Yêu Anh Tôi Được Gì !

Chương 1



Tôi đứng trước biệt thự của Cao Minh Tú, nhà anh ấy đang có party và thật vinh hạnh khi anh ấy mời 1 con bé tầm thường như tôi đến buổi party này

Cao Minh Tú là Hot Boy No.1 của trường tôi, hầu hết các bạn nữ đều thích anh ấy (trừ những bạn nữ đã có bồ và đang chung tình với người yêu) và tất nhiên trong đó có tôi.

Nói đến No.1 thì chắc chắn phải có No.2. Đó là Võ Minh Vương - Hot Boy đáng yêu của trường. Phải nói cậu ấy cực kì dễ thương và nói chuyện rất hài hước, ai cũng muốn nói chuyện với cậu ấy và không ngoại trừ tôi. Vậy mà các bạn biết không, chỉ vừa mới tuần trước thôi Hot Boy No.2 đã bước đến nói chuyện với tôi đấy.....

Tuần trước

Cuối cùng cũng thoát khỏi tiết Văn chán ngáy và buồn ngủ này. Cô dạy văn vừa bước ra thì tôi liền mún đánh 1 giấc vì tiết sau là tiết sinh hoạt. Chưa kịp chợp mắt bỗng mấy bạn nữ hét ầm lên như gặp được thần tượng. Và đúng thật, họ gặp được thần tượng và tôi cũng vậy. Là Minh Vương ( thần tượng No.2 thôi ). Anh ấy đang bước tới chỗ tôi ư? Làm sao đây?

- Em là Trần Thiên Di phải không?

- V...vâng ạ

- Tý ra về Minh Tú muốn gặp em ý, nhớ đợi cậu ấy trước cửa lớp anh nhé!

- Dạ...anh nói Minh Tú muốn gặp em ý hả?

- Ừ! Em là em may mắn lắm đấy

Nói rồi anh ý bước đi, để tôi ở lại với dấu chấm hỏi. Câu nói đó có nghĩa là sao?

Thế là ra về tôi làm theo y như lời anh Vương - đứng trước cửa lớp anh ấy. Cạch. Cửa lớp bật mở. Lại là Minh Vương

- Ủa em đấy à?

- Vâng....

Anh ấy quay lại và hét lớn

- Minh Tú à! Bạn gái mày kiếm kìa

Bạn....bạn gái, tên này điên à ( nghĩ vậy chứ trong lòng cũng hơi vui ) Nói rồi anh ý bỏ chạy.

Minh Tú bước ra. Tôi dường như muốn ngất xỉu vì giờ anh ý đang đứng trước mặt tôi, anh ý đang nhìn tôi, khoảng cách giữa anh và tôi không xa lắm, xung quanh cũng chẳng có ai ngoài 2 đứa tôi. Thật là lãng mạng. Ánh nắng của buổi chiều hắt vào càng làm tăng lên không khí lãng mạng đó

- Thiên Di! - anh cất tiếng gọi tên tôi, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng đó cũng đủ làm tim tôi đập loạn nhịp

- Thiên Di! - anh cất tiếng gọi tên tôi, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng đó cũng đủ làm tim tôi đập loạn nhịp

- D....dạ....

- Em.....nhà em ở đâu anh đưa về

Gì....gì chứ? Ít ra anh phải nói Em....anh thích em hay là hôn lên môi tôi thay cho lời tỏ tình chứ

- À....nhà em ý hả, cũng gần trường lắm, đi bộ 1 chút là tới à!

- Vậy đi

Sao.....sao tự nhiên lại lạnh nhạt đến đáng sợ như vậy chứ. Nói thật nhà tôi cũng không gần trường lắm. Vì muốn được cùng anh đi bộ để kéo dài thời gian ở bên anh. Thế mà đi cả đoạn đường anh không cằn nhằn 1 câu đại loại như Thế mà bảo gần đấy à. Biết vậy lấy con xe của tôi phóng đi có phải nhanh hơn không. Vậy mà anh vẫn thản nhiên đi, khuôn mặt rất bình thản khiến cho tôi cảm thấy bình yên. Lâu lâu đôi mắt ấy lại nhìn tôi 1 cái khiến tôi đỏ cả mặt, trái tim nhảy lung tung. Anh dẫn tôi về tận nhà. Lúc tôi mở cổng định bước vào nhà thì bỗng anh kêu tôi, tôi quay lại. Tạch. Một tờ giấy được gấp làm 4 văng vào đầu tôi và rớt tỏm xuống đất. Là anh ném cho tôi. Tôi ngước lên. Anh cười và bỏ đi. Một nụ cười mà tôi không bao giờ quên. Tôi nhặt mảng giấy lên. Là chữ anh

" Em có thể đến dự buổi party tại nhà anh không. Nếu em ok thì tuần sau nhớ đến nhé

Tôi mừng muốn té xỉu. Và đấy là lý do tôi có mặt ở nhà anh Minh Tú

----------------

Tôi vừa đẩy cái cổng to lớn đó ra, tiếng nhạc xầm xịch đập vào mặt tôi. Mọi người đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tôi chợt nhận ra mình tới đây làm gì trong khi tôi chẳng có bạn bè. Tôi cứ đứng như 1 con hề, chẳng ai ngó ngàng đến tôi.

- Trần Thiên Di?

Là giọng con gái sao?

- Hả? - tôi quay người lại, là một cô nhóc lớp 10 - tiểu thư xinh đẹp nhất trường ( và tất nhiên không phải bạn gái Minh Tú )

- Không ngờ chị đến đây thật. Anh Tú đúng là hay và chị cũng rất may mắn

- Ý cô là sao?

- Chẳng sao cả, chỉ là tuần trước đó, Minh Tú anh ấy đánh bài thua Minh Vương nên phải bốc 1 tờ giấy trong nhìu tờ giấy khác và làm theo điều ghi trên tờ giấy, không ngờ cậu ấy bốc ngay tờ giấy "hãy-mời-Thiên-Di-tới-buổi-par-ty" và...

- Được rồi cô đừng nói nữa - tôi cắt ngang lời nói của cô ý

- Được rồi cô đừng nói nữa - tôi cắt ngang lời nói của cô ý

- Mi Mi, chuyện gì thế?

Tôi quay lại, là Minh Tú và Minh Vương, bây giờ mọi người đã để ý tới chỗ chúng tôi

- Thiên Di biết rồi sao - Minh Vương bụm miệng lại cười

- Mi Mi sao em nói sớm thế, anh còn đang định đùa với cô ấy tiếp đây

Lúc này tôi chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ. Bốp! Tôi đưa tay tát thẳng vào khuôn mặt đểu cán của anh ấy và hét

- CAO MINH TÚ, TỪ GIỜ TÔI KHÔNG CÒN THÍCH ANH NỮA, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN MẶT ANH NỮA

Tôi bỏ đi. Trời mưa. Sao lúc nào người ta bị tổn thương là trời đều mưa vậy. Có phải ông trời cho mưa rơi xuống để gột rữa hết tất cả và chữa lành vết thương cho người ta không. Vậy có nghĩa là mỗi lần trời mưa là có người bị tổn thương sao?

- Thiên Di à!

Gì chứ, không lẽ anh ý đuổi theo tôi sao. Tôi quay lại. Là Minh Vương

- Chuyện gì?

- Em đừng như vậy mà. Tại nhìn em khù khờ nên tụi anh chỉ giỡn với em vậy thôi

- An ủi hay lắm đó - tôi nhếch mép - Tiếp tục trò chơi khăm của mấy người đi

Tôi bước đi trong cơn mưa lạnh buốt. Đầu óc sao cứ quay vòng vòng vậy nè? Và rồi tôi ngồi phịch xuống bên đường. Giọt nước mắt cứ rơi. Tại sao? Tại sao người tôi luôn thầm thương trộm nhớ đó lại trêu đùa tình cảm của tôi chứ. Tôi ghét anh ta. Tôi ghétttttt

- Này! Cô gì đó ơi! Cô có làm sao không đấy? - một chàng trai lên tiến gọi tôi, trên tay anh ý là một cái ô màu xanh đen

Tôi cố mở to mắt - trong màn mưa trắng xóa - để nhìn rõ gương mặt con người đang đứng đối diện với tôi. Mái tóc anh ý lõa xõa trước mặt vì phải cuối xuống nhìn tôi. Nhưng tôi không tài nào nhìn thấy được mặt anh ý. Và cũng không ổn. Không ổn thật rồi. Bóng tối dường như bao trùm lấy tôi. Hình ảnh con người kia cũng dần dần biết mất. Tôi bị ngất...
Chương tiếp
Loading...