Yêu Cậu Bạn Thân
Chương 9
Trong phòng bếp ấm áp nhưng khá rộng, chiếc đèn chùm nhỏ màu vàng mang ánh sáng chiếu khắp khoảng không gian. Tivi vang lên giọng hát nhè nhẹ , dịu dàng.Quỳnh Lam đứng cạnh bếp, lấy chiếc thìa bẹt đảo đi đảo lại chảo rau xào mà mẹ Ngọc giao cho.-Mẹ, sao vẫn chưa thấy anh về?Hơi tò mò, đáng lẽ giờ này anh Mạnh phải về nhà rồi chứ?-Ừ, giờ Mạnh nó mới vào năm học mới, mà còn có thì gì đấy, hôm nay về mẹ hỏi, nên ở lại hơi lâu!-A, mẹ, mẹ gọi cho anh đi, con muốn học cùng trường anh. Mới vào lớp 11, ma nghỉ nhiều sang Anh con sợ không theo kịp.Quỳnh Lam nhanh nói với mẹ Ngọc, cô thật không muốn vừa vào lớp đã gây chú ý.-Con bé này hay thật, con định ở đây tới khi nào? Đi học được hai ngày rồi đấy mà vẫn còn sang đây chơi!-Mới được một ngày mà, ngày đầu với vao nhận lớp chứ đâu có học? -Tốt nhất, con ở đây hai ngày nữa rồi về mà học!-Mẹ, mẹ đuổi con à? Con cũng chỉ học bên này mấy ngày rồi lại về Anh mà, bên này có lớp học ít ngày cho người sắp chuyển đi mà, lo gì!-Nhớ đó, nếu không mẹ con lại trách mẹ!Cầm lấy cánh tay của mẹ, Quỳnh Lam lắc lắc:-Con đã nói mẹ là mẹ của con mà!-Con gái tôi giờ sao nói dễ nghe thế?Đẩy tay Quỳnh Lam ra, mẹ Ngọc lấy điện thoại gọi cho anh Mạnh, nghe thoáng thoáng cũng thấy cỏ vẻ như anh rất ngạc nhiên. Tất nhiên rồi, Quỳnh Lam sang thì chẳng ngạc nhiên, haha!Đang đứng ghé ghé vào tai mẹ Ngọc nghe thì tự nhiên mẹ quay lại, chuyển máy điện thoại cho Quỳnh Lam.Nhìn sồ điện thoại xong, Quỳnh Lam hét to:-Mạnh thối! Xin học cho em ngay!Điện thoại phát ra tiếng cười, giọng anh Mạnh mang theo nét đùa giỡn:-Ngươi ta thối thì còn nhờ làm gì?Quỳnh Lam vẫn chẳng chịu thua, đứng xa chỗ mẹ Ngọc ra, nói nhỏ vào điện thoại.-Mẹ Ngọc đang đứng cạnh em, anh đang làm gì ở trường là em biết hết đấy!Trong giọng nói của anh Mạnh mang theo sự nghi ngờ rõ:-Em biết?-Chị gì đang ngồi cùng anh…Chưa đợi Quỳnh Lam nói hết câu, anh Mạnh đã chen lời:-Dừng dừng, Quỳnh Lam, bây giờ muốn gì đây?-Hehe, như thế từ đầu có phải đỡ tốn thời gian không?-Nói đi.-Làm giấy xin học cho em, ngay lập tức!-OK! OK, anh cúp máy nhá em yêu!-Ừm, tối nay phải nộp giấy học cho em nghe chưa? Nói hết câu thì cũng là lúc tiếng điện thoại kêu tút…tút…tút…Quỳnh Lam tức giận ấn ấn cái nút tắt thật mạnh như muốn phá điện thoại ra, Mạnh đáng ghét, cứ thử không làm xem!Mặc dù ở Pháp, nhưng mẹ Ngọc vẫn khá khất khe trong vấn đề có người yêu hay không. Mẹ Ngọc đã ra hạn, anh Mạnh phải học xong đại học mới đuốc phép yêu đương thoải mái. Nhưng còn những hai năm nữa, tính anh Mạnh thì khá là…lăng nhăng nên sao chịu ngồi im một chỗ, ngày trước Quỳnh Lam còn ở đây đã thấy anh mỗi tuần một cô. Mặt thì cũng đẹp trai,dễ thương, nhưng tất nhiên không thể bằng Nhật Minh của Quỳnh Lam được. Haha! Vì trường đại học và trường cấp hai và ba cùng trường và cùng giờ học nên Quỳnh Lam biết là chuyện đương nhiên.Mà từ lúc nghe mẹ Ngọc nói còn phải thi cái gì nữa thì Quỳnh Lam đã chắc chắn cái ý nghĩ của mình đúng, chứ lấy đâu ra người lười như anh ấy lại đi thi những thứ không cần thiết?Vớ vẩn!Nhưng nói thật, mẹ Ngọc và mẹ Ly thân nhau cũng vì Quỳnh Lam và anh Mạnh. Hai anh em chơi cũng khá thân từ. Thỉnh thoảng mọi người vẫn thường ghép cặp Quỳnh Lam với anh. Nhưng Nhật Minh lại rất rất ghét anh Mạnh, lý do đơn giản mà chắc chắn ngoài Quỳnh Lam ra ai cũng biết. Từ lúc mẹ Ly nói Quỳnh Lam phải sang Anh học, Nhật Minh đã vui như thế nào thì cũng chỉ có mình cậu biết…Nhưng sao thế này? Tự nhiên nhớ Nhật Minh thế này là sao? Huhu… Quỳnh Lam mới đi tối qua thôi mà, nhưng bây giờ…rất muốn gặp Nhật Minh…Trên ban công nhỏ, những bông hoa trắng trắng đung đưa theo làn gió lạnh. Tuyết đã rơi, nằm một lớp mỏng tang ngoài cửa sổ kính.Nằm sau lớp kính, Quỳnh Lam không hề cảm thấy lạnh, đặc biệt là có phần hơi nóng, hình như mẹ Ngọc mở lò sưởi hơi cao.Nhìn qua lớp kính cửa tầng hai, mặc dù không quá cao nhưng Paris vẫn đẹp, có thể nói đẹp mọi lúc và mọi nơi!Haiz…không biết Nhật Minh đang làm gì nhỉ? Có đang nhớ Quỳnh Lam không?Có đang đi tìm Quỳnh Lam không?Ôi trời ơi, Nhật Minh đáng ghét này, định ám Quỳnh Lam tới bao giờ đây? Quỳnh Lam nhìn cái gì cũng ra bản mặt đáng ghét đó! Bực mình!Đứng xuống sàn, đạp con gấu bông sang bên cạnh, ai bảo dám cản đường Quỳnh Lam chứ? Cho chừa!Đi nặng nề xuống phòng khách ngồi xem tivi, đợi mẹ Ngọc làm xong bữa tối đã, đói quá!Mà sao anh Mạnh vẫn chưa về nhỉ? Quỳnh Lam nhớ là đã cảnh cáo rồi mà. Chờ đấy, em gái sang mà đi chơi một mình à? Nếu mẹ Ngọc mà không bắt ở nhà vì sợ ốm, thì chắc giờ này Quỳnh Lam cũng đã lượn lờ đâu đó rồi!-Quỳnh Lam, đi mua mcdonalds cho anh Mạnh cho mẹ,anh không đi qua đường đấy!Mẹ Ngọc trong bếp nói vọng ra, cái tên Mạnh này lại hết tiền rồi chứ gì? Học đại học rồi mà vẫn chưa chịu đi làm.Quá lười!-Vâng, con đi đây.-Tiền ở trên bàn trang điểm của mẹ đấy. Nhớ mặc ấm vào, khỏi ốm lại khổ mẹ.-Vâng. Con biết rồi. Con sẽ mặc áo ngủ ra ngoài.Lấy tiền xong, Quỳnh Lam khoác thêm chiếc áo len mỏng, đội thêm chiếc mũ len mẹ Ngọc tự đan cho từ lâu, đi chiếc patin hồng hồng vào chân rồi lướt nhanh trên con đường quen thuộc. Chiếc patin này Quỳnh Lam được bố Hoàng tặng, chẳng vào dịp gì cả!Phải nói, Quỳnh Lam đi patin rất giỏi, tất cả là nhờ công của Nhật Minh, cậu ấy giỏi quá đi!Bước vào cửa hàng mcdonalds, Quỳnh Lam đi luôn vào hàng đứng nhanh, hehe, hôm nay ít người, khỏi phải đợi lâu.Mua xong max, Quỳnh Lam định trượt ra cửa, nhưng sắc mặt đã tím lại. Quỳnh Lam, tỉnh lại đi, vừa nhìn thấy gì kìa? Đừng choáng, đừng choáng, ngất ở đây ngại chết mất.Nhưng có phải…Nhật Minh đang ngồi kia không? Quỳnh Lam vừa mới đi đêm qua, sáng nay mới tới cơ mà? Không phải đã chắc chắn là ít nhất hai ngày sao?Quay ngay mặt đi, Quỳnh Lam định coi như chưa nhìn thấy gì và trượt thật nhanh về nhà, bởi vì, theo Quỳnh Lam, đó chắc chắn chỉ là ảo giác thôi.-Cậu suy nghĩ chưa?Giọng nói lạnh lẽo vang lên, khuôn mặt Nhật Minh một chút biểu hiện cũng không có, đôi mắt nhắm hờ, cách môi mỏng mím lại, đôi chân dài vắt chéo lên nhau tựa vào thành ghế. Nhưng hành động này, Quỳnh Lam biết Nhật Minh đang…rất tức giận.Quỳnh Lam, thật không thể động tới Nhật Minh nữa, dù sao thì cũng chưa nghĩ gì, chỉ cần nói với cậu ấy như vậy thôi mà, cố gắng lên Quỳnh Lam, đừng sợ gì cả!Trượt nhẹ đôi patin lại chỗ Nhật Minh ngồi, Quỳnh Lam dơ tay vẫy vẫy:-Hi, cậu cũng ở đây sao? Hì hì.-Nói! Cậu đã suy nghĩ chưa?Vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, mặc dù câu nói có thêm phần đáng sợ hơn.-Tớ, thật ra thì…tớ chưa nghĩ.Quỳnh Lam nắm lấy tay áo, sao tự dưng sợ thế này?-Ừm,vậy cậu cần thời gian nữa sao?-Tất nhiên rồi!Quỳnh Lam chẳng suy nghĩ gì mà trả lời luôn sau câu hỏi của Nhật Minh. Nhưng sau khi liếc lại vẻ mặt kia. Quỳnh Lam đâu phải sợ. Sang đây là vì cái gì chứ? Sao lại có thể thích làm gì cô thì làm?-Không, tớ không cần, tớ suy nghĩ kỹ rồi, tớ từ bây giờ sẽ không nghe lời cậu nữa, vì cậu đâu phải mẹ Ly? Tớ cũng chẳng muốn nhớ cậu nhiều như thế nữa, vì cậu cũng không phải mẹ Ngọc. Và cậu cũng chẳng chiều tớ như anh Mạnh!Nghe xong, sắc mặt Nhật Minh tối đi một nửa, cái gì cơ? Cái gì mà bảo suy nghĩ kỹ cơ? Lại còn lôi cái tên Mạnh đáng ghét đó ra ư? Nhật Minh đã cho thời gian trên máy bay suy nghĩ rồi mà vẫn còn ham ngủ,ham ăn, giờ thì lượn đi chơi, Quỳnh Lam, cậu muốn chết vậy sao?Đứng dậy, đi tới trước mặt Quỳnh Lam, Nhật Minh buông nhẹ một câu:-Tớ! Ngày kia sẽ đính hôn!Quỳnh Lam giật mình, đính hôn ư? Với ai? Với ai nào? Chắc chắn không phải Quỳnh Lam rồi, cô còn chưa hề đồng ý.Mà khoan, Nhật Minh chưa đủ tuổi mà, hứ, định lừa Quỳnh Lam sao? Haha! Nhật Minh, cậu làm sao mà lừa được Quỳnh Lam chứ?-Haha, cậu cứ đi mà đính hôn với cái tuổi của cậu!-Vậy sao? Tối nay nhớ xem báo đấy!Bỏ lại một câu, Nhật Minh bước ra khỏi cửa hàng, Quỳnh Lam, cô nhóc này càng ngày càng bướng bỉnh rồi, lần này phải dạy dỗ cho tốt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương