính.Trở lại dưới đá núi, cõng lên Phỉ Na hướng đỉnh của tiểu đảo leo lên, không đi bao lâu, liền đã nhìn thấy một dòng suối nhỏ từ trong đá núi tuôn chảy xuống, trong lòng Đường Liệp vui mừng quá đỗi, đi vào cạnh dòng suối dùng tay hứng nước uống lấy uống để, suối nước ngọt vô cùng, đói khát trong cơ thể lập tức biến mất.Phía trước mắt xuất hiện một căn nhà gỗ mục nát, Đường Liệp kinh ngạc lắc đầu, chẳng lẽ đây không phải là một hoang đảo, còn có người khác ở đây hay sao?Mang trong lòng sự tò mò tràn đầy, Đường Liệp cẩn thận hướng nhà gỗ đi tới, hắn lo lắng đưa tới phiền toái không cần thiết, lợi dụng núi đá và cây cối giấu giếm thân hình, tới gần nhà gỗ, mới phát hiện căn nhà gỗ hơi nghiêng sắp sụp xuống, cầu thang đi lên nhà đã sớm hư hỏng, xem ra đã bị vứt bỏ nhiều năm.Đường Liệp đi vào trước nhà, nhẹ nhàng đẩy ra mạng nhện giăng đầy cánh cửa, hai phiến cửa gỗ loang lổ từ từ mở ra, đi vào trong chỉ thấy vài món đồ dùng đơn giản, góc tây bắc còn có một cái giường do đá núi tạo thành, nhưng bởi vì đã lâu không người sử dụng nên đã biến hình.Đường Liệp từ trong phòng tìm được bộ da thú còn tạm thời dùng được, đi ra ngoài giũ sạch tro bụi, sau đó trải trên mặt đất, đặt Phỉ Na nằm lên.Dòng suối nhỏ uốn lượn vòng qua căn nhà gỗ, ở gần căn nhà có một cái hố tròn bằng đá, xem ra là dùng để chứa nước. Đường Liệp tìm một cái chén bể, dùng nước mưa rửa sạch,, sau đó dùng túi nước mang theo múc nước từ dưới suối đựng đầy hố tròn, hố tròn này có thể làm một bồn tắm lớn thiên nhiên, Đường Liệp lấy giải dược mà hắc y thiếu nữ đưa cho bỏ vào trong hố nước, lúc này bế Phỉ Na ra.Nhìn gương mặt đẹp như hoa hải đường đang ngủ say của Phỉ Na, trong nội tâm Đường Liệp không khỏi nhảy lên, lần này phải cởi sạch quần áo của Phỉ Na, giúp nàng tắm rửa, Đường Liệp đã làm xong việc chuẩn bị tâm lí, ngầm nhắc nhở chính mình: " Khống chế được, nhất định phải khống chế được, trong trạng thái Phỉ Na mê man tuyệt đối không thể làm ra chuyện vô liêm sỉ."Nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Phỉ Na, da thịt nơi vùng ngực của Phỉ Na lộ ra nhẵn nhụi trước mặt Đường Liệp, đường cong lả lướt vô cùng. Huyết áp Đường Liệp lên cao, nhịp tim gia tốc, thiếu chút nữa muốn phun ra máu tươi, may là trong đầu còn có chút thước đo đạo đức, đối với nữ hài tử tính tình cương liệt như Phỉ Na, phải chinh phục về mặt cảm tình mới là trọng yếu.Đường Liệp mặc dù không phải là tiểu nhân, nhưng cũng không phải là chính nhân quân tử, trước thân thể mềm mại mê người của Phỉ Na, cuối cùng là vẫn trộm xuống tay, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve ngực nàng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.Thân thể trần truồng mềm mại của Phỉ Na tựa như hoa thủy tiên phiêu phù ở trong nước, Đường Liệp quan thiết vuốt ve mái tóc vàng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên thùy tai nhẵn nhụi của nàng, trong lòng yên lặng chờ đợi nàng sớm tỉnh lại.Ánh sáng ban mai sáng rỡ lẳng lặng chiếu vào trên người Đường Liệp, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời màu lam, phiền toái vẫn còn chưa chấm dứt, Huyền Ba vẫn còn bị Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân khống chế ở trong tay, tuy nói Thủy Đại Nhân là một nữ nhân, nhưng từ việc dám công khai tuyển phi đã nhìn ra lòng dạ của nàng cực kì không bình thường, khó nói nàng ta sẽ làm ra chuyện gì với Huyền Ba, nhớ tới ánh mắt tràn ngập mê võng của Huyền Ba, Đường Liệp nhịn không được thở dài một hơi.Lông mi thật dài của Phỉ Na bỗng nhúc nhích, nàng nghe được tiếng thở dài của Đường Liệp, đôi mắt đẹp màu lam chậm rãi mở ra: " Đây là nơi nào?"Đường Liệp vui vẻ nói: " Ngươi tỉnh rồi!" Ánh mắt không tự chủ được hạ xuống vùng ngực trắng nõn của Phỉ Na.Lúc này Phỉ Na mới ý thức được mình đang hoàn toàn trần trụi nằm trong hồ nước, càng quá mức chính là Đường Liệp không biết xấu hổ canh giữ ngay trước mặt nàng, đôi mắt tham lam đánh giá nàng." Tên vô liêm sỉ!" Phỉ Na nắm chặt đôi bàn tay ngọc, đánh tới thật mạnh, chuẩn xác không lầm giã thẳng lên mũi Đường Liệp, bởi vì xấu hổ và giận dữ, nên một quyền này dùng đủ lực lượng, Đường Liệp kêu thảm một tiếng, bưng mũi ngã trên mặt đất. Càng xui xẻo chính là lần này đầu của hắn bị chàng trúng hòn đá trên mặt đất, trước mắt chợt tối sầm, vậy mà đã hôn mê đi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương