Yêu Bạn Cùng Lớp

Chương 38:



– Lại là một thằng khác… Đồng bọMột gã bảo vệ bên cạnh thằng Phương vừa bước đến thì… gần như ngay tức khắc, Phương nắm ngang một cái ghế gỗ trong tầm tay vụt thẳng vào mặt hắn.

“Ầm…”

Âm thanh chát chúa vang lên làm cả đám người giật thót mình sợ hãi. Gã bảo vệ gục xuống… Phương bước tiếp, tiện tay vứt mảnh gỗ vụn còn lại trong tay. Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt nó cũng làm chính tôi thấy sợ hãi.

– Mẹ… Đánh nó đi… – Đám bảo vệ thấy đồng nghiệp bị đánh liền hùa nhau lao lên.

“Thằng nào dám động…” Ngay lúc này bên ngoài ùa vào hơn mười thằng cầm gậy gộc lăm lăm trên tay. Đám đàn em thường ngày đi theo Phương lao tới chặn ngang đám bảo vệ… Khách uống cafe bên ngoài bắt đầu sợ hãi, ùn ùn nối đuôi nhau bỏ về.

Tôi quay người lại, áp sát vào trong quầy. Mảnh chai vỡ hạ xuống, vẫn không rời tay. Thằng Phương cũng kéo thằng Quyền bước tới đứng bên cạnh tôi. Tôi gằn giọng:

– Bỏ Vân Nhu ra…

– Mày… Tụi mày… gan lớn lắm… Mày… biết quán này của ai sao?! Mày coi chừng… – Gã chủ quán gầm gừ, giọng lại lắp bắp, vô thức kéo Vân Nhu lùi vào sát trong quầy.

– Tao thấy gan mày còn lớn hơn… Dám lấy quán nhà tao ra làm chuyện hại người?!

Lời thằng Phương vừa nói ra làm tôi, Vân Nhu, Quyền mập và cả gã đàn ông kia chết sững. Gã đàn ông nhíu mày có như nhớ đến chuyện gì đó.

– Mày… nói… bậy! – Gã lắp bắp, cố giữ thẳng lưng, nói cứng.

– Mày tin hay không cũng không sao! – Thằng Phương rút điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. – Đợi lát nữa chú Bảy đến đây tống cổ mày ra đường thì mày… không muốn tin cũng phải tin…

– Ah…

Gã đàn ông há hốc buông lỏng tay Vân Nhu, cả người vô lực ngã ngồi trên đất. Vân Nhu lao qua tôi, bám chặt cánh tay tôi, còn run sợ lẩy bẩy. Tôi ném mảnh chai rượu đi, quay qua nhìn thằng Phương, nói:

– Cảm ơn.

– Không có gì… đưa Vân Nhu đi đi… – Phương xua xua tay, kéo ghế ngồi xuống.

Tôi nhìn qua Quyền mập, rồi kéo Vân Nhu bước đi. Chợt tiếng thằng Phương vang lên phía sau:

– Này… Tuần sau họp đội banh trường… Tao hy vọng mày không ăn may tao như lần trước.

Tôi hơi ngẩng người rồi bật cười, gật gật đầu, cũng không trả lời nó. Ba đứa rời khỏi quán cafe giờ đã trống hoắc.n đó… Ngăn nó lại… – Gã chủ quán hô lớn.

Quán Lạc Hồng – Thanh Đa.

Trong chiếc chòi lá, ba đứa tôi ngồi quanh chiếc bàn ăn. Thức ăn trên bàn cũng sạch sẽ, bên cạnh còn có vài lon bia lăn lóc ngổn ngang.

– Tao đấm ngay giữa mặt thằng phía trước… Thằng sau vừa áp sát liền ăn một cái cùi chỏ vào giữa mặt… Máu mũi hai thằng phun ra phì phì…

Quyền mập ngồi đối diện tôi và Vân Nhu không ngừng huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe. Vân Nhu che miệng cười đến đỏ mặt. Tôi chỉ mỉm cười lắng nghe.

– Này, cười cái gì?! Ông ra nông nổi này cũng là muốn bảo vệ bạn gái của mày đó… – Quyền mập bĩu môi làu bàu.

Tôi chợt nghiêm túc đặt tay lên nắm đấm to bự nung núc của nó, siết chặt:

– Cảm ơn mập.

– À, ít ra là vậy… Mà không cần nắm tay đâu… – Quyền mập rụt tay về, nói.

– Vậy em cảm ơn thì sao?!

Vân Nhu cũng chìa tay với Quyền mập, nó vội đưa bàn tay quạt bồ ra nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

– Không có gì… Rất sẵn sàng nha.

– Ah hem… – Tôi giả vờ đằng hắng nhắc nhở.

– Hi hi…

Vân Nhu rụt tay về, che miệng cười. Bất ngờ nàng rướn người qua, hôn nhẹ lên má tôi, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh.

Quyền mập giãy nảy la éc éc như heo bị chọc tiết:

– Này… Này… Nó không có một vết thương trên người nha… Sao đời bất công giữ vậy trời…

– Ha ha… Hi hi…

“Sao cười vui giữ vậy ta?!”

Bỗng nhiên có giọng nói thánh thót vang lên từ bên ngoài. Một cô gái với thân hình mảnh mai cao dong dỏng cúi đầu tránh mái lá dừa của căn chòi, bước vào. Cô gái ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lại quen thuộc vô cùng.

– Thanh Thuỷ?! – Tôi và Quyền mập đều ngạc nhiên, chỉ có Vân Nhu là mỉm cười nhẹ như đã biết trước.

– Sao ngạc nhiên dữ vậy?! Vân Nhu không nói ở đây là quán của mẹ Thuỷ sao?! – Thanh Thuỷ mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quyền mập.

– À… Ra vậy…

Tôi gật đầu đã hiểu. Vân Nhu chỉ đường hai đứa tôi đến đây. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì nàng biết một chỗ xa trung tâm như vậy. Thì ra là cơ ngơi của gia đình Thanh Thuỷ.

Thanh Thuỷ tự lấy chiếc ly, rót một cốc đầy bia, nâng ly về phía tôi ánh mắt hơi đỏ, nói:

– Lần trước chuyện… chuyện kia… Thuỷ có nhờ Vân Nhu tạo cho Thuỷ một cơ hội cảm ơn anh Phong. Nay là cơ hội tốt… cho Thuỷ cảm ơn anh.

– Haizz… Cái gì màu mè vậy… Không phải bạn cùng lớp sao… – Tôi thở dài, nâng ly.

Hai cái ly chạm nhau. Thuỷ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lén gạt khóe mắt ươn ướt, nàng đặt ly xuống bàn. Mỉm cười quay qua nhìn Quyền mập, chợt Thuỷ kêu lên:

– Sao… Sao mặt Quyền sưng như lên vậy?! Bị ai đánh hả?!

– Cái gì bị ai đánh?! Nói khó nghe như vậy. – Mặt Quyền mập giật giật khó coi. – Là tôi đánh người… đánh người đó… Biết không hả?!

– Ha ha… Hi hi…
Chương trước Chương tiếp
Loading...