Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 39: Viên Kẹo Ngọt 39



Editor: Bánh Trứng

Beta: Dâu Tây ????

____________________

Bên trong sân bay, người đến người đi lũ lượt.

Không ít người đi ngang qua đều nhìn về phía chàng trai cao ráo lạnh lùng kia. Dáng người cao lớn lại cân đối, ngũ quan tinh xảo, mắt mang theo vẻ thờ ơ, san phẳng tất cả mọi người xung quanh. Lúc này, người đó đang nhìn chằm chặp vào màn hình điện thoại tối om, môi mỏng mím chặt lại.

Quách Thiến đứng một bên ngẩng đầu nhìn gò má lạnh lùng của Thư Mạch, chăm chú đánh giá cậu. Trước kia cô không hề biết rằng phía sau đống tóc bù xù kia lại là một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, đường nét sắc sảo, thanh tú mê người. Sự ngưỡng mộ bốc lên ngùn ngụt trong mắt cô.

“Thư Mạch, cậu đang chờ điện thoại sao?” Cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cô không muốn hỏi cũng không được.

Thư Mạch liếc nhìn cô một cái, “Ừ.”

“Chúng mình sắp lên máy bay rồi, cậu phải tắt đi.” Quách Thiến nhẹ giọng nhắc nhở. Không hiểu tại sao cô lại không thích nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú và yên lặng của Thư Mạch khi cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Thư Mạch vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Quách Thiến chu môi không nói gì thêm, cứ yên lặng nhìn cậu.

Bên trong, tiếp viên hàng không không ngừng nhắc nhở. Quách Kiến kéo theo hành lý đi từ nhà vệ sinh ra, “Đi thôi, đến giờ rồi.”

Thấy điện thoại vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Thư Mạch không thể làm gì khác ngoài việc tắt nó đi.

Sau chuyến tham quan, Diêu Mỹ Nhân đã ngủ một giấc dài tới gần 11h trưa mới thức dậy. Cô vội vàng nhìn đồng hồ, 11 giờ, chắc Thư Mạch đã lên máy bay rồi.

Cô cầm điện thoại rồi gửi một tin nhắn.

Cô gái trong gương có da thịt trắng hồng, thần sắc tươi vui, nhìn rất khỏe mạnh. Cô vỗ một cái vào gương mặt tràn đầy sức sống của mình, bởi vì Thư Mạch không ở đây nên gương mặt cũng buồn rầu hơn hẳn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Diêu Mỹ Nhân vừa uống sữa bò vừa đọc sách.

Thư Mạch không ở đây, cô muốn dùng khoảng thời gian này để ở nhà học tập. Sang năm sẽ lên lớp 12, thành tích của Thư Mạch rất tốt, cô không muốn chênh lệch quá nhiều so với cậu, như vậy cả hai mới có thể học cùng một trường đại học.

_________________

“Thư Mạch... Chờ mình với, đừng đi nhanh quá!”

Quách Thiến thở phì phò bước nhanh theo Thư Mạch, chân dài thì tốt lắm sao?

Vừa xuống máy bay Thư Mạch đã vội mở điện thoại ra, khi nhìn thấy một dòng tin nhắn ngắn, đôi mắt đen như mực của cậu chợt sáng lên: “Nhớ chú ý an toàn, đến nơi thì gọi cho mình.”

Cậu lập tức gọi lại, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái vang lên bên tai, “Alo, Thư Mạch?”

“Ừ. Mình đây.”

Cảm giác căng thẳng không tự chủ mà tăng lên.

Bên kia, Diêu Mỹ Nhân đặt cây bút trong tay xuống, môi thoáng cong cong, “Cậu đến thành phố B rồi?”

“Mình vừa mới xuống máy bay.”

Giọng nói của cậu mang theo sự giận dỗi, bất mãn kể lể, “Mình đang chờ cậu nói nhớ mình.” Sợ ai đó không được “giác ngộ sâu sắc”, cậu bồi thêm một câu, "Chờ rất lâu rồi đó.”

Nam sinh nũng nịu một cách tự nhiên, làm sao Diêu Mỹ Nhân lại không hiểu được ý cậu chứ? Cô cười cong cả mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Do mình không tốt, mình ngủ dậy muộn. Cậu có thể tha thứ cho mình không?”

Tay cầm điện thoại của Thư Mạch nắm chặt lại, “Được. Mình tha thứ.”

“Đứng đây làm gì vậy? Mau đi thôi.” Quách Kiến nói với Quách Thiến.

Quách Thiến giật mình, quay đầu nhìn Thư Mạch vừa đi vừa nói chuyện điện thoại ở phía sau. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu cười đẹp đến vậy, chân mày tỏa ra sự dịu dàng, xoa dịu đi nét lạnh lùng trên khuôn mặt, môi nở nụ cười nhạt như trăng thanh gió mát, ai thấy cũng khó có thể quên được.

Hình như cậu đang nói chuyện với cô bạn gái lần trước tới công trường? Vậy nên sáng nay cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại là vì đợi đối phương gọi cho mình sao?

Phòng khách sạn đã được ban tổ chức cuộc thi sắp xếp từ trước. Đại sảnh được thắp sáng bằng đèn pha lê sang trọng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Mọi thứ xung quanh nhìn thì đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, không khí thoang thoảng mùi nước hoa, khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Quách Kiến đi làm thủ tục nhận phòng.

Quách Thiến thì ngồi trên ghế salon quan sát Thư Mạch đang nói chuyện điện thoại đến không biết trời đâu đất đâu.

Đầu bên kia điện thoại, Diêu Mỹ Nhân đã sớm ngỏ ý muốn cúp máy, nhưng chàng trai lại cứ níu kéo nên cô mới chưa cúp điện thoại.

“Thư Mạch.” Quách Thiến lại gần Thư Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, “Đây là lần đầu mình đến thành phố B, tối nay chúng mình cùng nhau đi dạo được không?” Ngón tay của cô nắm chặt lấy góc quần áo để xua tan đi ngượng ngùng.

Thư Mạch cất điện thoại, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái, thẳng thắn từ chối: “Tôi muốn ở trong khách sạn đọc sách.”

Không đợi Quách Thiến lên tiếng phản bác, Quách Kiến liền đi tới, “Con đừng có quấn lấy Thư Mạch, nó còn phải học để tham gia thi đấu.” Cuộc thi này được chia làm hai phần, một phần là lý thuyết, phần còn lại chính là thực hành, vậy nên Thư Mạch vẫn phải ôn tập kĩ càng.

Quách Kiến cảm thấy đau đầu. Sao ông lại không biết con gái mình thích Thư Mạch chứ, nhưng người ta lại không hề có hứng thú. Huống hồ, con gái ông vẫn còn nhỏ, làm sao phân biệt được yêu với thích.

“Đi dạo một vòng thôi mà, cũng đâu mất nhiều thời gian của cậu ấy.” Quách Thiến không vui chu miệng lên.

Quách Kiến trả lời: “Con tự hỏi Thư Mạch, nếu nó đồng ý thì ba cũng không quản nữa.”

“Thư Mạch...” Quách Thiến vui sướng quay đầu nhìn Thư Mạch, “Chiều mình đi mà.”

Thư Mạch đứng dậy, nhận lấy thẻ phòng từ Quách Kiến, “Chú Quách, cháu về phòng sắp xếp hành lý đây.”

Quách Kiến gật đầu, “Đi đi, khách sạn còn phục vụ cả đồ ăn, tí nữa cháu xuống ăn chút gì đi.”

“Vâng.”

Thư Mạch không quan tâm đến Quách Thiến đang đứng giậm chân bên cạnh, cậu cầm hành lý đi lên tầng.

Phòng có diện tích khá lớn, bên trong được bày biện trang nhã, vừa sạch sẽ lại thoải mái.

Thư Mạch nằm ở trên giường, đầu óc trống rỗng một lúc lâu.

Cậu nhớ Mỹ Nhân.

Từ tối hôm qua tới giờ, cùng lắm mới có 15 tiếng chưa gặp, vậy mà cậu đã nhớ cô rồi. Cậu thở dài, lấy bản vẽ ra bắt đầu thiết kế.

Mới ở thành phố B được một ngày mà hình như thời gian trôi qua rất chậm, từng giây từng phút đều trôi qua rất lâu.

Trước kia, mỗi ngày cậu đều đọc sách, vẽ tranh, bây giờ mỗi ngày lại có thêm một việc nữa. Cuối cùng Thư Mạch cũng biết cảm giác nhớ nhung da diết là như thế nào.

Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, nhìn về phía mặt trời là lại nhớ đến cô, buổi trưa gió nhẹ thoảng qua cũng nhớ đến cô, ban đêm trời đen tĩnh mịch lại càng nhớ cô hơn. Ngày này qua ngày khác, trong đầu cậu toàn là hình bóng của cô.

Xa nhau được ba ngày, Thư Mạch cuối cùng cũng không chịu được nữa, cậu kể lể qua điện thoại: “Từ khi đến thành phố B, mình mới phát hiện ra mình rất giỏi một việc.” Giọng cậu vừa trầm ấm lại vừa bình tĩnh, “Cậu biết là gì không?”

Diêu Mỹ Nhân vừa tắm xong, đang ngồi ở mép giường chuẩn bị sấy tóc thì điện thoại vang lên. Giữa đêm, giọng nói của nam sinh vang lên đầy cuốn hút.

Tóc vẫn đang nhỏ nước nên hơi ẩm ướt, Diêu Mỹ Nhân nắm chặt điện thoại hỏi, “Là gì?”

“Nhớ cậu.”

Việc mà bây giờ mình am hiểu nhất chính là nhớ cậu.

Tiếng nói dễ nghe như tiếng đàn vọng lên bên tai, hai chữ đầy sức hút đó đã chui thẳng vào tai cô, thấm vào tận sâu trong lòng.

Tai nóng dần lên, nước cũng không ngừng nhỏ xuống, cô cảm thấy vừa ướt vừa nóng như được ngâm trong suối nước nóng vậy.

Bên kia, Thư Mạch tiếp tục mở miệng, “Vậy nên, cậu có thể trả lại hai chữ ấy cho mình không?”

Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ ửng lên, trông rất đẹp mắt. Cô biết, chàng trai của cô rất dễ thương.

Đầu ngón tay trắng nõn siết chặt lấy điện thoại, “Mình nhớ cậu.” Mắt cô đong đầy ý cười, “Nhiều hơn cậu một chữ rồi đấy.”

Nghe thấy tiếng cười trong trẻo, mềm mại yếu ớt, nhớ đến lúc cô nũng nịu trong lòng mình, bị mình hôn đến bủn rủn cả tay chân, yết hầu của Thư Mạch lại khẽ chuyển động, “Chờ mình một lát.”

Hôm sau, mới sáng sớm mà Diêu Mỹ Nhân đã nghe thấy Tô Tú Phương gọi ngoài cửa.

“Mỹ Mỹ, mau xuống nhà, nhanh lên con.”

“Mẹ, sao thế ạ?” Cô ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt vẫn đang mông lung. Tối hôm qua cô đã nói chuyện với Thư Mạch tương đối muộn, nên bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ.

“Ba con lái một chiếc xe mới về. Chúng ta phải thu dọn đồ đạc để chiều nay đi thăm ông bà nội.” Giọng Tô Tú Phương ngập tràn vui sướng.

“Dạ?” Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc, đến khi xuống dưới nhà cô mới biết là ba đã mua xe rồi.

Diêu Thiên Nhai vui mừng, “Mỹ Mỹ, con thấy xe mới thế nào?”

Đó là một chiếc xe tốt mang nhãn hiệu Trung Quốc, thân xe đen bóng sang trọng. Diêu Mỹ Nhân vui vẻ hỏi lại, “Tuyệt quá! Ba, ba mua xe bao giờ mà không thấy nói gì với con cả?”

“Ba muốn tạo cho hai người một sự bất ngờ.” Diêu Thiên Nhai nhìn vợ, mong muốn nhận được một lời khen ngợi, “Sau này chúng ta muốn đi đâu cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Tô Tú Phương dịu dàng đập ông một cái, “Biết là ông giỏi rồi.” Bà quay đầu, nhìn Diêu Mỹ Nhân: “Mỹ Mỹ, lát nữa lên lầu thu dọn quần áo đi, chúng ta sẽ đến thăm ông bà nội mấy ngày.”

“Bây giờ ạ? Gấp như vậy sao?”

“Đứa nhỏ ngốc, phải nhanh lên chứ. Công ty của ba con mới hoàn thành một hạng mục nên mấy ngày nay đều được nghỉ, con cũng đang nghỉ hè, chúng ta tranh thủ về quê chơi." Thấy con gái được nghỉ mà suốt ngày ru rú trong phòng đọc sách, Tô Tú Phương và Diêu Thiên Nhai sợ cô sẽ bội thực sách vở mà chết nên mới muốn đưa cô về quê thăm người thân.

“Vậy con đi thu xếp hành lý đây.” Nghĩ đến việc được về thăm ông bà nội, Diêu Mỹ Nhân lập tức vui vẻ.

Trong khách sạn, Quách Thiến đi theo Quách Kiến đến phòng Thư Mạch, chỉ đi theo ông cô mới có thể được vào đó. Lần trước, cô một mình đến phòng Thư Mạch, cậu không những không mở cửa cho cô mà còn nói một câu: “Tôi đã có bạn gái rồi, cậu đừng đến gần tôi.” Thật sự tức chết mà.

“Ngày kia là cháu phải thi rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?” Quách Kiến rất tin vào Thư Mạch, nhưng ông vẫn lắm mồm hỏi một câu.

“Vâng, cũng ổn rồi ạ.”

Quách Kiến gật đầu, “Sau khi thi xong lý thuyết sẽ bước vào phần thi thực hành. Cháu sẽ có 10 ngày để chuẩn bị bản thiết kế, lúc đó sẽ có rất nhiều kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới tham gia chấm điểm và bình chọn. Cho nên, Thư Mạch, cháu phải chuẩn bị 120% sức mạnh để chiến đấu.”

“Cháu sẽ như vậy.” Thư Mạch bình tĩnh trả lời.

“Trời đất ơi! Thư Mạch, sao cậu có nhiều sữa vậy?”

Quách Thiến bước tới đầu giường, một đống sữa bò được bày ở trên mặt tủ.

Do ngạc nhiên nên giọng nói của cô rất lớn, “Đây đều là cậu uống?”

Bên cạnh có rất nhiều vỏ không, cho thấy rõ ràng là đã bị uống.

Thư Mạch đi tới, lông mày nhíu chặt, “Đừng động vào.”

Quách Thiến thu tay về, nhìn cậu đầy nghi ngờ, “Sao cậu lại có thể uống nhiều như vậy?”

Thư Mạch thích uống sữa? Hình như cô đã phát hiện ra một chuyện hết sức vui vẻ.

Haizzz... Cô thấy rất tò mò, không biết dáng vẻ khi bú sữa mẹ của cậu trông như thế nào nhỉ?

Thấy Thư Mạch có vẻ không vui, Quách Kiến vội đổi đề tài.

“Đúng rồi, Thư Mạch, giải đấu có một số quy tắc riêng. Cháu theo chú lên lầu đi, chúng ta cần nghiên cứu kỹ các quy tắc này.” Ông quay đầu nói với Quách Thiến, "Tiểu Thiến, mau đi thôi, chút nữa rồi xuống ăn cơm.”

“Ba, ba đi với Thư Mạch đi, con ở đây đợi hai người.” Quách Thiến nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, lười không chịu đi.

Quách Kiến lắc đầu, không để ý đến cô nữa, “Vậy chúng ta lên trước.” Nói xong, ông đi cùng Thư Mạch ra ngoài.

Khi bóng dáng của hai người biến mất ngoài cửa, Quách Thiến lập tức đứng lên. Cô đi tới đầu giường, cầm một hộp sữa lên, xé ống hút rồi cắm vào hộp sữa.

“Không có gì khác với sữa bình thường. Tại sao Thư Mạch lại uống nhiều như vậy?” Cô bĩu môi, cũng chỉ là sữa bò bình thường thôi mà.

Cô bĩu môi thêm cái nữa, bình tĩnh ném hộp sữa kia vào thùng rác. Đang định xoay người rời đi thì trên mặt tủ truyền tới tiếng rung.

Là điện thoại của Thư Mạch rung. Nhìn chiếc điện thoại đang kêu trên mặt bàn, cô tò mò cầm lên.

Trên màn hình, hai chữ “Mỹ Nhân” không ngừng lóe lên, cô biết đây là bạn gái của Thư Mạch, ánh mắt Quách Thiến tối xuống. Cô cắn chặt môi, tắt điện thoại đi. Chốc lát sau, điện thoại lại vang lên, cô lại tắt đi lần nữa.

Khi cho rằng đối phương sẽ không gọi lại nữa, thì cô chợt nhìn thấy một tin nhắn được gửi tới: “Mình về quê thăm ông bà nội, mấy ngày nữa mới về.”

Quách Thiến khẽ nhấn mấy cái rồi đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...