Yêu Anh Tôi Được Gì !

Chương 11



Cậu ấy nói rồi. Bảo Minh đã tỏ tình với tôi rồi. Tôi đang nằm mơ có phải không?

- Cậu...nói giỡn hay nói đùa vậy? - Lúc này tôi vẫn trợn mắt kinh ngạc nhìn Bảo Minh nên cũng chẳng để ý đến lời nói của mình. Và Bảo Minh phì cười, xoay người lại, bước đến gần tôi, nhẹ nhàng nói:

- Mình nói thật.

Tôi như chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào của cậu ấy dành cho mình. Bảo Minh đang nói thật. Cậu ấy đã nói thích tôi, nhưng tại sao không phải là yêu? Thích tôi nhưng yêu Tường Vy sao?

- Có phải vì mình giống Tường Vy...?

- Cậu đừng bao giờ nghĩ đến điều đó. Mình đã nói rồi, cậu giống cô ấy nhưng cậu lại đặc biệt hơn cô ấy nhiều. - Bảo Minh nắm hai tay tôi và dường như mắt tôi đã bị xoáy sâu vào đôi mắt cậu ấy.

- Nếu cậu gặp lại cô ấy thì sao?

- Thì vẫn yêu cậu. Mình thề đấy!

Nói rồi Bảo Minh cúi xuống hôn lên môi tôi. Một nụ hôn đầu tiên với cậu ấy. Thật là lãng mạn. Nhưng Minh Tú...

Tôi vội đẩy Bảo Minh ra, gương mặt lại đỏ lên. - Hãy cho mình thời gian đi. - Tôi bỏ chạy về phía hành lang phía trước.

Minh Tú và Bảo Minh, cả hai đều thích tôi, nhưng tôi nên chọn ai? Cao Minh Tú, tôi cũng yêu anh ấy, nhưng vẫn chưa thể nào tin tưởng được anh. Còn Trịnh Bảo Minh, tôi cũng yêu cậu ấy, nhưng cái suy nghĩ mình luôn là bản sao của Tường Vy trong mắt cậu ấy khiến tôi cảm thấy lo sợ. Một người lớn hơn tôi và một người bằng tuổi. Một người tôi từng rất yêu và một người là bạn thân hiện giờ của tôi. Và hai người họ là bạn thân của nhau. Tôi không thể xen vào được. Nhưng làm sao mà không thể chứ...? Tôi cần ai đó để tâm sự, thật sự tôi đang rất bối rối nhưng đến cả một người bạn cũng chẳng có. Tôi nên chọn ai đây? Minh Tú hay Bảo Minh?

- Chị đi lộn lớp rồi. Đây đâu phải là lớp của Minh Tú. - Bảo Mi thấy tôi cứ đứng ở ngoài hành lang lớp cô ấy cho nên cô chạy ra, khoanh tay trước ngực và nói.

- Mi Mi, tôi có chuyện muốn nói với cô. - Tôi nói và cúi gằm mặt xuống để che đi gương mặt đỏ và đầy bối rối của mình. Ngay sau đó, Bảo Mi trợn to mắt nhìn tôi đầy sửng sốt.

- Với tôi? Chuyện gì cơ?

- Hẹn gặp cô ở giờ ăn trưa nhé. - Tôi nhún vai.

- Ừm...tôi và Minh Vương...

- Không! - Tôi cắt ngang lời cô. - Chỉ hai chúng ta thôi.

Nói rồi tôi bỏ đi và nghe thấy Bảo Mi nói với theo. - Này, cô lấy đâu ra cái quyền đó vậy hả?

- Đúng vậy, tôi không có quyền bảo cô làm theo ý tôi. - Tôi quay đầu lại. -Nhưng cô cũng không có quyền trèo qua cửa cổng nhà tôi rồi ngồi trước cửa nhà khóc thút thít.

Lúc này đây, tôi thật sự cần cô ấy, với danh nghĩa là một người bạn.

Tiết một đã tới, và tôi không thể vào lớp được. Tôi không biết phải xử sự thế nào với Bảo Minh. Tôi cũng không có ý định bùng tiết, nhưng khi đi lòng vòng ra sân sau, tôi thấy Minh Tú và Ngọc Anh. Nhưng may mắn là họ không thấy tôi.

Họ làm gì ở đây thế?

- Nhưng anh không hiểu, em làm vậy để được gì? - Minh Tú đút hai tay vào túi, nhìn Ngọc Anh hỏi.

- Bảo Minh. - Cô khoanh tay lại trước ngực, nói với ánh mắt buồn.

- Nhưng em nghĩ thử xem, nếu làm vậy thì em sẽ có được Bảo Minh chắc?

- Thế anh nghĩ thử xem, nếu Thiên Di yêu Bảo Minh, anh có chịu đứng yên và nhìn họ ở bên nhau không?

Minh Tú im lặng, chẳng nói gì nữa. Họ đang nói về cái gì vậy?

- Thiên Di, cô ấy yêu tôi. - Minh Tú nói và tôi thấy Ngọc Anh cười khẩy một cái.

- Thiên Di, cô ấy yêu tôi. - Minh Tú nói và tôi thấy Ngọc Anh cười khẩy một cái.

- Cô ấy không yêu anh. Anh có biết vừa nãy Bảo Minh kéo cô ấy đi đâu và làm gì không? - Minh Tú lắc đầu và tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi cảm thấy như họ có thể nghe được. Cứ nghĩ Ngọc Anh đã thấy hết mọi chuyện nhưng bỗng nhiên cô quay qua...nhìn tôi và nói. - Sao anh không đi hỏi cô ấy? Em cũng muốn biết đây.

Minh Tú nhíu mày nhìn Ngọc Anh rồi từ từ quay đầu qua hướng cô ta đang nhìn. Anh khựng lại, mở to mắt nhìn tôi. Thì ra Ngọc Anh đã phát hiện ra tôi từ lâu. - Thiên Di? Sao em lại ở đây?

- Em chỉ... - Tôi chưa kịp nói hết thì Ngọc Anh đã cắt ngang.

- Anh muốn biết mà, thế thì mau hỏi đi.

Minh Tú ngập ngừng nhìn tôi rồi bước lại, kế đó Ngọc Anh cũng bước theo. - Bảo Minh đưa em đi đâu vậy?

Tôi im lặng, mọi thứ đều im lặng đến nỗi tôi có thể nghe được hơi thở gấp gáp của mình. Tôi không thể nói rằng Bảo Minh đã tỏ tình với tôi và chúng tôi đã hôn nhau. Nếu nói ra thì Minh Tú và cậu ấy sẽ như thế nào? Hai ngày nữa là tới trận đấu rồi và tôi không thể phá hoại chúng chỉ bằng một lời nói. Minh Tú và Bảo Minh từng đánh mất tình bạn của nhau chỉ vì một cô gái, và tôi không muốn điều đó lại xảy ra với mình. Tôi chỉ muốn họ luôn vui vẻ và ở bên nhau như anh em. Nhưng trái tim tôi lại đập nhanh khi đứng cạnh họ, và giờ tôi phải lựa chọn...

- Em... - Tôi ngập ngừng nhìn vào mắt anh rồi liếc sang mắt Ngọc Anh, và ánh mắt của họ cho tôi thấy họ đang rất muốn biết. - Đó không phải là chuyện của anh, càng không phải là chuyện của cô.

Ngọc Anh nhếch môi nói. - Rồi nó cũng sẽ là chuyện của tôi thôi, và cả anh ta nữa. - Cô bước đi, và lúc đi ngang qua tôi, cô ấy khẽ đụng vào vai tôi rồi đi mất.

- Tại sao em lại giấu anh? - Anh bước đến gần tôi hơn và nheo mắt hỏi.

- Em chẳng giấu anh chuyện gì cả. Bởi vì chúng ta chưa là gì của nhau nên em nghĩ không cần thiết phải nói.

- Chưa là gì của nhau? Nói vậy, em yêu cậu ta đúng không. - Minh Tú nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi không muốn làm tổn thương đến anh ấy, càng không muốn phá vỡ tình bạn giữa hai người.

- Anh đừng hỏi nữa. Em vẫn đang suy nghĩ cho nên... - Cho nên...anh đã cắt ngang câu nói của tôi và tôi thấy được vẻ lo sợ và tức giận trong ánh mắt của anh.

- Cậu ta đã tỏ tình với em đúng không?

- Anh bình tĩnh lại đi. - Tôi giơ hai tay trước ngực. - Em xin anh đấy. Em luôn muốn hai người luôn vui vẻ, cười giỡn như trước kia. Hai ngày nữa là tới trận đấu với một đội ở trường khác rồi, em không muốn vì chuyện này mà hai người phá hỏng trận đấu.

Minh Tú nhắm chặt mắt lại và từ từ mở mắt ra nhìn tôi. - Em nói đúng, và hai ngày nữa sẽ là trận đấu giữa anh và Bảo Minh. Anh và cậu ta đã không còn là bạn từ trước rồi.

Anh nói và bỏ đi. Chưa bao giờ tôi lại có cảm giác hụt hẫng đến như vậy. Anh đã bỏ đi, để tôi một mình. Nước mắt bắt đầu rơi và cảm giác tội lỗi không biết từ đâu lại ập đến trong tôi. Tất cả là lỗi của tôi đúng không? Và chính tôi đã phá hỏng mọi chuyện. Ngay lúc này, tôi ước ao mình không tồn tại trên thế giới này, dù chỉ một ngày để tôi có thể biết được rằng ai đang thực sự lo lắng cho tôi. Ai là người đang thực sự yêu tôi. Tôi ngồi ngay cái bàn ăn trong góc ở căn tin và đợi Bảo Mi cùng với cả đống đồ ăn trưa trên bàn. Bóng dáng nhỏ nhắn của cô ấy từ từ hiện ra và cô đưa mắt kiếm tìm tôi.

- Chị đây rồi. Hai người chia tay rồi sao? - Bảo Mi chạy lại và ngồi xuống đối diện tôi. Tôi trợn mắt nhìn nhóc Mi.

- Ai cơ?

- Cả khối 10 đều nói là thấy Minh Tú có vẻ rất bực mình, rồi sau đó bắt đầu tán tỉnh những cô gái khác trong trường. Chủ yếu chỉ để cho vui. - Bảo Mi nhíu mày nhìn qua vai tôi rồi nói tiếp. - Đó, anh ấy cứ tươi cười nói chuyện với đám hám trai đó đó. Anh ấy có bao giờ như vậy đâu chứ.

Tôi quay đầu lại và Minh Tú cùng đội bóng đang đứng nói chuyện với một đám tiểu thư nhà giàu và chảnh chọe cách tôi không xa. Đúng là không lẽ tôi đã không còn tồn tại thật sao? Anh ấy đang làm trò gì vậy?

- Chị đã làm gì anh ấy hả?

Ngay lập tức, tôi quay ngoắc đầu lại trừng mắt nhìn Bảo Mi. - Tôi chẳng làm gì cả. Với lại, tôi và anh ta không có yêu nhau.

- Thế sao hôm qua, chị và anh ta đã làm gì đấy? - Bảo Mi nghênh mặt lên nhìn tôi.

- Okay, anh ấy yêu tôi và tôi chưa hề đồng ý. - Tôi nhẹ nhàng nói và Bảo Mi cười khẩy.

- Ý chị là chị không thích mà anh ta vẫn cứ làm đúng không?

Không phải tôi không thích, mà là...

Không phải tôi không thích, mà là...

- Rốt cuộc chị kêu tôi ra đây để nói gì? - Bảo Mi lấy bịch bánh mì trên bàn của tôi và đưa vào miệng ăn một cách tự nhiên.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói. - Bảo Minh và Minh Tú, hai người họ đều thích tôi.

- Thì sao? - Cô nhóc cắn một miếng bánh mì rồi bỗng nhiên khựng lại, trợn mắt nhìn tôi. - Bảo Minh và Minh Tú thích chị sao? - Tôi gật đầu. - Chị nói thật đấy chứ? Làm sao chị biết?

- Chính miệng họ đã nói trước mặt tôi. - Tôi khoanh hai tay và đặt lên bàn.

- Cùng một lúc sao?

- Không, Minh Tú thì nói thích tôi từ tuần trước, còn Bảo Minh thì mới sáng nay. Tôi phải chọn ai đây Mi Mi?

Cô nàng nhún vai. - Làm sao tôi biết.

- Vậy nếu là cô, cô sẽ chọn ai.

Lại thêm một cái nhún vai. - Tất nhiên là Minh Tú rồi, bởi vì Bảo Minh là anh của tôi mà.

Uầy! Có lẽ nói chuyện này với cô ấy cũng chẳng được gì. Nhức đầu quá, không chọn ai thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả ba nhỉ?

- Nhìn Thiên Di có vẻ không được vui cho lắm. - Minh Vương bước đến bàn chúng tôi và ngồi xuống kế bên Bảo Mi. - Em với Minh Tú có chuyện gì sao?

- Sao ai cũng nghĩ em với anh ấy có chuyện gì vậy? - Tôi nhăn mặt, khoanh hai tay trước ngực và Minh Vương nói liền ngay sau đó.

- Bởi vì anh ấy yêu em. Nhìn anh ấy cứ như thế là hiểu hai người có chuyện rồi.

Bảo Mi đảo tròn hai mắt rồi quay qua anh bạn trai và nói. - Anh hai của em và Minh Tú sắp có một trận đấu quyết liệt và phần thưởng là chị ấy. - Mi Mi hất hàm về phía tôi và tôi chẳng thích cách nói của cô ấy.

- Bảo Minh thích em sao? - Anh nhíu mày hỏi tôi.

Tôi gật đầu. - Và em không biết nên chọn ai cả.

- Minh Tú, anh nghĩ em nên chọn anh ấy. - Minh Vương nhoài người ra phía trước và quả quyết nói với tôi. - Về vụ ở buổi party lần trước, tụi anh thật lòng xin lỗi em.

Tôi trợn mắt lên nhìn anh. Tại sao anh lại nói vậy?

- Minh Tú đã thích em từ lâu rồi. - Anh nói tiếp. - Cho nên anh ấy mới làm vậy để làm quen với em. Nhưng không ngờ việc này lại khiến em tổn thương đến thế.

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu hồi tưởng về những gì xãy ra với tôi và Minh Tú, những thái độ mà anh đối xử với tôi lúc trước. Từ chuyện anh cùng tôi lết bộ về nhà và chuyện ở buổi party, tại sao Minh Vương lại đuổi theo tôi mà không phải là Minh Tú? Và tôi sựt nhớ ra lúc đó Minh Vương đã cố nói gì đó với tôi nhưng lại bị tôi cắt ngang. Rồi ngày hôm sau, Bảo Minh xuất hiện và rủ tôi đến sân bóng cùng Bảo Mi, tôi còn nhớ anh đã quay lại nhìn tôi rất lâu. Đến chuyện anh mời tôi đến bữa tiệc của Ngọc Anh và tôi đã từ chối, anh còn phì cười nhìn tôi. Sau đó ở nhà tắm đội bóng, anh đã cố đuổi tôi ra vì ngại chăng? Rồi lúc ở hồ bơi, anh đã hôn tôi hai lần. Lúc đó tôi thật sự rất ghét anh, cứ nghĩ anh chỉ là một tên khốn, giả dối.

Vậy mà khi nghe Minh Vương nói hết mọi chuyện, tôi cảm thấy anh thật dễ thương và đáng yêu vô cùng.

Nhưng có lẽ tôi sẽ vẫn chọn Bảo Minh. Vì khi ở bên cạnh anh ấy, tôi bỗng thấy bình yên đến lạ...

Bảo Minh tuy là một Bad Boy nhưng vì mẹ cậu ấy đã lừa dối bố cậu ấy khiến gia đình tan vỡ, và vì thế Bảo Minh mới trở thành con người như thế. Nhưng cuối cùng cậu ấy đã biết cách yêu một người thật lòng. Bảo Minh đã cứu tôi - trong cái đêm Minh Tú làm tôi tổn thương - và đưa tôi về tận nhà, cậu ấy nhảy xuống hồ bơi và cứu tôi, cậu ấy đỡ tôi dậy trong tiết thể dục khi bị Ngọc Anh ném bóng vào đầu. Bảo Coi phim vui vẻ. Trúc nhớ Tuấn cựcMinh luôn âm thầm giúp đỡ tôi. Và tôi yêu cậu ấy vì điều đó. - Thì ra mọi chuyện là như thế sao? Cô thực sự rất lo cho con bé. - Mẹ tôi cười và nói với Minh Tú.

Tan học, anh ấy đã tạt qua nhà tôi trước và đợi tôi về . Minh Tú không nhìn tôi, không nói hay cười gì với tôi như hằng ngày, anh chỉ ngồi đối diện với mẹ tôi và nói rằng anh ấy chở tôi đi mua kem và bỏ quên điện thoại trong xe.

- Anh đói không, em sẽ nấu gì đó cho anh ăn nhé. - Tôi đứng lên nhìn anh khi mẹ đã đi làm. Thật mệt mỏi khi bà nói sẽ không đi làm nữa đến khi tôi chịu giải thích. Và vì thế, bà phải làm bù suốt buổi tối hôm nay đến sáng ngày mai.

Anh khựng người lại, ngước mặt lên nhìn tôi rồi mỉm cười. - Được em nấu cơm cho ăn thì còn gì bằng.

Lúc này tôi thấy anh thật sự yếu đuối. Cảm giác như anh đang bị tổn thương.

Lúc này tôi thấy anh thật sự yếu đuối. Cảm giác như anh đang bị tổn thương.

Tôi đi vào trong bếp và anh bước theo sau.

- Anh ăn mì được rồi. - Anh mở tủ và giơ gói mì lên.

- Mẹ em đã nấu cơm, chỉ cần hâm nóng lại đồ ăn. Trừ phi anh muốn ăn mì. - Tôi nói và anh phì cười. Và tôi sựt nhớ ra một chuyện. Anh là một thiếu gia nhà giàu. - Hay là em ra ngoài mua... - Tôi ngập ngừng không biết những công tử như anh thì sẽ ăn gì. - ...KFC nhé? Hay là...

- Anh ăn mì được mà. - Anh cắt ngang và nói nhẹ nhàng khiến tôi tự hỏi không biết mình có thật sự đang nói chuyện với Cao Minh Tú không.

Thế là tôi nấu mì cho anh, anh kéo ghế ra và ngồi xuống bàn ăn nhìn tôi và chờ đợi. - Nhìn em như một người vợ.

- Hả? - Tôi quay lại, trợn tròn mắt nhìn anh. - À..., mà lúc trưa anh bị sao vậy? Minh Vương và những người khác rất lo cho anh đó.

- Thế em có lo không? - Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi quay đầu lại, tiếp tục nấu mì.

- Ừm...một chút.

- Ừ. Con người, nếu họ buồn chán một điều gì đó, thay vì tìm đến người thân hoặc bạn bè, họ lại tìm đến những việc mà họ chưa bao giờ làm. - Anh nói rồi nhếch môi lên cười một cái. - Và giờ anh mới nhận ra, những điều bất thường về mình lại khiến nhiều người lo lắng.

Tôi nhìn anh rất lâu cho đến khi vô ý đưa tay chạm vào nồi nước sôi đang nấu. Giật mình, tôi la lên và rụt tay lại, ngay lập tức Minh Tú đứng dậy bước tới chỗ tôi.

- Em làm sao vậy? - Anh nắm tay và dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay của tôi, đồng thời đưa tay còn lại lên tắt bếp. - Phỏng rồi, phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.

Tôi vội rụt tay lại, khuôn mặt đỏ ửng lên. - Em ổn mà, phỏng nhẹ thôi.

- Cũng phải đến bệnh viện kiểm tra chứ. Đi theo anh. - Anh nắm tay kéo tôi ra ngoài phòng khách.

- Khoan đã. - Tôi la lên. - Sao anh lại tốt với em thế. Nhỡ em sẽ chọn Bảo Minh thì sao?

Anh đứng yên hồi lâu rồi từ từ quay đầu lại nhìn tôi và khẽ nói. - Nếu em chọn Bảo Minh thì anh vẫn sẽ tốt với em và ở mãi bên em.

- Em... - Tôi ngẫng đầu lên, ngập ngừng nhìn anh và nói. - Em xin lỗi, em chọn Bảo Minh.

Minh Tú mở to mắt nhìn tôi, tay anh khẽ siết chặt tay tôi. Và rồi anh nhắm mắt lại, tôi biết anh làm điều đó để ngăn cho nước mắt không chảy ra. Minh Tú đã khóc vì tôi, chứng tỏ anh ấy đã yêu tôi nhiều lắm. Nhưng tôi lại rất yêu Bảo Minh. Tôi thật sự, thật sự xin lỗi anh.

- Mau đến bệnh viện thôi. - Đột nhiên anh mở mắt ra và kéo tôi ra ngoài. Và tôi để yên cho anh kéo.

Tôi bước ra phòng khám với hộp thuốc để bôi vào vết thương, nhưng chẳng thấy Minh Tú đâu cả. Cho đến khi tôi bước đến nhà vệ sinh nam, anh bỗng lao ra và đâm vào tôi.

- Ối, em không sao chứ? - Minh Tú đỡ tôi dậy và hỏi với gương mặt đỏ hoe. Anh ấy lại khóc và tôi chính là người đã làm tổn thương anh ấy.

Bỗng nhiên kìm nén không nỗi và tôi òa khóc, miệng liên tục nói xin lỗi anh. Và anh chỉ đứng đấy, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bàn tay khẽ xoa đầu tôi.

Do khóc nhiều nên mệt và tôi mơ mơ màng ngồi trên xe anh từ bệnh viện về nhà. Anh đã bế tôi lên phòng và ngồi vuốt tóc tôi rất lâu, sau đó ra về, để tôi một mình cô đơn. Tôi đã chọn Bảo Minh và làm tổn thương đến anh. Tôi thật sự là không muốn làm tổn thương đến anh ấy. Thật sự không muốn.

Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi ngủ thiếp đi và luôn miệng nói: Em-xin-lỗi.

Lúc về, Minh Tú lấy điện thoại ra và nhắn tin cho một người, sau đó tắt máy.

"Cô ấy chọn cậu, và tôi lại thua."
Chương trước Chương tiếp
Loading...